Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P kun là một tên khoe của chính hiệu.

Bình thường vẻ bề ngoài không lạnh không nhạt của lão khiến cho mọi người lầm tưởng về tính cách thật.

Thật ra không phải, P kun là một tên vô sỉ, biến thái,nhây và là một tên móc họng chuyên nghiệp !!!

Chuyện là thế này, tôi nhận được tin họp lớp từ lớp trưởng, cậu ấy nói lâu rồi tôi không họp lớp, mọi người đều rất nhớ, muốn năm nay tôi về Hạ Thành hội tụ

Tôi ngẫm nghĩ lại cũng thấy truyện mình đã viết xong rồi, thời gian cũng thong thả hẳn nên đã rủ P kun theo cùng, sẵn tiện thăm bố mẹ.

Tôi trở lại trường mà mình từng học, dạo bước chậm rãi thưởng thức lại kỷ niệm đẹp thời thanh xuân, cái tuổi còn e ấp trong vòng tay ba mẹ, còn nhận sự quan tâm từ thầy cô và bạn bè, trong lòng chợt nhẹ hẳn.

Tai tôi nghe rõ từng tiếng xào xạc của càng cây, từng tiếng giảng dạy ở phòng học....

Thật hoài niệm.

" Này, đó không phải bạn học Huỳnh sao? "

Tôi xoay người lại, nhìn đám người đang đi tới, nổi bật hai cô gái ăn mặc thời thượng trước mặt, chỉ còn lại một tầng xa lạ.

" Hai người..."

" Bọn mình là Bảo Kiều, Lục Du đây "

Nói ra tên thì tôi mới nhận ra họ, hai cô gái nổi tiếng ở trong khối ngày nào vẫn là như thế, vẫn là những bộ cánh sành điệu, mùi nước hoa đắt tiền, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ.

Bọn họ nhìn tôi từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên.

" Chà, bạn học Huỳnh à, cậu còn thất nghiệp sao, nom bộ quần áo còn chưa đến một vạn "

Tôi bất ngờ nhìn bọn họ, rồi lại nhìn chính mình, tuy có chút hơi cũ, nhưng chẳng lẽ họ không nhìn ra?

Đám người sau lưng hai cô gái chợt cười, họ đều là...bạn học của tôi sao?

Tôi cười một cái, vuốt vạt áo.

" Đúng là không đến một vạn tệ, đây là quà tặng mà "

Đám người đó lại cười hơn nữa, Lục Du bỉu môi nhìn tôi.

" Không phải chứ, bạn trai cậu đâu, chẳng lẽ anh ta nghèo đến mức một áo cũng không mua nổi à? "

Tôi im lặng cười, trong lòng có chút đau thương. Đây là đám bạn bè năm đó sao?

" Đúng là nghèo đến không thể mua "

P kun đi đến, sau lưng còn có đám thuộc hạ mặc áo đen như vệ sĩ, dáng vẻ đúng chất làm màu.

Lão khoác lên vai tôi áo vest, quàng tay ôm tôi vào lòng :" Chẳng phải đã bảo em mặc ấm sao? Em xem bây giờ là dạng thời tiết gì? "

" Em còn nghĩ rằng ai cũng mặc như thế "

P kun xoa xoa đầu tôi, lúc này tôi mới để ý người đi theo sau P kun là thầy chủ nhiệm, mọi người cúng kính chào thầy một tiếng, thầy bước đến vỗ vỗ vai tôi.

" Thật tốt, cuối cùng cũng nhìn thấy em trưởng thành rồi, nhiều năm rồi mới gặp lại, em lại làm thầy tự hào đến "

Cô khó hiểu nhìn thầy, cả mọi người cũng thế, thầy cười ha ha nhìn P kun :" Quỹ Bác Ái năm nay, danh sách đứng đầu nhất định là con rồi "

Tất cả mọi người sửng sốt nhìn tôi, tôi lại nhìn P kun, Bảo Kiều căm tức hỏi :" Thầy, danh sách từ thiện Bác Ái không phải là Lục Du đứng đầu rồi sao? "

" Vừa rồi Dương tổng đây đến tìm thầy, nói con bé ngốc này muốn góp quỹ Bác Ái, góp một cái liền đứng đầu danh sách rồi  "

Mọi người sửng sốt nhìn tôi, ánh mắt cũng nghi ngờ hướng về phía P kun.

Lão ấy khoác tấm áo vest lên vai tôi, ánh mắt đầy cưng chiều.

Thầy giáo nhìn vào áo của tôi, ánh mắt trở nên cảm động.

" Nhiều năm vậy rồi, không ngờ con vẫn giữ nó, chẳng như đám trẻ này, sớm đã thay thành những bộ quần áo hàng hiệu rồi "

Lúc này đột nhiên có người trong đám thốt lên :" Tôi nhớ ra rồi, cái áo này chính là áo lớp năm đó, trên đó có tất cả chữ ký của chúng ta đấy "

Mọi người mới thất thần một hồi, nhìn về phía tôi, Bảo Kiều và Lục Du muốn tìm lỗ chui cho hết sự nhục nhã.

Không phải là người ta không có tiền, mà là người ta không khoe khoang thôi.

Tôi hàn huyên cùng thầy vài câu rồi muốn từ biệt, tôi sợ, nếu đứng thêm một lúc thì sẽ thất vọng lắm.

P kun liếc đám người kia một cách lạnh lẽo, ánh mắt chỉ còn lại vẻ châm chọc.

Đến lúc ra bãi đỗ xe, Bảo Kiều mới đợi sẵn ở đó, bày ra dáng vẻ liễu yếu nhìn tôi.

" XX, thực ra lúc nãy chúng ta hiểu lầm thôi, cậu rộng lượng bỏ qua cho mình nha "

Tôi mở miệng muốn nói thì P kun đã chặn lại :" Nếu không bỏ qua thì sao? "

" Bạn học Huỳnh sẽ không để bụng chuyện nhỏ đâu mà? "

" Nhưng mà tôi để bụng "

P kun vuốt mái tóc tôi, không thèm nhìn cô ta.

" Cô ức hiếp người khác, sau đó muốn ở đây làm ra vẻ một đóa bạch liên yếu đuối, ai cho phép cô có tư cách đó chứ? Về nhà lấy gương soi lại khuôn mặt xấu xí của mình đi "

Sau đó P kun ôm tôi lên xe, đợi xe lăn bánh, tôi vùi mặt vào ngực lão, trong lòng một trận ấm ức.

" P..."

" Ừm? "

" Cảm ơn anh "

" Sao lại cảm ơn anh chứ? Đây là việc mà anh nên làm, phải là nên nói, rốt cuộc có cái lá gan nào mà bắt nạt vợ ông "

Tôi cười híp mắt, hôn lên má lão một cái.

Đời thật tốt, gặp được người đàn ông yêu mình đến thế.

=======

P kun là một tên rất thích ăn giấm ( hay ghen )

Người ta bảo đàn ông sẽ không ghen bằng đàn bà, nhưng tôi xin đính chính lại, đấy là người đàn ông của ai đây, chứ không phải P kun.

Có lần tôi ở tòa soạn về trễ, gọi điện thoại kêu lão chở tôi về, nhưng đường kẹt xe quá, tôi đợi ở dưới rất lâu.

Trưởng phòng đến bên cạnh cười cười nhìn tôi, trưởng phòng là thanh niên gần ba mươi, ở tòa soạn rất nhiều cô gái thích.

" Em đợi bạn trai à? "

" Dạ vâng "

" Tới trễ như thế? Bạn trai em không có xe sao? "

" Dạ? " tôi ngờ nghệch hỏi

" Đàn ông bây giờ sao lại không có nổi một chiếc xe sao? "

Tôi định mở miệng giải thích thì  P kun đặt tay lên đầu tôi, chậm rãi xoa nhẹ.

" Tôi đúng là không có một chiếc xe..."

Trưởng phòng bỗng lộ vẻ mặt khinh thường, xì một tiếng.

" Mà là một bộ sưu tập "

"..." sau đó lão hùng hồn trừng mắt với trưởng phòng, lại ôm tôi lên con xe gần đó.

Tôi dựa người vào đệm xe, nhìn vẻ mặt ngu ngốc của trưởng phòng từ xa.

" P kun....anh dã man quá "

" Người ta dành vợ của anh, anh phải nương tay sao? "

Sau đó P kun gọi cho ai đó, ngày hôm sau đi làm, tôi mới biết, trưởng phòng bị điều đi chi nhánh khác rồi.

Liệu có liên quan đến P kun không nhỉ? Tám phần là có!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net