Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Vương Nguyên là một học sinh coi như ngoan hơn những bạn khác, tôi có làn da trắng, đôi mắt sáng trong như có muôn vàn vì sao lấp lánh. Tôi chưa từng yêu ai cùng lắm chỉ là những tình cảm thân thiết với bạn bè nhưng không hiểu tại sao tôi lại yêu cậu ấy cái tình yêu từ sợ hãi cho đến chân thành. Nhưng tôi chỉ có thể âm thầm, lặng lẽ nhìn cậu ý từ phía xa.
Có thể cái tình cảm này của tôi không biết có từ bao giờ nhưng tôi nghĩ nó có từ năm lớp 11 đi. Đầu năm học cậu ý chuyển vào lớp tôi ,cậu ấy là Vương Tuấn Khải học lớp C dù tôi rất ngoan nhưng cũng không có nghĩa là chưa nghe đến danh tiếng của cậu ấy .Khải có một ngoại hình hoàn mĩ , cậu ý rất cao làn da trắng nhưng không giống như tôi vẫn có gì đó khác biệt, đôi lông mi của cậu thật dài cậu có một vẻ đẹp riêng khiến cho bao cô gái đổ gục. Thừa nhận cậu ý rất đẹp nhưng dù thế nào cũng không thể che lấp được những' thành tựu' mà cậu ý có. Đánh nhau không bao giờ thiếu,đua xe lại càng không thể thiếu, những vụ bày trò nghịch ngợm cậu ý chính là người bày ra đặc biệt là những tình sử của Khải càng khiến tôi thêm sợ cậu ý.

Tôi học không quá giỏi , nhưng cũng gọi chăm học đi vậy nên tôi chính là phao cứu sinh của mọi người vào mỗi kì thi chắc thế cậu ý đã rất vui mừng khi nghe tôi và cậu ý sẽ ngồi cùng bàn. Vẫn còn nhớ ngày ấy khi nghe cô nói chúng tôi sẽ ngồi cùng nhau , cả người tôi cứng lại gần như muốn khóc tôi thật sự sợ hãi. Lại nghe bạn tôi nói cậu ý đã cười rất tươi khi nghe thế tôi gần như muốn quỵ. Lúc đó sợ hãi bao nhiêu tôi muốn tránh xa cậu ý bao nhiêu thì giờ đây lại muốn gần cậu ý bấy nhiêu, muốn được ở cạnh cậu ý bấy nhiêu nhưng không thể giữa chúng tôi có một khoảng cách mang tên tình bạn không là người dưng đi lúc đấy hay hiện tại tôi không thể tiếp xúc gần cậu ý.
Thời gian đó có lẽ do xích mích cùng bạn bè tôi gần như tự kỉ chỉ chơi một mình những ngày đến lớp là một ác mộng đối với tôi đặc biệt là sau khi phải ngồi cạnh cậu ấy. Nhưng dần dần tôi thấy cậu thật đáng yêu những hình ảnh của cậu in sâu trong tâm chí tôi. Lần đầu ngồi cạnh nhau câu đầu tiên cậu ý nói tôi vẫn còn nhớ rõ :"Ê, có gì kiểm tra giúp tao nhé !" Tôi đương nhiên đồng ý rồi sao dám từ chối chứ lúc đấy tôi còn lo lắng từ chối sẽ bị cậu ý đánh. Nhưng dường như lúc ấy tôi hiểu lầm cậu ý rồi về sau tôi mới nhận ra cậu ý rất trẻ con, đáng yêu cũng sẽ không đánh người vô lí. Mỗi lần ngồi học cậu ý đều sẽ không chép bài khi đến lúc cô kiểm tra vở đều sẽ quay ra giựt tay áo tôi vẻ mặt đầy dễ thương "Giúp tao chép bài được không ? " bài viết thật sự rất dài tôi chép của tôi đã muốn mệt chết rồi nhưng vẫn đồng ý. Người ta thường nói khi yêu con người trở nên ngốc nghếch có lẽ điều đó rất đúng đi nhưng nếu ngốc vì cậu ấy tôi tình nguyện. Tôi cũng không nỡ để cậu ý bị cô trách mắng còn một điều nữa giúp đỡ cậu ý cx là sợi dây duy nhất giúp tôi gần cậu ấy hơn. Tôi không thể hòa nhập vào cuộc sống của cậu ý như những người khác chỉ có thể lặng lẽ giúp đỡ cậu ý như vậy. Lúc đấy tôi không hề nhận ra tình cảm của mình chỉ nghĩ rằng do mình sợ hãi nên mới vậy. Về sau có thể nói rằng chuẩn bị đồ dùng ,chép bài cho cậu ý đã trở thành một công việc thường nhật với tôi đồ dùng luôn thừa một bộ vở viết cũng mang thêm nhiều hơn chỉ để cho cậu ý dùng khi cô kiểm tra. Có lẽ tôi thật ngốc nghếch biết rằng không thể nhưng vẫn cố gắng như vậy biết sao được chứ chỉ trách vào lúc trạng thái tôi trở nên bất ổn nhất cậu ý lại giúp tôi tìm lại nụ cười. Trong giờ học cậu ý thường sẽ ngủ , nói thật tôi có chút biến thái tôi sẽ ngắm cậu ấy ngủ mà quên mất bài học trên bảng nhưng sao trách tôi được chứ cậu ấy khi ngủ thật sự rất đáng yêu mà. Cậu ấy có chứng gắt ngủ rất nặng nhớ có một lần khi đang ngủ bị làm phiền cậu ấy tỉnh dậy và cầm trước ghế ném về phía bạn phát ra tiếng động. Nhớ lúc ấy cả lớp đang ồn ào liền im lặng hết thật sự lúc ấy tôi vừa buồn cười vừa sợ hãi. Cái lớp quậy nhất trường cô nói không nghe vậy mà một cái ghế do nó phi ra có uy lực mạnh đến vậy khiến cho cả lớp im lặng trong vài phút. Cx sợ hãi do đây là lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy ,vẻ mặt thật đáng sợ khiến cho tôi phải giật mình. Nhưng cậu ý cũng rất đáng yêu ,khuôn mặt cậu ý sau khi titnh ngủ thật sự sẽ khiến cho người ta không kìm được muốn véo một cái nhưng thật sự không ai dám nha tôi cũng vậy chỉ đơn giản là người cứu hộ vào mỗi kì thi sao tôi có thể đủ tư cách làm hành động ấy. Thời gian chầm chậm trôi chưa gì đã hết một học kì tôi cũng đã nhận ra cái tình cảm của mình dành cho cậu ý. Theo thời gian nó càng thêm sâu đậm hơn cũng nhiệt tình hơn,trong cặp luôn có băng y tế mỗi khi do đùa nghịch hay đánh nhau mà cậu ý bị thương tôi sẽ luôn là người băng bó cho cậu ý. Tôi cũng trở nên tự giác hơn nhiều sẽ tự chép bài hộ cậu ý hay làm bài tập về nhà cho Khải cũng sẽ nhắc bài cho nó khi phải kiểm tra học thuộc. Tôi không biết có phải do bản thân mình quá nhiệt tình hay không cậu ý bắt đầu tránh né tôi nhưng do hai người là bạn cùng bàn nên muốn tránh cũng khó. Lúc đấy trong lớp có 1 số tin đồn nhưng do không để ý nên cũng không biết mãi đến buổi chiều hôm đó tôi cùng Trương Tiểu Phàm và vài bạn học khác đi chơi mới được mới kể " Bọn mày biết vụ đấy chưa ?" câu hỏi do này phát ra từ tiểu Phàm "Vụ nào cơ ? " tiếng đáp lại là của Chí Hoành "Vụ Khải ca bị kiện ý " tôi không là người thích tám chuyện nhưng mọi chuyện của Khải tôi đều muốn biết vậy nên tôi lên tiếng hỏi " Vụ nào cơ nói cho tao nghe với " Ban Tiểu Tùng lên tiếng " Cái vụ mà Khải ca làm con gái nhà người ta có thai xong bị kiện đấy hả " nghe xong tôi ngẩn người họ đều biết tôi thích Khải vậy nên nói xong liền dừng lại nhìn nhau tiểu Tùng biết mình nói sai liên cúi đầu Tư Viễn liền cất tiếng"Nguyên Nguyên, không có gì đâu đừng để ý " tôi liên hồi phục tinh thần cố tỏ ra gượng cười nói"À,chuyện đấy Khải kể tao nghe rồi " họ nghe vậy liên trở lại bình thường tôi không hề bị chuyện này nhưng cố tỏ ra mình đã biết chỉ để họ kể cho toi nghe"Nhưng chuyện nay Khải mới kể qua tao thôi kể lại đi tao muốn biết rõ "nghe thế họ liền kể hết ra tôi cũng nhận ra rằng chuyện này tôi biết rồi nhưng không ngờ những thông tin quan trọng nhất bị cậu ý giấu đi.
Hôm đấy GVCN trách mắng cậu ý dù không thân nhưng tôi hỏi cậu ý vẫn sẽ trả lời. "Sao đấy,lại vụ gì à" cậu ý trả lời"Không sao tao rủ con gái ông ý đi chơi về muộn nên ông ý lên tận trường kiện" đó cậu ý nói với tôi như vậy đấy mọi điều quan trọng đều không kể nhưng câu nói hôm đấy cũng làm cho tôi một đêm không ngủ nay nghe được câu chuyện thật tôi cảm giác trái tim tôi thắt lại , tôi gần như không thở được nữa tôi cố gắng bình tĩnh lại bản thân tự mình ổn định lại tinh thần dù cố gắng nhưng sắc mặt tôi vẫn trắng bệch kiến cho ba đứa bạn lo lắng Tiểu Tùng lên tiếng :" Nguyên nguyên ko sao chứ có cần xuống phòng y tế không ?" Tôi nhẹ nhàng lắc đầu. Tiếng trống báo hiệu kết thúc giờ ra chơi vang lên mọi người bắt đầu vào chỗ ngồi của mình tôi ngồi ngẩn ngơ bỗng nghe thấy tiếng nói " Nguyên sao đấy mày mệt à " thì ra là tiếng của cậu ấy lúc này thực sự tôi ko biết nên đối mặt với cậu ấy ra sao tôi chỉ lắc đầu rồi quay lên bảng. Chiều hôm đấy sau khi buổi học kết thúc tôi chạy thẳng về nhà không còn ngồi nhắc nhở cậu nhớ phải làm bài tập như trước nữa dù đều đều hôm nào cx nhắc nhưng cậu ấy cũng chẳng làm tôi cũng đành bất lực. Nghĩ liên miên một hồi ko nhận ra bản thân đã về đến nhà tôi mở cửa ngày nào cũng vậy thứ chào đón tôi là căn phòng tối om không có một bóng người cũng đành chịu thôi ai bảo tôi không phải người mà họ yêu quí chứ. Cha mẹ tôi họ đã ly hôn năm tôi lớp 9 hai ng họ hiện tại đã có mái ấm riêng của mk tôi theo mẹ , mẹ có một căn nhà chính là căn nhà hiện tại tôi đang ở nhg mẹ ko hay về bà thường ở cùng với gia đình ấm áp của ng . Cả cha mẹ tôi đều kết hôn và có nhg đứa con của riêng mk nên họ cx ko có thời gian quan tâm đến tôi nữa. Tôi mỉm cười xót xa lên phòng cất cặp tôi chui vào bồn tắm ngâm mk trong bồn nước tôi suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay tôi cần suy nghĩ lại mọi chuyện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dung178