Chap 12: Đại thiếu gia đánh người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thương trở vào nhà. Thời điểm này, người trong nhà rất loãng. Đại khái là nhà thì rộng mà người thì ít, mọi người đều chia ra dọn dẹp, làm việc. Hôm nay, công việc của Minh Thương là dọn dẹp nhà bếp rộng lớn này. Trên thực tế thì không có gì khó, thậm chí còn có thể xem là một công việc nhẹ nhàng so với những công việc khác của Minh Thương đã từng làm. Nhưng hôm nay thì khác.

Hạ Ý được phân công dọn phòng ăn kế bên nên được giao việc giám sát anh. Cô bé thỉnh thoảng lại liếc mắt qua Minh Thương cười cười khiến tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn. Nhưng trong đầu Minh Thương vẫn suy nghĩ về những điều Rachel đã nói. Cô ấy không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là nói những thứ cơ bản về Rosario gia tộc, nhưng thứ Minh Thương để tâm nhất là việc tộc trưởng không bao giờ có một nam nhân bên cạnh trừ là nam nhân đó có quan hệ đặc biệt. Minh Thương cũng được Rachel kể rằng Easter đã cố ý chọn bừa một người, và Minh Thương xui xẻo bị dính vào. Anh không biết nên vui hay nên buồn nữa. Có thể nhìn trực tiếp dung nhan của Easter là một hạnh phúc lớn mà nhiều người ao ước, nhưng cuộc sống bị tước mất tự do, bị xem như là một nô lệ, bị đánh, xem thường thì anh còn có thể vui được không?

Nhưng Minh Thương cảm nhận được có thứ gì kì lạ trong chuyện này nhưng vẫn không hiểu được là chuyện gì.

Lời cuối cùng cũng là an ủi của Rachel nhưng đối với anh chính là kinh dị " Cậu đừng lo, tiểu tứ đối với mấy con thú cưng rất ôn nhu. Cậu thì lo gì chứ? Nếu trong tiềm thức của tiểu tứ, một nô lệ chỉ bằng súc vật thì cậu cũng không đến nỗi chết đâu, huống hồ gì cậu chỉ là bán thân. Nghe lão công nói, tiểu tứ đã đổi một tháng tiêu vặt để lấy cậu đấy. Chắc chắn sẽ không để cậu chết đâu. Cùng lắm thì...". Rachel không thèm nói hết câu, liền rời đi làm Minh Thương không khỏi rùng mình. Như vậy, có thể một ngày nào đó... Easter có hứng thú, bèn ném anh lên bàn thí nghiệm mà mổ xẻ sao?

***

Bây giờ đã qua ba giờ, Minh Thương vẫn chăm chú lau bếp.

Mean mặt vô cảm đi vào bếp. Minh Thương đúng phận cúi chào. Nhưng hắn không nói không rằng liền đấm một cái vào mặt anh. Đó chưa phải là hết tất cả sức lực của hắn nhưng cũng không phải nhẹ nhàng gì.

Minh Thương vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Một bên má cảm thấy đau rát. Rất nhanh sau đó, Mean tiếp tục đánh thêm một cái về phía còn lại. Mặt hắn không chút cảm xúc chỉ lạnh lẽo cảnh báo:

- Một cái là vì Ra... một cái là vì tiểu tứ.

Rồi hắn cao ngạo nhìn Minh Thương, tiếp tục:

- Tốt nhất sau này ngươi nên yên phận.

Minh Thương bây giờ mới nhận thức được. Khóe miệng đã vương máu. Hai bên má đều bị đánh sưng. Anh chỉ biết nhỏ tiếng xin lỗi.

Sau đó Mean không thèm liếc nhìn một cái liền rời đi. Hạ Ý ở gần bên cạnh nghe động liền chạy sang xem. Nhưng chỉ gặp Mean mặt lạnh đi lướt qua.

Hạ Ý ngạc nhiên thấy Minh Thương đang đứng ngây ngốc, trên mặt rõ là bị đánh rất mạnh. Và thủ phạm chính là...người không nên dây vào nhất.

Hạ Ý rất nhanh chóng lấy được bình tĩnh, chạy đến tủ lạnh lấy một cục đá nhỏ bỏ vào khăn tay rồi đến kéo Minh Thương vẫn đang đứng cúi đầu, ngây ngốc.

Bất giác bị kéo đi, Minh Thương cũng miễn cưỡng đi theo. Hạ Ý lôi kéo anh vào một căn phòng nhỏ, hay nói chính xác hơn là một cái kho nhỏ.

- Anh không sao chứ? Đừng có ngu ngốc mà chọc giận đại thiếu gia. Hai cú đấm này vẫn còn nhẹ đấy!

Hạ Ý vừa nói vừa đưa viên đá được bọc trong khăn lên một bên má của Minh Thương. Khí lạnh chạm vào vết thương khiến Minh Thương bất giác né tránh.

- Anh nên chườm đá một ít. Nếu không sẽ sưng như đầu heo đó.

Hạ Ý cố ý khuyên, tiếp tục đưa viên đá đến gần mặt Minh Thương nhưng anh vẫn tránh né.

- Thương, nếu không chườm sẽ đau lắm. Em sẽ tìm ít thuốc sau. Nhưng bây giờ trong lúc các tỷ tỷ không để ý liền sơ cứu một ít.

Hạ Ý như một người em gái mà nhẹ nhàng khuyên dỗ anh trai. Nhưng Minh Thương chỉ lắc đầu đáp lại.

- Không cần, người khác cũng không quan tâm.

Mặc dù Minh Thương kiên quyết từ chối nhưng Hạ Ý vẫn kiên trì. Cô bé cũng không phải dạng ngu ngốc, dỗ không được thì đe dọa vậy.

- Thương, tứ tiểu thư cố tình chọn anh đi buổi tiệc tuần tới. Nếu ra ngoài với khuôn mặt này, nhất định sẽ mất hết mặt mũi của tứ tiểu thư. Anh mà khiến tứ tiểu thư phật lòng, thì...không phải chỉ có một mình anh chịu phạt, mà lại còn liên lụy đến người khác...

Nghe đến đây, Minh Thương mới miễn cưỡng giật viên nước đá trong tay Hạ Ý, chườm lên mặt mình. Cô bé cũng thở phào, đúng là Minh Thương rất quan tâm đến gia đình, đây chính là điểm yếu của anh.

- Nhưng rốt cục anh đã làm gì mà đại thiếu gia tức giận vậy.

Hạ Ý nhìn Minh Thương đang xoa xoa viên đá trên mặt hỏi. Ánh mắt của Minh Thương vốn lúc nào cũng vô hồn, nhìn về một hướng không không, không hề liếc nhìn Hạ Ý một cái, chỉ lắc đầu.

Hạ Ý càng tò mò nói:

- Đại thiếu gia dù có hơi lạnh lùng một chút, nhưng em vẫn chưa thấy ngài ấy đánh người. Trừ phi anh chọc vào trời của đại thiếu gia thôi.

Minh Thương ánh mắt lấy lại chút thần sắc, nhìn Hạ Ý. Cô bé cũng rất nhanh hiểu ý liền giải thích:

- Đối với nam nhân của gia tộc Rosario thì nữ nhân chính là trời. Họ phải bảo vệ và vâng phục, tôn trọng vợ và nữ nhân có cùng huyết thống. Mẹ của đại thiếu gia đã mất, đối với đại thiếu gia bây giờ thì tứ tiểu thư và đại phu nhân là quan trọng nhất. Lúc sáng, em thấy phu nhân đối xử với anh có chút nhiệt tình. Có lẽ khiến đại thiếu gia ghen rồi.

Minh Thương im lặng, cúi đầu nhìn sàn nhà. Có lẽ là như thế, nhưng tại sao lúc đó, gã là nhắc tới Easter?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net