Chương 21: Phải không vợ yêu!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần vật lộn cò kè trong phòng tắm, Lăng Khải cùng Tôn Diệu cùng nhau xuống phòng ăn.

Vẻ mặt hai người hoàn toàn một trời mọt vực, một người thì mang vẻ phúc hắc, người kia thì khói giận ngập đầu.

Vì sao ư, vì người nào đó đang được lợi thì ngon, còn ai kia đang bức xúc - áp bức mà không thể lên án.

Tôn Diệu  ngồi đối diện lăng Khải, càng nghĩ càng giận:" anh ăn đi, tôi no rồ, muốn đi ra ngoài một chút!"

Nói xong đặt đũa xuống rõ to, rồi ròi khỏi phòng ăn.

" Đứng lại, tôi cho phép em đi sao!" lăng Khải thu lại vẻ cười cợt, lạnh giọng.

Con mèo nhỏ này bữa nay móng vuốt sắt bén rồi muốn cào anh đay mà....

" Ngồi xuống, ăn cho hết bữa sáng, phí phạm!!!" 

" Tôi không ăn..tôi no rồi.." Tôn Diệu quay mặt nhìn Lăng Khải, bất chợt thấy lạnh sống lưng, giọng nói càng ngày càng nhỏ...

Nói vậy nhưng Tôn Diệu không thể không ngồi xuống, đoán chừng nếu mình không ngồi xuống có khi chỉ chưa đầy một phút sau mình sẽ bị anh ta lột da mang treo ngoài cửa ấy chứ.

" Ăn cái này, tốt cho dạ dày.." Lăng Khải đặc biệt gắp cho tôn Diệu một miếng dạ dày lợn.

Biết cô hay đau dạ dày nên đặc biệt dặn vú Trương làm...

" Không..tanh lắm..tôi không ăn.." Tôn Diệu ngay tức khắc bưng chén sang chỗ khác.

" Vú Trương đã làm sạch rồi, không tanh đâu, ăn đi!' Lăng Khải đột nhiên nhẹ giọng hẳn, có lẽ là dỗ dành chăng.

" Tôi...ưm.." miệng chư nói xong thì đã bị Lăng khải đút cho một miếng dạ dày lợn...mẹ của con ơi..không muốn

" Dám nhổ ra xem, tôi xử em tại chỗ" Biết cô thể nào cũng muốn ói ra, lăng khải đành uy hiếp.

Người nào đó lập tức cắn răng nhắm mắt nuốt thứ ấy.

Bữa sáng trôi qua một cách quá là gượng gạo.....

-------------------------------------------------------------------------

" Hôm nay em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.." lăng Khải ngồi trên sopha nói

" không cần đâu, tôi đi mua ít đồ thôi.." Tôn Diệu vội từ chối, cô làm sao để hắn đi cùng được chứ...

" Không muốn tôi đi..là em không thích hay muốn làm việc mờ ám sau lưng tôi...!?" 

Lăng khải đặt báo xuống bước đến chỗ Tôn Diệu, kéo mạnh cô liền ngã vào ngực anh.

" Mờ ám gì chứ, anh đừng tưởng ai cũng tiểu nhân như anh!" Tôn Diệu cương mặt giải thích, bất chợt Lăng Khải nhéo eo cô một cái, Tôn Diệu mất thăng bằng môi chạm môi....

Tôn Diệu sực tỉnh đẩy anh ra...:" tôi..tôi.."

" Tôi tôi em em cái gì, em chiếm tiện nghi của tôi đền thế nào đây!?" lăng khải cười cười ghé mặt vào tai cô nói.

Bên tai truyền đến cỗ hơi nóng, Tôn Diệu vội rụt đầu lại

" tôi nào có, anh..anh muốn thì đi thôi..' Nói xong liền chat vụt ra khỏi biệt thự.

" haha" cô nhóc này ngày càng nhạy cảm...

-------------------------------------------

Tại trung tâm mua sắm [ LK Fashion]

Tôn Diệu đi trước, Lăng khải theo sau, sau lăng Khải còn có hai tên áo đen đi cùng.

" Anh nhanh lên chút được không!?" Tôn Diệu quay đầu nói lớn như thể sợ Lăng Khải không nghe thấy ấy.

--------------------------------------------

Tôn Diệu nhìn chiếc váy dài trong tủ kính, đôi mắt rất ư là muốn mua nó.

" lấy cái đó cho cô ấy thử..." Lăng khải lên tiếng nói với nhân viên của hàng.

" Không..không" Tôn Diệu vội trợn mắt xua tay.

" anh điên à, mắc như vậy bừng 3 tháng tiền lương đấy.." Tôn Diệu giật giật tay áo lăng Khải, ghé tai anh nói nhỏ.

" 3 tháng chứ mấy, em yên tâm, tôi trả tiền, tôi làm sao để người phụ nữ của tôi trả tiêng mua sắm chứ!" Lăng khải nhéo mũi cô cưng chìu nói.

Tôn  diệu đỏ mặt gạt tay anh...

" vào thử đi..' nói xong quay người ngồi xuống ghế sopha đối diện đọc tạp chí.

Tôn Diệu theo cô nhân viên vào phòng thử đồ....

" Cô nói xem, lăng tổng đúng là cực phẩm trong cực phẩm đó nha, vừa đẹp lại giàu có nữa, ngủ cùng anh ta một đêm thôi cũng đủ phát tài rồi!" Một giọng nữ vang lên ngoài phòng thay đồ, đoán chừng là nhân viên đi.

' cô dừng ảo tưởng nữa, xem cô gái hồi nãy đi vào cùng anh ta là người tình lâu năm cũng nên, có bao giờ thấy anh ta dắt nữ nhân đi mua sắm đâu!? Huống hồ cô gái đó đúng là mĩ nhân hiếm có nha, vừa mang vẻ đẹp trong sáng thiếu nữ vừa mị hoặc của phụ nữ, đàn ông nào mà không muốn chứ.." một người kia đáp lại.

" Hừ tôi thấy cũng thường thôi, chẳng phải Lăng tổng cũng đang ngồi cạnh mỹ nữ mới đó sao!?" Cô gái kia nói vừa liếc nhìn Lăng Khải đang cùng mỹ nữ trên ghế sopha đang cười nói.

sau cánh cửa Tôn Diệu rõ ràng nghe thấy hết, anh ta..cư nhiên dám làm trò tán tỉnh trước mặt đám đông, đúng là ngựa đực đi đâu cũng dở thói lăng nhăng.

Tôn Diệu bực tức đẩy cửa đi ra, hai cô gái vừa thấy cô liền định cúi thấp mặt..không ngờ...

" Mỹ nữ, quả nhiên đẹp không tỳ vết, sao lại tồn tại loại người như vậy chứ, chẳng phải là chặt đứt đường sống của chị em bọn họ sao!?" Hai cô gái thầm nghĩ :' Lăng tổng kỳ này chết chắc!"

Tôn Diệu trong bộ váy đuôi cá lộ rõ 3 vòng đầy  đặn, bên đùi phải còn cố tình xẻ một đường rõ dài làm nổi bật làn da trắng tuyết. Là loại áo cup ngực màu đỏ rượu lộ ra vòng một căng tròn, bên eo được thiết kế bằng ren mờ ảo lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng trắng ngần, sau lưng lộ một  khoảng lớn ước chừng cả lưng luôn đi.

[Cũng lộ liễu quá đi, sao lúc nãy mình lại để ý bộ này chứ!] Tôn Diệu nghĩ

[ nhưng mặc kệ, lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi, Lăng Khải anh đợi đấy!"]

" Khải, em mới đi một lát, anh đã có người mới rồi sao!" Tôn Diệu lên giọng làm nũng ỏng ẹo đi về phía lăng Khải, ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh.

Lăng Khải  bên này mới đầu ngạc nhiên, sau đó muốn xịt máu mũi, sau cùng lại cười nhẹ đưa tay xoa xoa eo cô.

Cô nhóc  này ghen sao!? Cô thế mà lại mặc bộ này, tuy anh rất thích nhưng quá lộ liểu, 

Lăng khải liếc nhìn hai tên vệ sĩ phía sau, hai tên này..đáng chết nhìn cô không rời mắt.

" Anh đâu có, em hiểu lầm rồi, có một đại mỹ nhân như em anh làm gì còn dám lăng nhăng, phải không vợ yêu!?" 

Lăng Khải vừa dứt lời cô gái bên cạnh liền trắng mặt, anh ta...sao có thể...có thể có vợ chứ. Báo chí đều đưa tin anh ta là một trong bốn người đàn ông độc thân hoàng kim mà. 

Chắc chắn anh ta đang giỡn thôi. Nhưng ngay tức khắc Tôn Diệu dội cho cô ta một gáo nước lạnh:" Chồng à, anh nói xem vậy cô gái này là ai!?"

" Không có gì, chỉ là con ruồi đuổi không bay thôi!" Lăng Khải nhân cơ hội đưa tay sờ sờ đùi cô vài cái, ừm xúc cảm rất tốt.

Khốn kiếp dám chiếm tện nghi của tôi, xem tôi xử anh thế nào.

Tay tôn Diệu như có như không đưa vào trong áo vest lăng Khải, vì là tư thế đang ngồi nên nếu không để ý thì sẽ không có người thấy.

" À..cô gái nhìn cô rất xinh đẹp, nhưng chưa đủ đâu, con người mà, nhìn nhan sắc thôi mãi cũng chán, con gái muốn giữ chân người mình yêu nên dùng cả đầu óc, ngực to mà não phẳng thì cũng chịu thôi" Tôn Diệu nói thẳng không chừa cho cô gái kia một đườn sông, hừ muốn cướp đồ của tôi à, cô còn non lắm.

Chẳng biết khi nào tay Tôn Diệu đã dời đến cậu nhỏ của Lăng Khải, sau đó đè mạnh một phát.

Lăng Khải thở gấp, chết tiệt, căng lên rồi....

" Lăng tổng, Lăng...phu nhân..hai người cứ từ từ tôi đi trước" Nói xong liền cầm túi xách  đi một mạch không quay lại. Mất mặt chết mà...

Trả thù cô Lăng Khải liền với tay mò vào đùi trong của cô. Cô gá kia vừa đi, nơi đây chỉ còn lại 2 người họ, hai tên vệ sĩ kia nhờ một ánh mắt của Lăng Khải đã sớm đi ra khỏi khu vực cấm rồi.

" Bỏ tay ra.." Tôn Diệu cả kinh.

Lưng Khải không những không bỏ ra mà càng tiến sâu hơn:" hôm nay em khiêu khích tôi hai lần em nói xem làm sao bỏ tay ra đây!? Không tin em thử sờ cậu nhỏ của tôi đi, nó nói muốn được em an ủi đó!" 

Lăng khải càn rõ cầm tay cô đưa đén cậu nhỏ, quả thật nó...lớn quá rồi.

" Tôi...không hiểu anh nói gì, anh đợi một chút tôi đi thay váy!" Tôn Diệu nói xong định đi nhưng Lăng Khải nào cho cô toại nguyện liền nắm eo cô lại.

" Em nói xem, em mặc cái này chính là muốn quyến rũ tôi, ngực lưng gì cũng lộ cả, đến cả chân cũng lộ ra hết. Lần sau không cho mặc nữa, nếu muốn mặc đổi thành áo ngủ đi, sau này cấm mặc cái này ra ngoài!" 

Nói xong bế Tôn Diệu vào phòng thay đồ.

" Này, anh làm gì đấy, thả tôi xuống, hỗn đãn!!!''

" Thay áo quần cho em, nhân tiện vận động một chút!" Lăng Khải nhếch mép nói, không giải quyết bây giờ, thì anh làm sao ra ngoài, nó căng trướng ra như vậy...

" anh..biến thái" Tôn Diệu vội la lớn.

" Suỵt, nếu lát nữa em hét lớn như vậy thì anh cũng không ngại, giữ sức tý đi..haha" 

Lăng Khải đưa ngón tay chặn môi cô lại, ung dung đi vào phòng thay đồ. May thay đây là trung tâm của anh, có giường thật tiện, cách âm cũng tạm được, vẫn có thể làm...

HẾT CHƯƠNG 21







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net