CHƯƠNG 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn Lăng Thị, phòng tổng tài:

Lăng Khải vùi đầu vào đống tài liệu, trong lúc lơ đãng lại nhớ đến tối qua bất giác nâng khoé môi.

"cốc cốc" ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ

Lăng Khải sực tỉnh điều chỉnh tâm trạng, hắng giong:" vào đi!"

Người đi vào là Vũ Hiên, trên tay anh ta cầm một xấp tài liệu, cúi đầu chào Lăng Khải, nói:" Lăng tổng, đây là tài liệu anh cần.."

Lăng Khải đón nhận tài liệu trong tay Vũ Hiên khoát tay ý bảo anh ta ngồi xuống.

Lật trang đầu tiên, nét mặt Lăng Khải khẽ biến, đầu mày nhíu thật sâu, cánh tay thoáng khựng lại giây lát nhưng rất nhanh lật tiếp trang thứ hai.

Sau một lúc Lăng Khải đặt tài liệu xuống, vẻ mặt không còn nặng nề như lúc nãy thay vào đó là thấp thoáng ý cười.

" Tốt lắm, không làm tôi thất vọng, cậu ra ngoài làm việc trước đi!"

Vũ Hiên nghe anh nói vậy mặt không biến sắc nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng, đước Lăng Khải Khen không phải lần đầu tiên, anh tự nhận ngoài là một trợ lí thì khả năng IT thông tin của anh cũng không tệ.

Mấy chuyện đơn giản này không làm khó được anh.

Vũ Hên vừa xoay người ra ngoài thì mọt người đàn ông khác bước vào. So với Lăng Khải người này quả thật không sai biệt mấy, ai cũng tồn tại một nét đẹp riêng, nếu Lăng Khải mang vẻ lạnh lùng cương nghị, thì người đàn ông này lại mang một nét phong tình mị lực.

" cơn gíó nào thổi Phong đại ảnh đế đến đây!?" không đợi đối phương mở miệng, Lăng Khải đã trực tiếp cười cợt.

Phong Thần cười nhẹ, tiến đến sopha ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước, không vội trr lời Lăng Khải như thể rất xem thường câu nói giỡn đó của anh.

Thấy Phong Thần vẻ mặt đăm chiêu cùng mệt mỏi, Lăng Khải liền biết anh ta lại gặp chuyện gì khó giải quyết rồi.

Lăng Khải tiến đến sopha, ngồi đối diện với Phong Thần, nói :" ai lại giám chọc tức Phong đại thần nữa rồi!" 

" này, Khải cậu nói xem, đàn bà là loại người gì, thật phiền phức chết đi được!" Phong Thần nhíu mi tâm hỏi.

Lăng Khải hơi bất ngờ, mặc dù biết ông bạn này của anh rất là hoa hoa công tử nhưng chưa để vào mắt một người phụ nữ nào, có chăng cũng chỉ là để phát tiết.

" Sao vậy, động tâm với em nào rồi à!?"

" Động tâm con khỉ ấy, cậu nghĩ tôi là ai mà lại để phụ nữ ngán đường!? Huống chi có cậu là tấm gương sáng như thế này tôi dại gì mà dây vào đàn bà!"

Lăng Khải chỉ cười không nói gì.

Phong Thần nói tiếp:" đừng nói chuyện của tôi, nói về cậu đi!"

Lăng Khải nâng cốc nước uống một ngụm, nói :" tôi sao!? Hình như tôi rất bình thường mà!?"

" Thôi đi, đưng cho là tôi không biết, tói qua nếu khong có tôi, cậu nghĩ em Diệu sẽ vào đó sao!?"

Phong Thần ngả ngớn cười ranh mãnh nhìn Lăng Khải, nói tiếp:" sao, ăn được chưa!?"

Mặt Lăng Khải đen thui:" nếu cậu đến đây chỉ vì hứng thú việc khuê phòng của chúng tôi thì cậu có thể đi rồi đó!"

" Xì...tôi nghiêm túc đó, nói xem cậu tính thế nào?" Phong Thần cười cười nói

" tính gì!?" Lăng Khải thật đang rất băn khoăn, sau đêm qua liệu anh phải đi nước cờ như thế nào nữa đây.

" Tôi thấy chi bằng cho người ta cơ hội, xem như cũng cho mình cơ hoi, huống chi năm đó toàn bộ sự việc chưa chắc như cậu vẫn nghĩ, điều tra kĩ vẫn tốt hơn!" PHong Thần sâu sắc mà lên tiếng.

" Sao cậu chắc chắn không như tôi nghĩ!" lăng Khải nhứng mày hứng thú nhìn Phong Thần, từ khi nào anh bạn này của anh lại thâm thuý như vậy. Hồi tối qua ngồi uống rượu còn hậm hực bảo anh điên đó mà bây gờ quay gót 180 độ.

" Đơn giản vì tôi biết cô ấy vẫn còn yêu cậu..." Phong Thần nghĩ Tôn Diệu cũng chưa hẳn đã xấu như mình nghĩ, ít ra thì tối qua trong ánh mắt Tôn Diệu đã nói lên phần nào tình cảm ấy.

" Ồ, tôi lại không biết cậu còn có thể xem tướng, đoán tình duyên đấy!?" Lăng Khải bày ra bộ mặt bất ngờ như vừa phát hiện một điều gì rất mới mẻ.

" này, cậu nghiêm túc tí đi, đây là chuyện cả đời đấy!?" Phong Thần nổi cáu vì thá độ cời cọt của lăng KHải, chẳng lẽ đã hết tình cảm với Tôn Diệu?

" Được rồi, chuyện của tôi tôi tự có cách tính, cậu đừng bận tâm. Còn nữa, cạu mu khai thật đi em nào đã có diễm phúc khuấy đả tâm tình của cậu vậy!"

Lăng Khải chuyển đề tài rất nhanh, ngay sau đó mục tiêu liền nhằm vào Phong Thần.

Phong Thần hơi biến sắc, hắng giọng nói:" Đột nhiên tô nhớ ra còn lễ trao giải vào chiều nay, thôi tôi đi trước cậu cứ từ từ tính đi, tôi không làm phiền!"

Phong Thần nói xong liền đi ra cửa, vốn định tới đây trêu tức Lăng Khải một chút, ai ngờ anh ta lại phát giác ra sự khác thường của mình nhanh như vậy, đúng là cao thủ tình trường nhiều năm.

" Cậu không thoát được đâu, tôi sẽ bảo Hàn và Vũ nghiêm hình ép cung hỏi cho ra lẽ mới được. Cậu cứ chạy đi, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, để tôi xem cạu dấu diếm được ba lâu!"

Lăng Khải phía sau hét to, còn mang theo ý cười nồng đậm, muốn trêu anh à, còn chưa đủ tu vi đâu.

Hôm nay trời trong xanh không chỉ mình Lăng Khải và Phong Thần nhức óc với con gái, mà ở một nơi nào đó, có hai người nào đó cũng đang mệt muốn xỉu rồi đây.

---------------------------*******************------------------------------------ 

Trên chiếc giường King size màu tối, một bóng hình nhỏ nhắn đang run rẩy hàng mi chuẩn bị mở mắt. Trên người nữ nhân này không mang quần áo, chỉ đắp lên một tấm chăn, để lộ bờ vai trần trắng nõn.

" ưm..." Tôn Diệu khó khăn ưm nhẹ một tiếng, ánh mặt trời chiếu vào làm cô hơi chói mắt.

Chống tay ngồi dậy Tôn Diệu nhìn hoàn cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc này, nhấc chân định bước xuống giường, nhưng rất nhanh cơn đau dưới hạ thể liền nhắc cho cô nhớ tối hôm qua có bao nhiêu là điên cuồng và mệt mỏi.''

Chết rồi, thế là bao công sức xem như đỏ sông đổ biển, lớp vỏ bọc cô cố gắng xây dựng đã sớm tan thành tro.

Thở dài một hơi, lại nghĩ đến Lăng Khải, anh ta quả thật hết sức vô sĩ.

Cố nén cơn đau, Tôn Diệu cắn răng bước xuống giường nhặt quần áo dưới sàn nhà lên cầm vào phòng tắm.

May mắn anh ta còn chưa cầm thú đến nổi xé áo quần của cô. Dù sao ba năm trước cũng trao thân cho anh ta rồi  thêm một lần nữa cũng không sao.

Chỉ là không ngờ anh ta lạ xem thường mình đến vậy, còn nữa sau này biết phải doos mặt với anh ta như thế nào đây!?

Có lẽ ông trời đã định lần quay về này là sai lầm, ôm ấp hy vọng với anh ta lại càng sai hơn. Nên sớm giả quyết xong mọi chuyện rồi trở lạ nước Anh thì hơn.

--------------

Tôn Diệu áo quần chỉnh tề, bước xuống lầu,nhìn thấy vú Trương thì gò má bắt đầu ửng hồng.

Hôm qua còn có vú Trương nữa, mình với anh ta ở chung một phòng.....haizzzz

" vú Trương...xin lỗi đã làm phiền bác...con xin phép về trước" Tôn Diệu nhỏ giọng nói

" Tôn tiểu thư, tôi quên không gọi cô dậy, tạ cậu chủ bảo để cho cô nghỉ một lát...tối hom qua cô mệt chết rồi. Nếu đã dậy thì ăn chút cháo lót dạ đi !"

khuôn mặt vú Trương tràn đầy ý cười, kéo tay Tôn Diệu nói.

Đê tiện, khốn kiếp trần trụi, anh ta cư nhiên lại nói trắng trợn như thế...

" dạ không cần đâu, bây giờ con phải đi rồi!" Tôn Diệu mặt đỏ như máu, có vẻ rất xấu hổ.

" việc gì cũng không gấp, cậu chủ nói là cho cô nghỉ ngày hôm nay rồi, ăn cháo rồi hẳn đi, không tô lát bà già này lại ị mắng nữa đấy!'' vú Trương vừa nói vừa kéo Tôn Diệu và bàn bưng bát cháo đặt trước mặt cô.

Thế là người nào đó không thể cự tuyệt, đành cắn răng ăn hết. Trong lòng thầm hỏi thăm 18 đời nhà Lăng khải.....

HẾT CHƯƠNG 16 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net