Chap 9: Đại thiếu gia và đại phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường được lát sỏi gồ ghề, cảm giác quỳ lên chẳng thoải mái gì. Nhất là khi quỳ như thế hơn năm tiếng đồng hồ giữa trời nắng. Minh Thương dường như trầm lặng chịu đựng, cũng không quan tâm đến hai nhân vật xuất hiện mặc dù bản thân biết rằng bọn họ không phải là người có thể chọc được.

Thấy Minh Thương vẫn im lặng. Rachel không nhịn được mà mắng người bên cạnh:

- Anh là đàn ông mà đi ức hiếp con trai nhà lành như thế được à?

Mean nhún vai, lạnh lùng đáp lại:

- Cái này là tiểu tứ. Không phải anh.

Rachel chỉ hung hăng liếc Mean một cái rồi quay qua nhẹ giọng với Minh Thương:

- Đứng dậy đi. Lạ thật, tiểu tứ trước giờ không thích người khác quỳ trước mặt mình mà!

- Cái này có tính là quỳ trước mặt đâu?

Mean hừ lạnh, kéo phu nhân của mình lại, che chở khỏi ánh nắng.

- Ra, chúng ta vào nhà thôi. Ngoài này nắng.

Rachel căn bản là không quan tâm tới lời của gã mà đẩy gã ra, bước đến ngồi xổm trước mặt Minh Thương, hai tay chống hai bên má trông thập phần dễ thương. Cô nhẹ nhàng:

- Đứng dậy đi, quỳ thế này rất đau. Ta sẽ bảo hộ, tiểu tứ sẽ không nói gì đâu.

Minh Thương vẫn giả vờ câm điếc. Mi mắt rũ xuống, không có ý ngước lên nhìn người đối diện. Rachel cũng không phải dạng tiểu nhân hay tức giận. Không nói không rằng đứng dậy, rồi nắm lấy cánh tay Minh Thương kéo lên. Nhưng sức cô dường như yếu như sên, vẫn không thể kéo nổi thân ảnh của người đối diện. Mean cũng thấy nhức mắt, ai mà có thể thoải mái nhìn vợ mình nắm tay người khác chứ? Gã gạt tay Rachel ra, rồi nắm lấy cánh tay Minh Thương kéo mạnh. Đối với sức một người lực lưỡng như hắn thì anh cũng bị ép đứng dậy. Do quỳ lâu quá, hai chân tê cứng cũng không thể nâng nổi thân hình, anh bị ngã lại xuống đất. Hai tay xoa xoa đầu gối, một cảm giác tê dại truyền khắp chân.

Bây giờ anh mới liếc nhìn cô gái đã có ý tốt giúp mình. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, trông còn rất trẻ, nhìn thế nào cũng giống một tiểu bạch thỏ ngây thơ. Nếu nói đây là tứ tiểu thư của Rosario, anh liền có thể tin. Nhưng đáng tiếc là không phải, Rosario không phải chỉ có một nữ nhân. Hình như là có một con dâu nữa, có điều, chẳng phải đại phu nhân của Rosario được người ta đồn đãi là một nữ sát thủ? Nhìn đi nhìn lại thế nào cũng không giống.

Rachel không ngại ánh mắt của người kia nhìn mình, chỉ vui vẻ giới thiệu:

- Ta là Rachel, gọi thế nào cũng được nhưng người trong nhà thường gọi ta hai tiếng "phu nhân". Còn đây là lão công của ta nha! Hắn gọi là Mean. Tính tình không được tốt lắm nên đừng có để bụng.

Mean dường như bỏ ngoài tai những lời vợ mình nói, chỉ nắm lấy tay cô kéo lại gần, lạnh giọng:

- Đi thôi, nhiều chuyện đủ rồi.

Rachel liếc xéo gã một cái, rồi hất bàn tay của gã đang đặt trên vai mình, hướng về phía Minh Thương, quan tâm hỏi:

- Đỡ hơn chưa? Hay cậu cùng đi đi, như thế người khác sẽ không có cơ hội xem thường. Tiểu tứ cũng không để ý những chuyện vặt này đâu.

Từ "xem thường" nguyên bản là "hành hạ", những Rachel nghĩ đi nghĩ lại thì không nên biến đứa em dâu của mình trở nên độc ác như thế nên đành biến đổi thành. Cô cũng biết Easter là tộc trưởng, là em gái cưng của lão công nha. Từ nhỏ rất ít tiếp xúc với người khác phái nên có "chút xíu" quan niệm trọng nữ khinh nam . Mà vài tháng trước, cô em dâu này lại khóc quấy, đòi kiếm một nam nhân để bên cạnh. Nguyên nhân à? Chắc chắn là do đọc được những tiểu sử "oanh liệt" của những nữ tộc trưởng đời trước rồi. Dù quy định trong tộc rất nghiêm khắc về hôn nhân, bất cứ thành viên nào, không kể nam nữ, chỉ cần "qua đêm" với một ai thì hôm sau trực tiếp đem cưới về. Nhưng đương nhiên cũng có ưu đãi cho nữ nhân trong tộc a! Đó chính là không giới hạn số chồng cưới về. Kỉ lục những đời trước là một chính phu, năm phu quân, bảy thị thiếp, mười ba tình nhân. Rachel thật sự rất thông cảm cho Minh Thương. Những tộc trưởng trước đều "thịt" xong rồi mang về sủng, chán thì ném qua một bên. Còn Minh Thương thì sao? Chính xác là bị hành hạ tơi bời, chắn anh cũng không biết lí do tại sao mình nên như thế này nữa. Thật khiến Rachel đồng cảm a!

- Không sao, cảm ơn.

Giọng Minh Thương nhỏ xíu, dường như tiếng muỗi kêu nhưng tai Rachel rất nhạy, tất cả những lời đó đều tiếp thu. Tâm trạng vui vẻ, hài lòng rồi mới để ý đến lão công của mình bây giờ mặt đen như đít nồi. Rachel phì cười, nhìn Mean đang ghen với người có thể là em rể tương lai của mình. Nhưng cô cũng nhanh chóng xin lỗi bằng một cái hôn nhẹ trên khóe môi của gã, làm tâm trạng của gã cũng diễn biến tốt lên. Gã không nói không rằng kéo Rachel đi. Minh Thương cũng chầm chậm đứng dậy, lẽo đẽo theo sau. Anh cố giữ một khoảng cách lớn giữa hai người đi trước, ánh mắt vẫn thủy chung dán dưới mặt đất.

Vừa bước vào cửa, hai mươi người hầu đứng thành hai hàng, mỗi bên mười người cúi thấp đầu đồng thanh chào:

- Chào mừng đại thiếu gia, đại phu nhân trở về.

Minh Thương đi phía sau cũng nhanh chóng lọt vào tầm mắt của họ nhưng họ chỉ biết hung hăng nhìn một cái rồi trở lại bình thường. Đại thiếu gia vẫn còn ở đây, bọn họ không dám nháo.

- Cậu đi thay đồ trước đi.

Rachel quay qua nói với anh. Một lời này thôi là đã đảm bảo an toàn cho anh. Nhưng thế cũng tính là một mệnh lệnh, những người kia chỉ ghen tức nhìn anh nhưng cũng không thể nói gì.

Minh Thương đã được phép, ngu gì ở lại chịu trận nên cũng nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net