Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm sự nho nhỏ một chút nhé: tui thấy là phong cách viết của tui nó vẫn bị hơi thiên hướng bản convert quá, nên tui nghĩ là có lẽ tui thật sự không hợp với thể loại truyện dài. Nhưng mà thực sự thì mấy truyện dài tui viết, chưa hết bao giờ, lại còn là chưa truyện nào kiên trì đến được 10 chương. Nên tui đang rất muốn viết hoàn được một bộ. Thiệt ra đó cũng là lý do tui chuyển lên Wattpad tui viết. Hơn nữa, tui chưa lần nào khai triển được nhân vật theo tuyến tâm lý mà tui mong muốn, tại tay tui non quá thôi. Tui muốn nói vậy là vì có khả năng càng đi về sau bộ này, thì phong cách viết lại có điểm thay đổi, nên nói vậy để cho mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần, cho về sau đỡ lạ vậy nha. 

Mà thực ra có 1 điểm nữa là tính đến hiện tại thì tui ngoại trừ nhân vật Diệp Lạc vẫn chưa đi sâu hơn vào tâm lý bất kỳ một nhân vật nào khác. Vậy nên, những gì tui viết mặt ngoài chỉ là một cách nhìn đối với tình huống thôi.

_______ Phân cách tuyến duyên dáng ______________

Thời gian đi như thoi đưa, Diệp Lạc mơ mơ màng màng mà đã qua bài phỏng vấn, mơ mơ màng màng mà được một lần nữa nhận vào phòng cũ. Hắn bây giờ thật sự không biết là hắn nên vui sướng vì tiếp tục quan khán được chính kịch hay là nên đau buồn vì hắn không thể nào thoát khỏi thứ gọi là "vận mệnh ràng buộc". Diệp Lạc như cảm giác được phần nào uy lực của cốt truyện.

Ây ya, cốt truyên còn dài, dù sao bộ này cũng không thiếu đất diễn của hắn, nếu như mà bây giơ mà giở thói quen cũ lo được lo mất thì không phải sau này ngày ngày hắn sẽ sống trong lo sợ sao? Thôi thì lấy lui vì tiến, giặc đến thì đánh nước đến nâng lên, dù sao thì ở đây hắn sống hay hắn chết cũng có quan hệ gì đâu. Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Lạc tung ta tung tăng như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi vô cơ quan làm việc.

Hôm nay Diệp Lạc đột nhiên cảm thấy vui vẻ, rất rất là vui vẻ, vậy nên thường ngày đối với bữa cơm tụ tập cuối ngày của mọi người, hắn cố ý lờ đi, tránh như rắn rết. Dù sao thì hắn cũng chịu không nổi nha. Còn bây giờ nha, hắn chủ động mời gọi Hưu Lê bữa cơm, mỹ tư tư lấy cớ là báo đáp bữa cơm lần trước, thuận tiện còn "uyển chuyển", "nhẹ nhàng" nhắc nhở hỏi liệu có thể rủ thằng nhóc đẹp trai lần trước đi cùng không. 

Đối với cái này thì Hưu Lê rất là bất đắc dĩ. Diệp Lạc vốn tưởng rằng thằng nhỏ như cục bột, dễ xoa dễ nắn dễ dụ, nhưng ai ngờ đạo cao một thước ma cao một trượng, đẩy đưa một hồi cuối cùng thành ba người Diệp Lạc, Hưu Lê và Kiều Linh Ngọc đi ăn bữa tối. 

Thực tình mà nói thì kỹ năng giao tiếp của Diệp Lạc không hề tốt, nói trực tiếp là cực kỳ kém, vậy nên bị lật thuyền cũng là nhân chi thường tình, không có gì đáng để nói. Chỉ tiếc cho một trái tim nhiệt huyết nóng bỏng, và tinh thần chờ ăn cẩu lương bị dập tắt không thương tiếc.

"Hưu Lê, anh bảo chú này, hôm nay bữa cơm này anh đãi, chú muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần lo cho ví tiền của anh!" Diệp Lạc cười ha ha nói, một bộ da dày thịt béo, lợn chết không sợ nước sôi. 

Kiều Linh Ngọc một bên nhìn miệng không nhịn được giương lên nhấc xuống vài cái (thực ra nó là khóe miệng giật tăng tăng, nhưng xét thấy mức độ đó quá bất nhã với một đại mỹ nhân, giống như câu nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân vậy à). Cô đến giờ cũng không ngờ được làm việc với nhau ba tháng còn không bằng thằng nhóc kia nói được vài câu. Cảm thán là về chuyện cảm thán, nhưng mà luật bất biến thành văn, ăn được ngủ được là tiên, ba người ăn vẫn phải ăn, nói chuyện gì đó lát nữa nhỏ giọng tâm sự sau bữa cũng không muộn.

"Alo ba ạ?"

"À, con đang ăn cơm với đồng nghiệp ạ."

"Vâng vâng, con biết rồi ba, con về ngay đây."

Mộng tưởng là đẹp nhưng hiện thực thì không cho phép, bữa ăn gần đến hồi kết thì bố của Kiều Linh Ngọc gọi đến.

"Anh Nguyên Ân, Hưu Lê em xin lỗi, nhà em có chút việc nên ba em gọi em về ngay lập tức. Hai người nói chuyện vui vẻ nhé. Em xin phép."

"Được rồi, bye bye, mai gặp!" Diệp Lạc đáp.

"Chị về nhà cẩn thận ạ." Hưu Lê giọng hơi mang chút rụt rè nói ngay sau đó.

"Hầy, Hưu Lê anh nói chú nghe này, chú cứ hiền như thế này thì không được, nam tử hán đại trượng phu, cứ rụt rè như thế mai sau bị ăn cũng không biết bị ăn rồi đấy!" Nghĩ còn một bộ rất tiếc hận, Diệp Lạc thở dài liên tiếp mấy hơi.

"Dạ?" Hưu Lê hơi ngạc nhiên hỏi lại, trong mắt hơi hiện nghi vẫn.

Diệp Lạc nhìn Hưu Lê một bộ ngây thơ mờ mịt, thầm nghĩ thằng nhóc này bản tính đơn sơ thiện lương cũng là chuyện tốt, nhưng như thế này cùng với hiệu ứng bươm bướm sợ chưa lên chính kịch được bao lâu thì đã hạ màn rồi. Lòng nghĩ vậy nên miệng cứ thở dài không thôi. Mà Diệp Lạc cũng vô tình quên mất, trong nguyên tác lý do tại sao mà Hưu Lê vào công ty làm việc. Một người có chủ kiến, dám đứng lên phản bác ý kiến ba mẹ, dám bỏ nhà đi bụi thì cũng đâu phải kẻ nhu nhược gì cho cam nha.

"Đi. Đi bộ tiêu thực với anh, ngồi đây mình cũng không có gì để nói chuyện nhiều."

Sau đó hai người ngồi dậy, tính tiền chia đôi rồi đi loanh quanh tản bộ. 

"Anh xem chú bộ dạng thế này, hơi gầy một tý nhưng trăng trẻo cao ráo dễ thương, có bạn gái chưa?"

"D-dạ em chưa ạ." Hưu Lê hơi xấu hổ cúi đầu xuống chút.

"Chú à nha, anh bảo này, cũng gần 20 rồi, nên tìm một mảnh tình vắt vai đi, không thì khéo khi độc thân dài dài đấy. Nhìn anh thế này thôi chứ anh cũng thân kinh bách chiến rồi, từ trung học phổ thông anh cũng có mấy mối tình rồi đấy." Diệp Lạc mặt không đỏ, tâm không nhiệt mà nói. Trắng ra thì thằng nhóc này đang có ý định chơi kế khích tướng, cái gì thì cái nhưng mối tình tay ba tay bốn tay năm gì đó không kích thích hơn à. Dù sao thì bộ tiểu thuyết này sóng gió nhấp nhô cũng không có mấy, mà có cũng toàn bên Trần Mạc, thêm một chút kích thích cho đời thêm vui vẻ nha.

Nhưng trái với phản ứng e thẹn rụt rè mà Diệp Lạc nghĩ Hưu Lê sẽ có, thì lúc này Hưu Lê lại nhẹ nhàng nói.

"Thật ra anh à, về vấn đề tình yêu em nghĩ vẫn nên để thuận theo tự nhiên. Em không hề muốn qua loa đại khái như phù dung sớm nở tối tàn, em muốn nó là ký ức đẹp đẽ đáng nhớ, là cảm giác ấm áp mà cả em và đối phương có khả năng trao nhau anh ạ." 

Bỗng cảm giác tội lỗi xông lên, nhảy ra khỏi tầng tầng lớp lớp gông cùm xiềng xích dưới tận đáy lòng của Diệp Lạc. Hắn bỗng nhiên cảm thấy đần độn vô vị, lại là cái cảm giác thiếu thốn như không màng bất cứ thứ gì trên thế gian. Diệp Lạc muốn chạy ngay về nhà và chìm vào trong bồn tắm, để cái ấm áp mềm mịn bao lấy hắn, bảo vệ hắn nhưng cuộc nói chuyện này là hắn khơi ra, là hắn bắt đầu, hắn đâu thể đột nhiên bỏ trốn được.

Bỏ đi giọng điệu giễu cợt hàng ngày, hắn chậm rãi nói.

"Chú nói đúng. Anh cũng hy vọng một ngày mình sẽ gặp được chân ái."

Rồi cuộc nói chuyện cứ thế mà lâm vào ngõ cụt, một kẻ thì ngượng ngùng nói, một tên thì chỉ muốn chạy trốn, muốn tiếp tục cũng không có đề tài để nói nha. 

Đi đi được tầm 20 phút, Diệp Lạc cảm giác tâm tình thư hoãn, giác định trở về để Hưu Lê lấy xe rồi về nhà, nhưng hắn chợt nhận ra mình quên mất đường.

"Hưu Lê... chú nhớ đường quay lại không...?"

Diệp Lạc bây giờ đến lượt hắn ngượng ngùng. 

"À, anh, phía trước có con ngõ, mình đi qua đấy là trực tiếp về rồi anh."

Diệp Lạc ngoái đầu theo hướng tay chỉ, quả thực phía trước có một con ngõ, nhưng trông tương đối hẹp, ẩm thấp và tối tăm. Thật ra cũng không phải hắn sợ bóng tối, nhưng đang ở đường đèn đuốc sáng trưng bỗng nhiên một con ngõ tối đen, trông có vẻ rất đột ngột và khác thường. 

Quả thực phía cuối con ngõ có thể thấy ánh đèn lờ mờ, không rõ ràng lắm. Mặc dù cảm giác hơi quái quái nhưng có đường ngắn hơn thì ai lại đi đường dài chứ. 

Diệp Lạc đang nghĩ ngợi rốt cuộc cảm giác quái quái từ đâu thì bỗng nhiên trong góc, hắn thấy cái gì đó hơi động đậy. 

Ôi Amen lạy chúa trên cao, ngõ nhỏ một trong những địa điểm mà hai nhân vật chính có khả năng đụng độ với nhau cực cao, đặc biệt trong thời kỳ nhạy cảm này. Được rồi, 70% là vật thể không xác định đang nhúc nhích phía trước là Trần Mạc.

Đang trong lúc phân vân nên chạy thẳng tới cứu hay bỏ chạy lấy người thì Hưu Lê ngây thơ đã bước tiếp, còn tri kỷ ngoái đầu lại nhìn, hỏi.

"Anh?"

Đến nước này, với số nơ-ron thần kinh ít hỏi của mình, Diệp Lạc quyết định đâm lao theo lao, dù sao có nhân vật chính hắn cũng không chết được. 

"Không có gì, chỉ là đột nhiên anh cảm giác như mình quên gì đó thôi."

Vừa nói vừa đi tiếp, Diệp Lạc giả bộ như vô tình liếc mắt sang bên trái, rồi lại vô tình phát hiện gương mặt thân quen, hắn ngạc nhiên địa đạo.

"Hưu Lê, chú nhìn người này này, trông tự nhiên thấy quen quen."

Hưu Lê nương ánh sáng mờ nhạt của nhà hàng phía đầu ngõ theo tiếng nhìn lại, rồi hắn bỗng giật mình một cái, chạy lại gần người kia.

"Anh Trần Mạc, anh Trần Mạc?!" Vừa nói vừa lay bóng người kia, Diệp Lạc tại chỗ đứng hình 3 giây rồi cũng ngồi xổm xuống, nhập bọn.

"Trần Mạc? Thằng nhóc này bị làm sao thế này?" Ra vẻ lầm bầm lầu bầu một chút, rồi Diệp Lạc nói tiếp.

"Hưu Lê, hình như có mùi sắt?" Giọng hơi nghi hoặc một chút, Diệp Lạc nhanh chóng lấy điện thoại mở đèn pin lên. 

Ánh đèn bật lên trong ngõ tối khiến hai con người không khỏi nheo lại mắt vì không kịp thích nghi với ánh sáng. Nhìn kỹ lại mới phát hiện Trần Mạc sắc mặt trắng bệch nằm vất vưởng bên cạnh mấy túi giác. Diệp Lạc âm thầm nghĩ, thằng nhóc này giỏi, mùi thế này vẫn rúc vào được, bội phục. 

Hưu Lê bám vào phần eo sườn định bụng nâng Trần Mạc dậy thì bỗng cảm thấy nhớp nháp, hắn giơ tay lên, nhờ ánh sáng đèn pin, vết máu đỏ trên bàn tay hắn trông phá lệ rõ ràng. Hưu Lê giật bắn mình, giọng run run.

"Máu- máu, a-anh Nguyên Ân, anh Trần Mạc-". Hưu Lê mắt đưa qua đưa lại không biết phải làm sao.

"Bật đèn pin của em lên, tìm miệng vết thương rồi cầm máu cho Trần Mạc, anh gọi cứu thương."

Diệp Lạc nhanh chóng liên hệ bên cấp cứu, gửi định vị qua, hắn bảo.

"Hưu Lê, chú bình tĩnh, chạy đi tìm người giúp đỡ, mua thêm nước muối y tế và băng gạc, anh cầm máu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net