Ngoại truyện 2: Hạnh phúc viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ điểm đúng 6h, Tố Như tắt máy vi tính, tối nay cô có một cuộc hẹn với một anh chàng đồng nghiệp trong công ty, thật ra anh ta là trưởng phòng Marketing, gia cảnh không tệ, là một người đàn ông có thể lấy làm chồng....

Tố Như nghĩ cũng đã một năm rồi, thứ quên được cũng đã quên thứ không quên được nhất định cũng phải quên, hoa rơi hữu ý - nước chảy vô tình, không lẽ cả thế giới 7 tỉ người mà không có lấy một người đàn ông làm cô động lòng!?

Vậy nên cô quyết định sẽ thử một lần, được thì tốt, không được thì thôi, bản thân cũng chẳng mất mát gì.

Tố Như bắt taxi đến nhà hàng Hoàng Kim vừa đúng 6h30, theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Tố Như an toạ tại chiếc bàn đã đặt trước.

Ngoài cửa tiến vào một người đàn ông, ngũ quan nhìn cũng được, không tính là quá đẹp trai như có sự chín chắn trưởng thành, anh ta chính là trưởng phòng Marketing - Mã Khải Hoa.

" Xin lỗi, để em đợi rồi."

" À, không sao, em cũng mới tới, anh ngồi đi." Tố Như lịch sự nhìn anh nói.

" Trước tiên gọi món nhé!" Mã Khải Hoa nhẹ nhàng nói.

Người đàn ông này về tính cách thì không chê vào đâu được, dịu dàng tình cảm, ai lấy được cũng là phúc phận.

" Vâng ạ." 

Hai người cùng gọi món, cùng nhau ăn, cùng nhau nói chuyện mà không để ý có một ánh mắt tràn đầy sát khí đang nhìn chằm chằm bọn họ. Ân Thừa nắm chặt tay, thiết nghĩ phải kiềm chế, không nên kích động mà làm cô sợ hãi chạy mất. Nhưng quả thât rất ngứa mắt, hoá ra nhìn người mà mình thương thân mật với người đàn ông khác chính là cảm giác muốn giết người này.

Mã Khải Hoa nhìn Tố Như tình ý nói: " Tố Như cho anh một cơ hội để chăm sóc em được không?" Nói rồi nắm lấy bàn tay cô rất chân thành.

Tố Như biết trước sẽ như thế này, cũng không rút tay ra, chỉ nhẹ nhàng nói:" em cũng không biết nữa, em chỉ sợ sẽ làm tổn thương anh, anh cũng biết em..."

" Không sao, anh có thể đợi."

" Anh đợi được nhưng tôi không đợi được."

Phía sau hai người đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng. Tố Như cứng người, giọng nói quá đổi quen thuộc, là anh...

" Anh là ai?" Mã Khải hoa nhìn người đàn ông lù lù xuất hiện trước mặt bọn họ nói.

Chưa đợi Ân Thừa lên tiếng, Tố Như đã vội vàng đứng lên nói:" Khải Hoa, mặc kệ đi, có thể là người ta đầu bị cửa kẹp nên óc có vấn đề rồi, chúng ta đi nơi khác nói chuyện."

Tố Như bình tĩnh nói, chỉ có trong lòng cô mới biết mình đang run rẩy đến mức nào.

Ân Thừa bất ngờ nhìn cô, cái gì kẹp cửa, óc bị hỏng? Cô nhóc này ngày càng to gan rồi.

Mã Khải Hoa biết cô có điều không muốn nói, chắc hẳn cô và người đàn ông này có quan hệ, nhưng không sao, anh có thể đợi cô giải thích.

" Được, đi thôi." Mã Khải Hoa dắt tay Tố Như ra khỏi nhà hàng, Tố Như liếc mắt qua Ân Thừa, biết chắc anh không có ý tốt, mặc kệ anh về nước là vì lí do gì, mặc kệ bọn họ từng có quan hệ gì, mặc kệ...tất cả, chỉ cần không day dưa với anh là tốt rồi.

" Chúng ta lên phòng nói chuyện, không cần đi đâu xa." Khá hay vì đây vừa là nhà hàng vừa là khách sạn, Tố Như nghĩ mặc kệ Ân Thừa có mục đích gì, vẫn nên cách xa anh một chút, tránh lại để bản thân không dứt được, cũng nhân tiện nói cho Mã Khải Hoa biết một bí mật. Nếu Mã Khải Hoa có thể chấp nhận, có thể tiếp tục yêu thương cô thì có thể đây là điểm dừng chân cuối cùng của cuộc đời cô. Cô sẽ không cần phụ lòng ai cả, sẽ không phụ lòng mấy tháng trời theo đuổi và chăm sóc của Mã Khải Hoa, không phụ lòng sự tuyệt tình của Ân Thừa và cũng không phụ lòng chính bản thân cô.

Mã Khải Hoa hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ là thoáng qua, anh thân mật nắm tay cô đi vào thang máy lên phòng.

Ân Thừa mặt nổi đầy gân xanh, chửi thề một tiếng. Cô gái đáng chết lại làm bộ không quen biết anh, cư nhiên dám lên phòng với một thằng đàn ông khác.

Không được! 

Khi Ân Thừa quay người đuổi theo vừa khéo thang máy khép lại đi lên tầng 5 của khách sạn.

-----------------------

Bên trong phòng 503 của Khách sạn Hoàng Kim.

" Khải Hoa, thật có lỗi, trước quên biết em muốn nói cho anh nghe một số chuyện."

" Được, em nói đi" 

Tố Như lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng mở miệng: " Anh biết rõ em và người đàn ống vừa nãy có quan hệ đúng không?"

" Đúng."

" Anh ấy là mối tình đầu của em."

" Thì sao? Anh không quan tâm ai là mối tình đầu của em, anh chỉ quan tâm, ai là mối tình cuối của em thôi."

" Thật xin lỗi, đên bây giờ em mới nhận ra, bản thân không xứng với tình cảm của anh, em..."

" Em còn thích anh ta?" Mã Khải Hoa cắt ngang lời cô.

"..."  Tố Như gật đầu, im lặng.

" Anh có thể chờ."

" Em không đáng đâu, Khải Hoa, anh hãy tìm một cô gái tốt hơn em, em...em thật sự xin lỗi."

Tố Như quay lại nhìn Mã Khải Hoa, chuyện gì nên đến cũng phải đến, cô biết bản thân cần một khoảng thời gian nữa để quên Ân Thừa...

" em đáng."

" Ngay cả khi em không còn trong trắng nữa ư!?" Tố Như gắt lên.

Mã Khải Hoa bất ngờ nhìn cô, hoá ra là vậy.

" Anh..."

" Em biết mà, chúng ta nên dừng đây thôi, tránh để sau này gặp nhau quá khó xử, được không trưởng phòng Mã!?"

" Người đàn ông đầu tiên là anh ta?" Mã Khải Hoa không trả lời mà nhìn cô hỏi lại.

" Uhm" 

" Được rồi, anh sẽ suy nghĩ."  Mã Khải Hoa nói rồi đi khỏi phòng.

Khi đàn ông nó suy nghĩ phần lớn có nghĩ là kết thúc. Có lẽ vậy!

Tố Như nằm phịch xuống giường, trùm chăn khóc một trận.

" Đáng ghét, đáng ghét, đều tại anh, hại tôi giờ đây không thể lấy được chồng, tôi nguyền rủa anh, Ân Thừa.. tôi ghét anh... oa..oa....."

Tố Như bất lực khóc rống lên, từ khi mẹ mất, đây là lần đầu tiên cô bất lực như thế này.

" Ghét anh đến vậy sao?" Ân Thừa vừa nói vừa nằm phịch xuống giường đè lên người Tố Như.

Tố Như trong chăn bàng hoàng, anh ta..anh ta sao lại ở đây. Cô vội vàng hất chăn ra liền thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Ân Thừa: " Anh...anh sao có thể."

Ngay khi Mã Khải Hoa ra khỏi phòng liền thấy Ân Thừa khuôn mặt vặn vẹo đúng ngay trước cửa, Mã Khải Hoa đơn giản nói: " Không muốn mất cô ấy thì nhanh lên đi, anh chỉ hơn tôi vì anh gặp cô ấy trước, vì anh là mối tình đầu của cô ấy thôi." Nói rồi liền bỏ đi.

" Sao lại không thể." Ân Thừa buồn cười nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, nâng tay vì cô mà lau nước mắt.

Tố Như choàng tỉnh, mạnh bạo lấy gối đập anh: " biến thái, chết tiêt, tôi nguyền rủa anh, sao anh lại xuất hiện chứ, hại đối tượng của tôi chạy mất, ghét anh, trả lại trong sạch cho tôi...huhu...oa..oa" 

Tố Như khóc như một đứa trẻ, thật ra ai nhìn vào cũng biết cô đang làm nũng, chỉ mỗi người trong cuộc là cô thì không ý thức được việc này.

Ân Thừa thoát chết trước màn đập gối liền ôm cô vào lòng: " Xin lỗi, nếu không ai nguyện ý lấy em thì hãy để anh chịu uỷ khuất một tí rước em về nhà, được không!?" 

Tố Như kinh ngạc dùng sức đẩy Ân Thừa ra, đứng lên:" anh..."

Ân Thừa ôm cô:" Sao vậy, đối tượng vừa mới bỏ về của em đã kể anh nghe hết rồi, em..vẫn còn yêu anh đúng không?"

Tố Như thầm mắng cả tám đời nhà Mã Khải Hoa, rảnh rỗi quá tự dưng lại đi kể với Ân Thừa.

"..." 

" Xin lỗi vì đã để em đợi một năm, bởi vì anh không muốn ở bên em mà trong khi mình vẫn còn mang bóng hình của một cô gái khác. Nhưng giờ thì anh biết người anh cần chỉ có duy nhất một mình em." Ân Thừa thâm tình ôm cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô thủ thỉ.

" Ý anh là..." Tố Như ngập ngừng, cô đúng là vô dụng, đáng lẽ phải giận anh chứ, nhưng nghe anh nói vậy cô cũng không giận nổi nữa...

" Lấy anh nhé, anh xin cam đoan bất kể có xảy ra chuyện gì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, không bỏ mặc em."

Ân Thừa chạm nhẹ cánh môi mỏng của Tố Như: " Đồng ý lấy anh, được không?"

" Em...em phải suy nghĩ đã..."

Ân Thừa nghe cô nói suy nghĩ thì bất thình lình cắn môi cô một cái: " Không cho suy nghĩ, phải trả lời bây giờ. Một là em làm vợ anh hai là em làm mẹ của con anh, em chọn đi."

" Sao anh khôn quá vậy, cái nào mà chẳng giống nhau?" Tố Như nhăn mũi.

" Khôn mới lấy được vợ." Ân Thừa cười đến càn rỡ, ôm Tố Như ngã xuống giường, Tố Như không phản kháng cũng đại diện cho việc cô đã đồng ý.

Họ mây mưa suốt một đêm, trong lòng chàng trai nào đó đắc ý nghĩ, thật ra Mã Khải Ho chẳng nói gì cả, nhưng muốn lấy vợ thì phải dùng cái đầu để suy nghĩ, không từ thủ đoạn, chẳng hạn như nói dối không chớp mắt, hahaahaha. Tố Như xin em yên tâm, anh biết bản thân đã để em phải khóc nhiều rồi, nên từ nay về sau nước mắt của em hãy để anh lau khô nó, cám ơn và xin lỗi vì tất cả....

Hoàn [ 27/1/2019 ]

Happy Newyear and Happy Ending.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net