YÊU EM TRỌN KIẾP - Chương 5: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương năm: Hẹn hò

Cuối tháng mười hai, gió bắc tràn về lạnh buốt, Khánh Đan ngồi trong chăn ấm xem phim thì Hải Nguyên đẩy cửa bước vào, cô liền nói:

"Cậu không biết gõ cửa à?"

"Có cái gì mờ ám, không dám cho ai biết hả?" Anh nhìn cô cười và đáp lại.

"Hừ..." Khánh Đan lườm anh tỏ vẻ không vui rồi cúi xuống xem phim tiếp, không thèm để ý đến anh nữa. Bộ phim đang chiếu đến cảnh nam chính cởi áo khoác ngoài che mưa cho nữ chính, hai người chạy dưới trời mưa rất lãng mạn.

"Cậu xem mấy bộ phim sến này mãi không chán à?"

"Cũng như cậu đối với mấy trò game trên mạng ý." Cô vẫn chăm chú xem bộ phim mà không hề nhìn anh một cái.

"Hay hôm nào mình ra rạp xem phim đi, xem ở nhà chán lắm!" Mặc thái độ hững hờ của cô, anh vẫn nói tiếp, có lẽ cô vẫn còn giận anh vì anh đá con Lu Lu của cô hôm trước. Thấy cô vẫn không nói gì anh lại tiếp tục:

"Thôi, đừng dỗi nữa mà, lần sau không dám đá nó nữa, từ giờ tớ sẽ yêu quý nó như yêu quý cậu được chưa?" Anh vừa nói vừa cười trêu cô.

Khánh Đan nghe vậy, cô lập tức ngẩng đầu lên, tức giận nói:

"Cái gì? Cậu so sánh tớ với nó hả?"

Hải Nguyên biết cô mắc mưu liền cười ha ha: "À không, hi hi, ý mình không phải thế, làm sao có thể so sánh thế được, nhưng mà cậu đừng giận nữa được không? Giận nữa làm mình mất ăn mất ngủ đấy!"

"Hừ..." Khánh Đan bĩu môi.

"Thôi mà, hừ hừ cái gì nữa, người ta nghe lại tưởng..."

Anh không nói tiếp mà lấy tay bịt miệng cười. Khánh Đan tức quá liền lấy cái gối ném vào người anh đuổi anh ra ngoài, anh nhẹ nhàng đỡ cái gối rồi đặt nó sau lưng cô, đẩy cô dựa vào thành giường, lên tiếng nịnh: "Thôi, nguôi giận đi, ngồi đây xem phim muốn uống gì ăn gì, tớ đi mua về cho."

Cô lườm anh rồi không nhịn được cười mà bật cười bởi cái bộ dạng nịnh nọt của anh. Từ trước đến nay anh nào có biết nịnh ai, nhưng ở bên cô gái hay dỗi này bỗng trở nên thuần thục. Khánh Đan trước nay cũng chẳng bao giờ giận dỗi với ai, nhưng ở bên anh tự nhiên cô thấy mình rất trẻ con, rất ấu trĩ, hay giận dỗi vô cớ.

Đêm giáng sinh, Hải Nguyên và Khánh Đan đi xem phim. Đây được coi là lần đầu tiên hẹn hò của hai người. Những lần trước đi chơi nhiều nhưng đều đi cùng bạn bè, lần này hai người mới có cơ hội đi riêng. Hải Nguyên chiều ý cô mà chọn phim tình cảm lãng mạn, mới đầu anh xem có vẻ hào hứng, nhưng chưa đến nửa tập thì đã dựa vào vai Khánh Đan mà ngủ ngon lành cho đến hết bộ phim. Khánh Đan thấy vậy cũng chỉ nhìn anh mà cười. Anh rất chiều cô, đưa cô đi xem thể loại phim cô thích xem mà anh vốn không hề thich, cô còn đòi hỏi gì nữa?

Cuối tháng mười hai âm lịch, không khí tết sôi động trên khắp các đường phố Hà Nội. Đêm ba mươi tết, Khánh Đan không cùng gia đình đón giao thừa ở nhà mà đi xem pháo hoa cùng Hải Nguyên và nhóm bạn thân. Giây phút giao thừa, tiếng pháo hoa vang lên giòn giã, ánh sáng lung linh. Anh nắm tay cô, hơi ấm từ tay anh truyền sang tay cô làm trái tim cô ấm áp bình yên lạ thường. Anh quay sang nhìn cô mỉm cười, cô cũng nhìn anh và cười rồi anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, cô khẽ đẩy anh ra: "Rất nhiều người ở đây đấy!"

"Anh không quan tâm."

Anh nói rồi tiếp tục hôn cô, một nụ hôn ấm áp giữa đêm đông giá lạnh, giữa hàng trăm người ở đó và trong những giây phút khởi đầu của năm mới, anh muốn nói với cô rằng dù bất cứ nơi đâu, khi nào anh vẫn sẽ bên cô, yêu thương cô, tình yêu của anh mãi mãi không thay đổi.

Buổi chiều mùng ba tết, Khánh Đan ngồi trên bàn chăm chú viết lách, Hải Nguyên từ bên ngoài bước vào ngồi trên giường nhìn cô đang ngồi trên bàn viết viết gì đó.

"Khánh Đan muốn đi sang Pháp không?"

"Sang Pháp ư? Tại sao tự nhiên cậu lại muốn sang Pháp?"

"Thì muốn đưa Khánh Đan đi chơi."

Thế là với ý muốn trong phút chốc, mùng bốn tết Hải Nguyên đưa Khánh Đan sang Pháp chơi. Ở Việt Nam không khí tết tưng bừng nhưng Pháp thì vẫn vậy, tết dương lịch đã qua khá lâu, dư âm tết không còn nữa, chỉ còn cái lạnh giá của mùa đông. Rời khỏi sân bay, Hải Nguyên đưa Khánh Đan đến một biệt thự sang trọng vùng ngoại ô, cô tò mò hỏi anh:

"Đây là đâu? Không phải chúng ta sẽ đến khách sạn sao?"

"Cậu lại muốn đến khách sạn à?" Hải Nguyên nhìn Khánh Đan cười trêu cô, cô đỏ mặt tức giận đánh vào vai anh mấy cái. Anh không cười nữa mà giải thích:

"Đây là nhà đứa em tớ, quen biết từ nhỏ, biết cậu không thích ở khách sạn nên đã báo trước với nó là mình sẽ đến. Mà nếu có bạn gái chơi cùng chắc cậu sẽ thoải mái hơn."

Một lát sau cánh cửa mở ra, một cô gái tầm tuổi hai người bước ra, cô gái ôm Hải Nguyên rất tự nhiên và nói với anh mấy câu gì đó cô nghe không hiểu lắm, cô gái quay sang nhìn cô một lúc và mỉm cười:

"Rất vui được gặp bạn, bạn là Khánh Đan phải không? Mình là Linda."

Khánh Đan tuy không rõ cô bạn nhìn mình với ánh mắt đó suy nghĩ điều gì nhưng cô cũng mỉm cười nhìn cô ấy: "Mình cũng rất vui được biết bạn, Linda."

"Bạn sang đây lần đầu tiên phải không? Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, mai mình sẽ đưa bạn đi chơi nhé, đảm bảo bạn sẽ thích mê!" Linda khoác tay Khánh Đan có vẻ rất thân mật đưa cô vào nhà, Khánh Đan nhìn xung quanh, căn nhà trang trí đơn giản nhưng sang trọng và rất ấm áp dù nhiệt độ ngoài trời bây giờ xuống đến không độ. Trên chiếc bàn ở phòng khách đã chuẩn bị khá nhiều đồ ăn nhẹ.

"Khánh Đan chắc đói rồi, mình chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ nhưng không biết bạn thích ăn gì nên mua tất về đây cho bạn chọn, hì." Linda khẽ cười.

Khánh Đan thấy cô bạn này rất hiếu khách nên trong lòng cô cũng có chút cảm động:

"Cảm ơn bạn." Cô cười rồi lấy đại một chiếc bánh lên nếm thử, hương vị của nó rất đặc biệt. Hải Nguyên đứng gần đấy cũng cầm một cái bánh lên vừa ăn vừa nói:

"Cô không cần thiết phải như vậy đâu, Khánh Đan không phải trẻ con, làm thế người ta ngại đấy!"

Linda cũng chu miệng lên nói với anh: "Tại anh không báo sớm đấy, lúc em gọi lại thì điện thoại anh tắt máy rồi!"

"Ờ, lúc đấy anh mới quyết định đi và gọi cho cô ngay đấy! Thôi, đi tắm cái, hai người cứ trò chuyện." Nói rồi anh quay sang mỉm cười Khánh Đan: "Đi, chúng ta lên phòng nghỉ một lúc, cậu cũng mệt rồi."

"Bạn cũng lên tắm rồi nghỉ ngơi đi, đến bữa tối mình sẽ gọi." Linda nói với Khánh Đan và cùng Khánh Đan lên phòng.

Khánh Đan tắm xong rồi nằm trên chiếc giường ấm áp và ngủ quên mất từ lúc nào, lần đầu tiên ngồi máy bay đi xa vậy nên cô cũng thấy mệt mỏi. Khi tỉnh giấc đã thấy Hải Nguyên ngồi bên cạnh đang chăm chú nhìn vào máy tính. Thấy cô dậy anh nói: "Dậy rồi hả? Ngủ say như heo con ý nhỉ!"

"Cậu lại bắt đầu rồi đấy!" Cô lườm anh một cái rồi ngồi dậy. "Mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ chiều." Giọng anh đều đều, khi nghe anh nói vậy cô trợn mắt kêu lên:

"Thôi chết, muộn thế cơ à, tớ quên chưa gọi điện về cho mẹ." Nói rồi cô lao xuống giường ra bàn tìm điện thoại trong túi xách. Thấy vậy, Hải Nguyên cười bảo:

"Tớ gọi cho mẹ rồi, bảo cậu mệt nên đã ngủ, không phải gọi nữa đâu."

"Sao cậu không nói sớm!" Khánh Đan quay lại mắng anh rồi đi lại phía giường và ngồi xuống.

"Có bảo kịp cậu không, hay chạy ra giằng lấy điện thoại?"

Nghe anh nói vậy cô chỉ cười trừ mà không nói gì. Anh lại nói tiếp:

"Linda là con gái của bạn mẹ tớ, nó rất dễ gần mà có vẻ cũng quý cậu, với nó không phải khách sáo đâu, như người nhà cả."

Khánh Đan chỉ ậm ừ, anh lại nói tiếp: "Tớ coi nó như em gái." Nói rồi anh nhìn cô đầy ẩn ý, cô không thèm nhìn anh mà quay đi.

"Biết rồi!"

Anh lại cười cô mà nói: "Tớ thấy lúc nãy có ai ghen thì phải, ha ha."

"Cậu lắm chuyện, ai thèm ghen với cậu!"

Anh lại cười, còn cô thì im lặng vì bị anh bắt trúng tim đen, cô cúi xuống nhìn màn hình máy tính. Quả thật lúc đó cô có ghen, cô gái ấy vô tư, tự nhiên ôm lấy anh rất thân thiết, anh cũng tự nhiên mà ôm cô ấy trước mặt cô. Tưởng lúc đó anh không để ý hóa ra anh vẫn nhìn thấy ánh mắt thoáng giận hờn của cô.

"Tớ không bảo cậu ghen, cậu tự nhận nhé." Hải Nguyên mỉm cười gian xảo.

"Cậu..." Cô chẳng biết nói gì cũng chẳng nói được gì đành cúi xuống.

"Tối nay cậu muốn đi đâu không hay ở nhà?"

"Tùy cậu đi."

"Được, vậy tối nay sẽ cho Khánh Đan tiểu thư thưởng thức một buổi tối của Paris, đi thôi!"

"Đi đâu?" Cô hỏi.

"Đến nơi cậu sẽ biết." Anh nói rồi nắm tay cô đi ra khỏi phòng.

Những hôm sau, ba người cùng đi chơi quanh thành phố, Khải Hoàn Môn, đền thờ, bảo tàng, công viên, tháp Eiffel, dòng sông Seine thơ mộng... Thời tiết mùa xuân vẫn còn khá lạnh nhưng rất đẹp.

"Khánh Đan, lại đây một lát."

Hải Nguyên nói rồi kéo Khánh Đan đi lên một chiếc cầu bắc qua sông Seine, hai bên thành cầu có rất nhiều khóa được khóa trên đó. Anh lấy trong túi ra một cặp khóa nhỏ khá đẹp mắt, trên có khắc tên anh và cô rồi khóa lại như những chiếc khóa khác và đưa cho cô một cái chìa khóa nhỏ, anh nói:

"Cậu nhớ nhé, tớ đã khóa trái tim cậu lại rồi đấy, sau này không được phép rời xa tớ."

Khánh Đan cảm động nhìn anh, bỗng giọng Linda từ xa vang tới: "Ghê chưa, anh định bắt chước trò lãng mạn trong "Ho voglia di Te" (Anh muốn có em) đấy hả? Từ bao giờ Ryan biến thành sến thế này!"

Hải Nguyên nhìn lên và lườm Linda một cái, Linda lại càng cười trêu anh rồi nói: "Thôi, không làm phiền uyên ương, tôi vẫn nên đi loanh quanh chút thì hơn!" Linda nói rồi nháy mắt với Hải Nguyên và quay đi, không ai nhìn thấy ánh mắt buồn thương của cô, không ai nhận ra sự cô đơn của cô lúc này. Linda biết Hải Nguyên từ nhỏ, cô cũng thầm thích anh từ nhỏ, nhưng anh mới về Việt Nam một thời gian ngắn, trái tim anh đã thuộc về cô gái kia, toàn tâm toàn ý yêu thương cô ấy. Cô cảm thấy cô ấy thật may mắn, thật sự rất may mắn.

"Cậu đứng ở đây một lát nhé!" Hải Nguyên nói rồi chạy đi mua nước.

Khánh Đan đứng đợi anh một lúc cũng không thấy anh quay về, một anh chàng người Pháp đến gần cô và nói với cô mấy câu gì đó cô không hiểu. Cô chỉ lắc đầu quay đi nhưng người đó vẫn đi theo cô, thế là cô rời khỏi chỗ cũ mà đi loanh quanh một lát nhưng kết quả lại lạc đường. Cô nhìn khắp nơi, thấy chỗ nào cũng lạ lẫm, lại không biết tiếng, cô chẳng biết làm thế nào đành ngồi bên ghế đá mắt rưng rưng sắp khóc.

Hải Nguyên quay lại không thấy cô đâu, liền chạy đi tìm, anh tìm khắp nơi cũng không thấy cô, gọi điện thoại không được. Khi anh lo lắng sắp phát điên lên thì thấy cô ngồi bên vỉa hè, anh thở dài nhẹ nhõm chạy đến gần cô:

"Cậu làm mình lo muốn chết!"

Khánh Đan nhìn thấy anh cũng đứng lên, nước mắt bỗng trào ra. Nếu anh không tìm thấy cô thì cô biết làm thế nào? Nơi này ngoài anh ra cô không quen ai, không nói chuyện được với ai, cũng không có ai là người thân.

"Tớ tưởng sẽ không gặp lại cậu nữa..."

Cô nói rồi nước mắt lại trào ra. Thấy cô khóc, anh liền ôm cô, an ủi:

"Ngốc, đừng khóc, Hải Nguyên ở đây rồi."

"Nếu cậu không tìm thấy thì tớ phải làm sao?" Cô nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi, trong lúc này cô mới cảm thấy anh quan trọng với cô như thế nào, cuộc sống của cô từ lúc nào không thể thiếu anh.

"Ngốc quá! Dù cậu có lạc ở đâu trên thế giới này tớ vẫn sẽ tìm thấy cậu, nhất định sẽ tìm thấy!"

"Thật chứ?"

"Ừ." Khánh Đan nghe anh nói, trong lòng mãn nguyện vô cùng. Sau này dù cô có lạc ở đâu thì anh vẫn sẽ đi tìm cô và sẽ tìm thấy cô, cô còn lo lắng gì nữa. Cô mỉm cười hạnh phúc vòng tay ôm anh.

...

"Đi, tớ đưa cậu đến một nơi."

Khánh Đan không nói mà đi theo anh, cô biết dù bất cứ nơi nào, chỉ cần là đi cùng anh cô sẽ đi, dù là chân trời góc bể.

Hải Nguyên đưa Khánh Đan lên một con thuyền chèo ra sông. Trời bắt đầu tối, ánh đèn thành phố phản chiếu xuống dòng sông khiến dòng sông trở nên rực rỡ lạ thường. Từ giữa dòng sông ngắm thành phố, cảm giác thật yên bình.

"Khánh Đan! Tớ yêu cậu nhiều lắm...!"

Hải Nguyên đột nhiên đứng dậy và hét rất to khiến khá nhiều người chú ý, Khánh Đan đỏ mặt đứng dậy nhắc anh:

"Cậu làm gì thế, người ta lại cười cho!"

Hải Nguyên nghe cô nói và cười: "Họ không để ý đâu, ở đây là Pháp mà."

"Nhưng mà..." Khánh Đan đang định nói tiếp thì Hải nguyên đã cắt ngang lời cô:

"Phải rồi, người ta không hiểu tớ đang tỏ tình với người con gái tớ yêu." Anh nói rồi nhìn cô, kéo cô đứng lên và hét to câu anh yêu em bằng tiếng Pháp. Lúc này thuyền đã đi sát bờ, rất nhiều người nghe thấy anh nói đều quay sang nhìn và mỉm cười. Khánh Đan không hiểu tiếng Pháp nhưng ít nhất thì câu đấy cô cũng hiểu, tuy rất ngại nhưng trong lòng cô thấy rất ngọt ngào, rất hạnh phúc, anh dường như muốn nói với cả thế giới rằng anh yêu cô.

Cô... đang yêu...

Cảm giác thật hạnh phúc!

Anh ấy yêu cô... Và cô cũng yêu anh.

Khoảng thời gian cô không thể quên, cũng không thể quay lại...

Khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời.

Đó là được ở bên người mình yêu, người ấy cũng yêu mình.

Dòng sông này...

Hương vị này...

Ngọn gió này.... Sẽ lưu giữ mãi hình ảnh của hai ta...

Tiếng cười cô hòa trong tiếng nhạc, tóc tung bay trong gió...

...

"Tạm biệt Khánh Đan nhé, hi vọng sau này còn gặp bạn nhiều hơn." Linda nói và ôm Khánh Đan.

"Mình cũng hi vọng sau này còn gặp bạn nhiều hơn, giữ gìn sức khỏe nhé!"

"Ừ, có dịp nhất định tớ sẽ đến Việt Nam!"

Thấy màn chia tay của hai cô gái không biết lúc nào mới chịu dừng, Hải Nguyên nắm tay Khánh Đan kéo đi: "Thôi, thế đủ rồi. Anh về đây, bye bye." Anh nói rồi quay bước đi, tay vẫn vẫy vẫy về phía sau mà không hề ngoảnh lại. Khánh Đan nhìn Linda cười rồi cũng đi theo Hải Nguyên. Linda nhìn theo bóng hai người khuất dần mới rời khỏi sân bay, trên môi cô nở một nụ cười không rõ vui hay buồn.

Tuy kỳ nghỉ tết đã kết thúc nhưng không khí tết vẫn còn lại nhiều dư âm, học sinh quay trở lại trường bắt đầu kỳ học mới vẫn bàn tán sôi nổi về tết vừa qua họ đi đâu, làm những gì. Nhật Lệ đến lớp nhìn thấy Khánh Đan đã đến, liền chạy đến ôm lấy cô:

"Khánh Đan, tớ nhớ cậu chết đi được, từ mùng bốn tết cậu đã đi đâu, với ai hả? Mình gọi mà không được."

Khánh Đan đẩy Nhật Lệ ra: "Cậu lạ thật, hôm mùng hai chẳng phải gặp nhau rồi sao, còn sau đó mình đã đi đâu thì... Là một bí mật! Ha ha." Cô nói rồi nháy mắt với Nhật Lệ một nhưng Nhật Lệ nhất quyết bám lấy cô, bắt cô nói đến cùng.

...

"Cái gì, cậu sang Pháp với Hải Nguyên!" Khánh Đan chỉ gật đầu cười, Nhật Lệ lại nói tiếp: "Hai người lãng mạn quá nhỉ, thật là ngưỡng mộ."

Thảo Vân cũng chen vào vài câu, ba cô gái đi đằng trước nói chuyện rôm rả còn cậu con trai đi ngay sau chẳng biết nói gì, chỉ im lặng suốt đoạn đường. Hải Nguyên thật không muốn đi cùng ba cô gái như này nhưng phải hộ tống mấy cô đi mua đồ thì biết làm sao. Từ ngày anh và Khánh Đan chính thức hẹn hò, anh thường xuyên cùng ba cô gái đi mua đồ hay đi chơi, tiện thể làm chân xách đồ, đầu tiên thì cũng không phải chỉ có mình anh mà còn Tuấn bạn của Thảo Vân nhưng sau anh chàng không chịu được nên luôn trốn. Còn anh, anh không yên tâm cô đi cùng hai bà tám kia nên đành lẽo đẽo đi theo xách đồ, cô đi cùng nàng cáo kia nhỡ học được thói xấu gì thì sau này anh khó chiều lắm.

...

"Khánh Đan, cậu đăng ký thi múa trong cuộc thi tìm kiếm tài năng à?" Thảo Vân từ ngoài cửa lớp đã lên tiếng hỏi cô, cô ngẩng đầu lên ngạc nhiên đáp:

"Không, mình đăng ký bao giờ đâu."

"Trong danh sách có tên cậu mà, hôm nay mình lên văn phòng chốt lại danh sách thì thấy có tên cậu, chẳng lẽ mình nhìn nhầm."

"..."

Khánh Đan không hiểu sao thì Hải Nguyên từ phía sau lên tiếng:

"Tớ đăng kí cho cậu đấy, học múa bao nhiêu năm cũng đến lúc thi chứ."

Khánh Đan nghe vậy, trợn mắt nhìn anh như không thể tin nổi:

"Cái gì, cậu đăng kí ư, nhưng mà mình chỉ học múa để..."

"Không có cái gì học để chơi cả." Anh ngắt lời cô.

"Nhưng..."

"Tài năng không có thì thi nỗi gì!"

Bỗng một giọng nói từ bàn bên vang lên, Hải Nguyên và Khánh Đan cùng nhìn sang, Khánh Đan thấy điệu cười châm chọc của Cẩm Tú chỉ im lặng.

"Im miệng! Tôi thấy cái điệu thiên nga giãy chết của cậu cũng có tên trong danh sách đấy! Tự lo cho mình đi đừng quản chuyện người khác!" Nói rồi Hải Nguyên cầm tay Khánh Đan kéo ra ngoài trước ánh mắt thán phục của nhiều người, còn Cẩm Tú chỉ biết há hốc miệng mà không nói được gì. Nhiều người trong lớp cũng được hả dạ, cô nàng Cẩm Tú kia chua ngoa đanh đá không ai trị nổi vậy mà một câu của Hải Nguyên đã làm nàng ta á khẩu.

"Buông tay mình ra đi, mọi người chú ý bây giờ!" Khánh Đan và nhăn nhó nói vừa cố gắng rút tay mình ra khỏi tay anh nhưng anh càng nắm chặt hơn, anh kéo cô đến tận sân thể dục của trường mới chịu buông tay, đẩy cô ngồi xuống ghế đá, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh. Khánh Đan xoa xoa tay mình nói với anh:

"Cậu đưa mình ra đây làm gì?"

"Ra đây nói chuyện, ở trong lớp ồn quá!" Anh đáp rồi nhìn tay cô hỏi: "Đau không?"

Khánh Đan dịu giọng trả lời anh: "Hết đau rồi, nhưng lần sau cậu đừng kéo mình như vậy, mọi người để ý đấy!"

Anh cười trả lời: "Biết rồi." Anh nhìn cô im lặng một lát rồi nói tiếp: "Khánh Đan luôn ước mơ trở thành vũ công phải không?"

Cô cúi đầu không trả lời, thực ra cô cũng không biết bản thân muốn gì, rất thích nhảy múa nhưng lại không can đảm theo đuổi, hơn nữa, cô từng thất bại, cô không dám thử.

"Năm học cấp hai cậu từng thua Cẩm Tú và bị cô ta cười nhạo?" Anh nói tiếp, Khánh Đan chỉ ngẩng lên nhìn anh một cái rồi quay đi.

"Thất bại rồi không dám thi nữa hay vì cô ta cười nhạo mà cậu không dám thi? Thất bại mới có thành công chứ, chưa gì cậu đã nhụt chí rồi làm sao thắng được cô ta?"

"Mình không làm được đâu!"

"Không gì là không thể cả, có mình ở đây, nhất định cậu sẽ thắng!"

Khánh Đan nghe anh nói liền bật cười: "Cậu tự tin vào bản thân mình quá nhỉ!" Nhưng nụ cười sau đó lại có chút chua xót mà nói tiếp: "Nhưng mình thì không..."

Anh nhìn cô lắc đầu: "Tin mình không?"

Khánh Đan nhìn vào mắt anh một lúc, dường như trong đó có một sức mạnh vô cùng mãnh liệt.

"Vậy mình sẽ khiến cho cậu tin vào bản thân cậu như tin mình." Anh cười, ánh mắt lấp lánh, chính bản thân anh cũng tin anh sẽ làm được, thậm chí rất tự tin. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô nhảy múa, anh đã nghĩ trên đời này không thể có điệu múa nào đẹp hơn thế nữa. Chỉ là cô luôn tự ti mà thôi.

Bây giờ đã cuối mùa xuân, cái lạnh dần tan biến, ánh nắng mùa hè bắt đầu tràn ngập khắp nơi, rực rỡ và ấm áp. Từ khi quyết định sẽ tham gia cuộc thi, ngày nào Khánh Đan cũng cùng Hải Nguyên luyện tập. Sáng sớm, cô cùng anh chạy thể dục, về ăn sáng rồi đi học, chiều cô lại lên lớp tập múa. Giáo viên dạy múa cho cô là một diễn viên múa rất nổi tiếng. Khi cô tập múa thì Hải Nguyên cũng ngồi gần đấy, khi thì chăm chú nhìn cô múa, khi thì đọc quyển sách tiếng anh gì đó.

Thời gian cứ thế mà trôi đi, thoáng chốc đã đến vòng chung kết miền bắc. Khánh Đan trong bộ váy trắng tinh, điệu múa như tiên nữ, hút hồn bao khán giả và ban giám khảo, không thể phủ nhận hai tháng qua đã khiến cô lột xác hoàn toàn, từ một cô gái tự ti nay đã tự tin vào bản thân mình, hóa mình vào điệu múa.

Lúc đọc tên cô giành giải nhất cuộc thi tài năng cô đã bật khóc. Cô không dám tin đó là sự thật, ngây người một lúc cô mới đứng lên nhận giải trong sự chúc mừng của mọi người, trong cái ôm ấm áp của Hải Nguyên.

"Tớ biết cậu sẽ làm đươc mà!"

Khánh Đan cảm động, nước mắt trào ra, cô không nói được lời nào, nhờ có anh mà ước mơ của cô thành sự thật. Tuy nhiên tất cả mới chỉ là bắt đầu, bắt đầu cho một ước mơ lớn hơn.

Sau cuộc thi, Khánh Đan trở về với những ngày học bình thường, thỉnh thoảng tụ tập bạn bè, trải qua những ngày tháng vui vẻ của đời học sinh. Mùa hè cũng là mùa thi bắt đầu, ánh nắng cũng bắt đầu trở nên gay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net