Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau đó, Kaitlin gặp bạn thân của cô, giảng viên luật sư Lindsay Rubin, ở công viên sau trường Đại học Seamount thuộc khu trung tâm thành phố. Những cây anh đào nở bung hoa, hương thơm lan tỏa không gian, những cánh hoa cuốn trên lối đi bộ khi hai cô gái sóng bước về khi phổ phủ đầy lá hoa súng. Lúc này là quãng giờ ăn trưa ngày thứ Tư, các băng ghế đã chật kín sinh viên từ khu trường học, ngoài ra còn có những người buôn bán nhỏ từ những con phố xung quanh đổ về. Các bà mẹ và đám trẻ con ăn nhẹ trên những tấm bạt điểm xuyết những vạt cỏ sum suê.

"Tớ xem xong các giấy tờ của cậu rồi", Lindsay vừa nói vừa hất món tóc vàng lưng lửng ra sau cầu vai chiếc áo cộc tay tông xanh navy cổ điển khi cả hai cùng dạo bước trên con đường trải bê tông.

Tình bạn của Kaitlin và Lindsay nảy nở vào năm thứ nhất đại học. Rốt cuộc các trung tâm bảo trợ xã hội cũng đã bước ra khỏi cuộc đời Kaitlin, còn Lindsay thì vừa tạm xa gia đình ở Chicago. Sống trên cùng tầng nhà ký túc xá, cả hai nhanh chóng gắn bó với nhau.

Họ đã trở nên vô cùng thân thiết, bởi thế Lindsay biết rằng Zach đã hủy hoại sự nghiệp của Kaitlin, và cô hoàn toàn ủng hộ ý muốn trả đũa của Kaitllin.

"Tớ ký vào đó thì an toàn không?" Kaitlin hỏi. Ánh mặt trời sưởi ấm đôi chân trần của cô, những tia nắng lấp lánh phản chiếu từ mặt hồ gợn sóng, "Bao lâu nữa thì tớ phải tha cho gã đó?"

Lindsay mỉm cười rạng rỡ. Cô ấn chiếc phong bì giấy sợi lên ngực Kaitlin, Kaitlin tự động đón lấy.

"Ố ồ, còn tốt hơn thế nữa cơ", Lindsay nói.

"Tốt hơn gì cơ?", Kaitlin hoang mang.

Lindsay lặng lẽ cười thầm, "Ý tớ là, cậu có thể tùy ý đưa ra yêu sách".

"Yêu sách cho cái gì?"

Sao Lindsay lại nói những điều ngớ ngẩn thế được nhỉ?

"Cuộc sống", Lindsay cất tiếng ngân nga như hát, "Cậu muốn những gì nào? Một căn nhà rộng rãi? Một chiếc máy bay phản lực? Hay một tỷ đô la?"

"Tớ kể cậu nghe rồi mà, tớ đã nói không với tiền". Kaitlin nhất quyết không thay đổi quan điểm của mình về chuyện tiền bạc. Cô không muốn cầm món tiền không phải tự tay cô kiếm, "Cậu nói một tỷ là sao? Anh ta chỉ nói đến số tiền hai triệu thôi nhé".

"Hai triệu bõ bèn gì". Lindsay lắc đầu trước thực tế đáng ngạc nhiên, "Câu chuyện này bắt nguồn từ bà Sadie Harper".

Kaitlin chìa tay nhún vai, lòng bàn tay hướng lên tỏ ý chẳng hiểu gì. Cô đoán lờ mờ chắc hẳn bà Sadie Harper này có quan hệ gì đó vời Zach Harper, nhưng còn lâu cô mới đoán được mối quan hệ giữa họ. Người đàn bà đó thì có liên quan gì đến món tiền của anh ta chứ?

Lindsay hạ thấp giọng, âm điệu bí ẩn khi ghé sát người Kaitlin, mắt cô liếc ngang dọc khu vực sung quanh hai người, "Sadie chính là nữ chúa của gia tộc Harper. Bà ta mất cách đây một tháng ở biệt thự nhà Harper, trên đảo Sereity".

Con đường họ đang đi tách thành hai nhánh, Lindsay kéo Kaitlin đi men theo hồ. Giày cao ghót của cả hai gõ nhịp trên nền đường bê tông phẳng lì được mặt trời sưởi ấm.

Kaitlin vẫn chưa hiểu được ngụ ý của Lindsay.

"Tớ đã đọc bản di chúc của bà ấy", Lindsay nói, "Cô bạn bé nhỏ của tớ ạ, cậu có tên trong đó".

"Làm sao tớ có tên trong đó được?" Cuộc nói chuyện càng lúc càng trở nên khó hiểu. Kaitlin không biết Sadie Harper. Mãi cho đến cách đây một phút, cô còn chưa từng nghe đến cái tên Sadie Harper.

"Trên thực tế", Lindsay nói tiếp, giọng du dương đầy vui sướng, "cậu là người duy nhất được thừa hưởng tài sản của bà ấy".

Kaitlin lập tức ngừng bước, quay sang nheo nheo mắt nhìn Lindsay. Xe cộ đan như mắc cửi qua khu Liberty, tiếng động cơ gầm rú lẫn tiếng còi xe. Người đi xe đạp, khách bộ hành lướt qua họ, vài người gắt gỏng vì bị ngáng đường.

Lindsay nắm lấy cánh tay Kaitlin, kéo cả hai áp sát lề đường, "Bà ấy để lại toàn bộ gia sản cho vợ của Zachary Harper".

"Đừng có đùa nữa", Kaitlin nói ngắt quãng.

"Tớ đang cực kỳ nghiêm túc đấy".

Kaitlin né sát vào lề đường hơn, nhường đường cho hai người đi xe đạp đang men theo mép đường, "Nhưng làm sao bà ta biết về tớ được?"

"Bà ta không hề biết". Lindsay lắc đầu nhìn cô, "Thế mới hay chứ. Mà đấy mới chỉ là một phần thôi nhé. Toàn bộ câu chuyện này phải nói là tuyệt cú mèo". "Lindsay", Kaitlin mấ kiên nhẫn.

"Theo di chúc, toàn bộ gia sản của bà ta sẽ được phong tỏa cho đến khi Zach kết hôn", Lindsay nói tiếp, "Nhưng anh chàng đó đã kết hôn rồi, theo quy định của pháp luật, cậu được hưởng một phần nửa tài sản của Tập đoàn Vận tải Harper".

Đầu gối Kaitlin như muốn khuỵu xuống.

Chả trách Zach đó có vẻ tuyệt vọng đến thế.

Chả trách anh ta vội vội vàng vàng muốn tống khứ cô đi.

"Nào, giờ thì cậu muốn gì nhỉ?", Lindsay hỏi lại, kèm tiếng cười khúc khích ở cuối câu hỏi.

Không thốt nên lời, Kaitlin nhét ngược chiếc phong bì trở lại tay Lindsay, đắm chìm trong dòng suy ngẫm về những điều vừa nghe được. Cô bước lùi một bước, đầu lắc lắc với vẻ cự tuyệt thầm lặng.

"Tớ chả muốn gì sất", cuối cùng cô cũng gắng thốt lên.

"Đừng có ngố", Lindsay dỗ dành.

"Đám cưới kia chỉ là trò hề mà thôi", Kaitlin nhắc cho bạn mình nhớ, "Sai lầm hoàn toàn. Tớ không định cưới hắn ta. Và tớ chắc chắn chẳng đáng nhận nửa phần tài sản của công ty hắn".

"Thế thì cậu nhận tiền đi là xong", Lindsay đưa ra giải pháp thay thế hợp lý. Như thể làm thế sẽ khiến cục diện câu chuyện tốt đẹp hơn không bằng, "Tớ cũng không muốn cầm tiền của hắn".

Lindsay nắm tay lại cáu điên lên, "Thế thì rốt cuộc cậu muốn gì? Trả đũa thế quái nào được chứ?"


Kaitlin nghĩ ngợi trong giây lát, "Tớ muốn hắn phải mướt mồ hôi".

Lindsay nén tiếng cười thầm khoác tay Kaitlin tiếp tục đi, "Tin tớ đi, bạn thân mến". Cô vỗ vỗ nhẹ lên vai bạn mình, "Gã đó chắc chắn đang mồ hôi mẹ mồ hôi con ròng ròng rồi".

"Tớ còn muốn một công việc", Kaitlin nói đầy chắc chắn. Đó chính là thứ cô bị tước mất sau sự việc này. Cô muốn được quay trở lại làm việc.

"Tớ không muốn cầm một cọc tiền từ trên trời rơi xuống", cô giải thích với Lindsay, giọng mạnh mẽ, "Tớ muốn có cợ hội chứng tỏ bản thân. Tớ là một kiến trúc sư giỏi... không, tài ba mới đúng. Tất cả những gì tớ cần là một cú hích để khẳng định bản thân".

Dừng chân bên vệ đường, Lindsay ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu của Tập đoàn Vận tải Harper treo trên tòa nhà cao hai mươi tầng với những cột chống trang trí hoa văn ở phía bên kia phố, "Vậy thì hãy yêu cầu hắn ta trao cho cậu một công việc", cô gợi ý.

Kaitlin liếc nhìn dòng chữ xanh nước biển to tướng. Cô đưa mắt về phía Lindsay, rồi lại thở dài lần nữa. Bỗng nhiên, những giải pháp hoàn hảo cho tình huống nảy sinh trong óc cô.

Một nụ cười chậm rãi hé nở trên gương mặt cô, "Chính thế tớ mới yêu quý cậu đến nhường này", cô thì thầm với Lindsay, siết chặt tay cô bạn thân, "Đó là kế hoạch đỉnh của đỉnh".

Và đó chính xác là điều cô sẽ làm. Cô sẽ buộc Zach Harper trao cho cô một công việc. Cô sẽ buộc anh ta trả lại cho cô công việc vốn dĩ thuộc về cô - phát triển mẫu thiết kế cải tạo tòa nhà văn phòng của tập đoàn do anh đứng đầu.

Cô sẽ đảm nhận lại vị trí mà từ đó cô bị đánh bật ra. Thực ra, cô sẽ tiếp tục với lợi thế cao hơn nhiều. Và rồi khi cô đã chứng tỏ cho anh ta cũng như toàn thế giới này thấy được cô là kiến trúc sư siêu hạng, cô sẽ ký vào bất cứ thể loại giấy tờ thủ tục nào mà anh ta cần. Anh ta sẽ lại nắm giữ toàn Tập đoàn, còn cô sẽ có lại cuộc sống yên bình như trước. Và quan trọng nhất cô sẽ không phải rời xa thành phố New York này.

Đèn đường chuyển sang màu xanh, cô kép tay Lindsay, "Giờ cậu đi với tớ nhé". Lindsay lưỡng lự, chân trụ lại trên lề đường, "Tớ sắp có giờ dạy rồi". "Chúng mình sẽ làm nhanh gọn thôi", Kaitlin hứa hẹn.

"Nhưng..."

"Thôi nào. Tớ cần cậu bắn hắn vài tràng thuật ngữ pháp lý cho gã ấy sợ đi".

"Tin tớ đi nào, hắn ta lúc này hẳn đang sợ hết hồn rồi". Nhưng Lindsay đã bắt đầu băng sang đường.

"Thế này có phải nhanh hơn không", Kaitlin quả quyết với bạn mình, chân bước lên vỉa hè đối diện rồi dấn ghót về phía mấy bậc tam cấp bê tông.

Cả hai cùng rảo bước trong dãy hành lang khá rộng của tòa nhà Tập đoàn Vận tải Harper. Kaitlin đã từng đến đây nhiều lần, nên cô biết văn phòng của Zach nằm tít tầng trên cùng.

Trong khi đợi chiếc thang máy cọc cạch ngược lên tầng nhà thứ hai mươi, Kaitlin cuống quýt vuốt phẳng chiếc chân váy màu đen đang mặc, chỉnh chiếc áo len không tay màu xanh ngọc bích rồi xốc lại quai túi nhỏ xinh. Cô liếm ướt môi khi cả hai cùng bước ra khỏi thang máy. Cô quyết định bước chậm trên dãy hành lang hẹp dẫn đến phòng thư ký của Zach.

"Tôi đến để gặp Zach Harper", Kaitlin thông báo với âm điệu tự tin vừa huy động được.

Mạch cô nhảy loạn xạ, lòng bàn tay cô bắt đầu toát mồ hôi. Bất thần cô lo lắng kế hoạch vừa rồi trở nên vô dụng. Như một cô nàng sắp chết đuối vừa được quẳng cho chiếc phao cứu sinh, cô sợ rằng cơ hội sẽ vụt trôi mất trước khi cô kịp tóm lấy. "Các chị có hẹn trước không?", cô gái da nâu trẻ trung lịch sự hỏi, hết nhìn Kaitlin lại quay sang Lindsay. Kaitlin đã có dịp ngắm cô gái đó từ xa khi cô còn làm cho dự án của Hutton Quinn, nhưng cả hai chưa từng có dịp gặp gỡ.

"Không", Kaitlin thừa nhận, nhận ra khả năng lúc này Zach có mặt ở đây là quá mong manh.

Lindsay bước tới, đứng trước Kaitlin chừng năm phân, cô lấy giọng điệu chuyên môn đầy quan trọng, "Phiền cô báo với anh ấy đây là vấn đề pháp lý", Lindsay bảo cô thư ký, "Liên quan đến Kaitlin Saville".

Đầu cô gái ngẩng lên, ánh tò mò thoáng vụt qua đôi mắt xanh biếc của cô ta, "Được ạ. Hai chị vui lòng chờ một lúc". Cô ta nhấc người khỏi chiếc ghế tựa có bánh xe di động.

"Cám ơn cậu", Kaitlin thì thầm với Lindsay khi nhìn cô thư ký bước dọc hành lang đằng sau bàn cô ta, "Tớ biết là cậu giỏi xoay xở mà".

"Tớ sẽ gửi cho cậu hóa đơn nhé", Lindsay hạ giọng trả lời.

"Ôi, cậu sẽ không làm thế đâu". Kaitlin hiểu bạn mình quá rõ. Suốt đời cô bạn thân này không đòi hỏi ở cô bất cứ thứ gì.

"Sau mười phút nữa, cậu sẽ thừa sức trả cho tớ ấy chứ", Lindsay càng trêu già. "Thế thì cậu gửi hóa đơn tới chỗ anh Zach này vậy", Kaitlin đề nghị, cảm giác thích thú pha lẫn lo lắng nhói lên trong bụng cô. Nếu kế hoạch này thành công..."Chắc chắn sẽ thành công mà", Lindsay chắc mẩm.

Cô thư ký quay lại, một nụ cười chuyên nghiệp nở trên khuôn mặt cô ta, "Mời các chị theo lối này".

Cô ta dẫn hai người qua vài tầng cửa đóng đến tận cuối hành lang, nơi cánh cửa đôi dẫn vào căn phòng sáng rộng trải thảm màu đỏ tía.

Cô gái ra hiệu mời họ vào, Kaitlin bước lên trước.

Kaitlin nghĩ nếu tuần trước anh chàng Zach kia sửng sốt trước căn hộ bừa bãi của cô thì lần này ở văn phòng của anh ta, cảnh á khẩu kia chẳng bõ bèn gì. Những món đồ đẹp đẽ toát lên mùi quyền lực, rõ ràng anh ta đang rất thoải mái như cá trong nước.

Chiếc bàn làm việc của anh ta làm bằng gỗ hồ đào viền những đường gỗ anh đào. Tủ buýp phê cũng làm từ gỗ anh đào, chiếc giá sách đối diện trưng những quyển sách bọc bìa da, trang trí họa tiết biển. Chiếc ghế bành cũng bằng da, lưng ghế cao, tựa tay được làm bằng gỗ chạm khắc. Hai chiếc ghế dành cho khách xếp gọn bên hông bàn, trong khi bàn họp đứng cạnh ô cửa hình vòm ở sát góc phòng.

Khi Kaitlin bước trên tấm thảm dày, Zach gõ nhịp chân chờ đợi. Như thường lệ, anh ta khoác bộ vest là phẳng phiu, đường may khéo chẳng chê vào đâu được. Chiếc áo sơ mi trắng sáng quen thuộc của anh ta vẫn cứng lần hồ. Lần này anh ta đeo cà vạt màu vàng, điểm những sợi bạc mỏng mảnh ánh lên sắc lấp lánh.

"Cảm ơn cô, Amy". Anh ta gật đầu với cô thư ký, cô gái khép cửa lại khi bước ra khỏi phòng.

Ánh mắt anh ta đánh nhanh về phía Lindsay, đôi mày nhướn lên khó hiểu. "Đây là luật sư của tôi", Kaitlin giải thích với Zach, "Lindsay Rubin". "Mời ngồi". Zach khoát tay về chỗ hai chiếc ghế da dành cho khách.

Nhưng Kaitlin quyết định cứ đứng thế, "Tôi sẽ ký vào giấy tờ thủ tục của anh", cô thông báo.

Mắt Zach nhìn sang Lindsay, rồi trở lại phía Kaitlin. Dấu hiệu của một nụ cười giần giật trên đôi môi của anh ta, và cả cảm giác nhẹ nhõm sáng bừng trong cặp mắt màu ghi của anh ta.

"Đổi lại tôi muốn hai điều", Kaitlin nói tiếp.

Dù cô ta biết mình nên tận hưởng cảm giác này, nhưng nỗi lo lắng trong cô quá lớn, khiến cho cô khó lòng nhấm nháp cảnh anh chàng Zach kia toát mồ hôi.

Kế hoạch này phải thành công.

Đơn giản là phải thành công.

Trán Zach nhíu lại, Kaitlin gần như thấy được anh ta đang nhẩm tính số tiền trong đầu.

"Điều thứ nhất..." cô đếm trên bàn tay, cố để giọng mình không run "... cuộc hôn nhân của anh và tôi phải nằm trong vòng bí mật". Nếu người ta biết được cô kết hôn với Zach thì toàn bộ công sức cải tạo tòa nhà văn phòng của anh ta chẳng có ý nghĩ gì nữa. Cả thành phố này sẽ chỉ coi đó là hệ quả tất yếu từ mối quan hệ giữa cô và anh ta.

"Điều thứ hai', cô nói tiếp, "anh phải nhận tôi vào làm. Giám đốc thiết kế công trình cải tạo, hoặc chức danh gì đó tương đương".

Đôi mắt Zach nheo nheo lại, "Cô muốn một công việc?"

"Đúng thế", cô thừa nhận.

Vẻ mặt anh ta hoàn toàn bối rối, "Vì sao?"

"Tôi cần có văn phòng làm việc và đội ngũ nhân viên hỗ trợ để hoàn thành kế hoạch cải tạo tòa nhà văn phòng của anh. Anh đã có sẵn những thứ đó ở đây rồi, thế cho nên..."

Zach lặng yên trong ba giây tròn, "Tôi đề nghị đền bù cho cô một khoản tiền chứ không phải một công việc".

"Tôi không muốn cầm tiền của anh".

"Kaitlin..."

Cô nhún vai, "Tôi nói điều này chẳng phải để thương lượng, Zach ạ. Tôi được toàn quyền tự do, toàn quyền quyết định. Tôi sẽ cải tạo tòa nhà của anh, theo cách riêng của tôi, và..."

Zach tựa người lùi về phía sau, mấy ngón tay vẫn nằm trên mặt bàn bóng loáng, "Cô đừng hòng trông mong".

"Anh nói gì cơ?"

Hai người gườm mắt nhìn nhau hơn một giây đồng hồ, hàng ngàn trạng thái cảm xúc sượt vèo vèo qua tâm trí Kaitlin.

Trông anh ta lúc này thật đáng sợ. Vẻ kích động hiện lên rõ rành rành. Anh ta vừa là nguồn cơn gây rắc rối vừa là giải pháp cho cô. Và cô lo sợ cơ hội này sẽ trôi tuột qua kẽ tay cô theo cách nào đó.

Lúc này Lindsay mới lên tiếng, giọng cô đầy kiêu hãnh và độc đoán ngay từ lúc mào đầu, "Ông Harper, xin ông biết rằng toi đã xin được một bản sao tờ di chúc của bà Sadie Harper, và sẽ đệ trình lên phiên tòa xử về di chúc".

Căn phòng rơi tõm vào trạng thái chết lặng.

Chẳng ai động đậy, cũng chẳng ai thở mạnh.

Kaitlin buộc phải vực thẳng người dậy. Cô vòng tay trước ngực, tận dụng vẻ chết điếng của anh chàng Zach kia để củng cố lòng tự tin của bản thân.

"Tôi sẽ đồng ý ly hôn, Zach ạ", cô nói với anh, "Tôi sẽ ký trao trả toàn bộ tài sản công ty về anh. Ngay khi tôi có lại việc làm".

Ánh mắt giận dữ của anh ta ngừng lại nơi Kaitlin. Điệu giọng anh ta đầy hoài nghi, "Cô đang đe dọa tôi?"

Mồ hôi dinh dính chân tóc cô, nỗi lo âu chiếm ngự cô, "Tôi đang trao đổi cùng anh mà thôi".

Tim đập thình thịch giữa khoảng không lặng im dày đặc, trong khi dạ dày cô nhộn nhạo nỗi lo.

Vẻ mặt anh ta hầu như chẳng biến chuyển gì. Nhưng cuối cùng anh ta gật đầu cộc lốc, chỉ đúng một cái.

Tim cô đập rồn ràng trong lồng ngực, và một con sóng nhẹ nhõm áo qua mơn man làn da cô.

Cô sẽ làm được.

Cô đã giành được cho mình một cơ hội thứ hai.

Cô nghĩ sẽ chẳng đời nào Zach chịu tha thứ cho cô. Nhưng cô chẳng việc gì phải bắt mình bận tâm về điều đó. Thứ đáng quan tâm duy nhất là cô đã giành lại được công việc của mình.

Từ bên dưới cổng vòm bê tông biến màu của tòa nhà Tập đoàn Vận tải Harper, Kaitlin nhìn mưa xối xả trên đường phố Liberty. Đã xong ngày đầu tiên trở lại làm việc của cô, nỗi lo lắng trong cô đã nhường chỗ cho niềm lạc quan thận trọng.

Zach không chào đón cô như những gì đáng phải có đối với một nhân viên mới, nhưng cô có hẳn một chiếc bàn làm việc, một góc nho nhỏ trong một văn phòng không có cửa sổ, một chiếc bàn vẽ cùng tủ đựng tài liệu. Mặc dù các thành viên khác trong toàn đội có vẻ bối rối trước sự thay đổi đột ngột về nhân sự dự án cải tạo, một trong số các trợ lý giám đốc đã đưa cô đi giới thiệu với mọi người và đề nghị sẽ giúp đỡ cô.

Kaitlin hít sâu bầu không khí tháng Năm. Những hạt mưa to tướng vỡ tung trên bậc thềm bê tông, để lại những vũng nước nhỏ trên lê đường. Cô nhìn bầu trời xám, nhẩm tính quãng đường đến cầu thang tàu điện ngầm ở tòa nhà tiếp theo. Cô ước gì sáng nay mình chịu để mắt đến chương trình thời tiết mà dự phòng một chiếc ô trong túi sách.

"Tôi chắc cô đã có được mọi thứ cần thiết rồi?". Giọng nói trầm trầm của Zach vang lên đầy chế giễu sau lưng cô.

Kaitlin xoay người nhìn thân hình người đàn ông vạm vỡ, cao lớn sừng sững trên nền tòa nhà huyền thoại. Cô cố nhắc mình nhớ rằng trong tình thế hiện tại cô mới là chủ xị. Chính cô sẽ khiến anh ta hoang mang chứ không phải ngược lại.

"Chắc anh chẳng tìm được một phòng làm việc nào khác nhỏ hơn dành cho tôi?", cô hỏi, cao giọng đầy vẻ gây gổ. Rõ ràng anh ta muốn chọc tức cô nên mới nhét cô vào một căn phòng bé nhỏ như lỗ mũi. Chẳng cần phải là thiên tài cũng nhận ra anh ta muốn nhắc cô phải biết thân biết phận.

"Cô chẳng đã biết thừa rồi sao?". Môi anh ta cong lên thành nụ cười nửa miệng, khẳng định mối nghi ngờ của cô, "Chỗ chúng tôi đang cải tạo tòa nhà". "Tôi thấy phòng của anh còn chán vạn chỗ trống đấy thôi", cô khăng khăng, hy vọng ít ra cũng sẽ khiến anh ta thấy hối lỗi chút ít.

"Bởi vì tôi là chủ công ty". Vẻ mặt anh ta như muốn tuyên bố anh ta sở hữu phần tài sản trọng yếu của cả thế giới không bằng.

Cô nhướn mày đầy ngụ ý về phía anh ta cảm thấy mình nắm được ít nhiều phần kiểm soát khi vẻ mặt anh ta có vẻ nao núng, "Tôi cũng là chủ công ty", cô thẳng thừng.

Chiến thắng của cô mới thật là nhanh gọn làm sao.

"Cô muốn tôi trao cho cô chức phó chủ tịch?" Anh ta không nói ra nhưng cả hai đều hiểu nếu anh ta dễ dãi đối đãi tử tế với cô, toàn thể công ty này sẽ dấy lên nghi vấn, có thể khiến cô thất bại trong kế hoạch giữ kín quan hệ giữa cô và anh ta.

"Anh không còn phòng nào khác xế p hạng giữa phòng Ban quản trị với cái góc tí xíu kia à?" Tất nhiên điều cuối cùng cô muốn là thu hút sự chú ý về phía mình. Anh ta phải đối xử với cô không được tốt hơn, cũng không được tồi tệ hơn những kẻ làm công ăn lương khác. Lúc này đây, rõ ràng là anh ta đối với cô quá tệ.

"Cô cứ tùy nghi lựa chọn", Zach đề nghị với cái nhún vai lơ đãng, "Rồi tôi sẽ tống một ai đó ra khỏi công ty".

Kaitlin xốc lại chiếc túi xách bên vai, "Và rồi họ sẽ biết là do tôi".

"Cô cũng là chủ của công ty này cơ mà", anh ta kéo dài giọng.

Cô lừ mắt, "Hãy đối xử với tôi như với những người khác".

"Điều này gần như hoang đường". Anh ta hất đầu về phía chiếc xe màu đen sáng bóng kiểu dáng tân thời đang đỗ bên vệ đường, "Cô muốn đi nhờ xe tôi không?" Cô lén nhìn anh ta đầy ngờ vực. Chắc hẳn anh ta đang nói đùa.

"Ngồi xe ông chủ ngay ngày đầu tiên đi làm sao?" Đúng rồi. Chiêu này sẽ khiến cô luôn ở trong vòng dị nghị của bàn dân thiên hạ đây.

"Cô sợ mọi người nghĩ sai sao?"

"Tôi chỉ e họ sẽ nghĩ đúng".

Môi anh ta lại ánh lên vẻ giễu cợt, "Tôi có vài thứ giấy tờ cần đến chữ ký của cô".

Cơn mưa chưa ngớt hẳn, nhưng cô đã chấn bước, miệng lầm bầm, "Chưa ký được giấy tờ ly hôn đâu, thưa ngài Harper".

Anh ta bước dưới mưa theo cô, cố giữa khoảng cách, giọng anh ta cũng hạ xuống bé như giọng cô, "Đây không phải giấy tờ ly hôn đâu, thưa quý phu nhân Harper".

Cách anh ta gọi cô khiến cô giật thót người. Cô đã mất cả ngày, cố lờ đi tình trạng giữa cô và anh ta để tập trung hẳn vào công việc. Nhưng cô bắt đầu nhận ra rằng nhiệm vụ quên đi quan hệ giữa cô và anh ta gần như bất khả thi.

Cô và anh ta đã kết hôn, kết hôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net