Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Bối ra khỏi phòng. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh mình. Đây không phải nhà cô, cũng không phải khách sạn. Tóm lại đây là đâu? Tại sao có nhiều gia nhân ở đây vậy?

“Em…ở đây lạ lắm sao?”

Tiểu Bối giật mình quay lại đằng sau, Hiểu Long nhăn mặt nhìn cô. Không trả lời, cô cúi đầu xuống. Một phần xấu hổ về chuyện vừa nãy, một phần là do cô không muốn có thêm bất kì hình ảnh nào của anh trong trí nhớ của cô nữa.

“ Vẫn nghĩ sai về anh sao?”. Hiểu Long xoa nhẹ đôi má trắng hồng của người con gái anh yêu. “ Tại sao em không cho anh cơ hội giải thích dù chỉ một lần mà đã vội vã đòi chia tay? … Tình yêu của chúng ta ngắn ngủi vậy sao?”.

“ Mọi chuyện đã rõ ràng ngay trước mắt, có gì để giải thích sao?”

Đến lượt anh không nói gì, chỉ biết đứng nhìn cô. Giờ anh có giải thích thế nào cô cũng không tin anh. “ Tùy em!”. Hiểu Long quay lưng về phía cô.

“ Tôi không hiểu!”

“ Anh để em quyết định theo ý của em. Nếu em muốn chia tay…anh đồng ý!”. Hết câu, Hiểu Long bước thẳng vào trong phòng làm việc. Tiểu Bối đứng đó, hai bàn tay nắm chặt, cô cố gắng để nước mắt chảy ngược vào bên trong. Tiểu Bối ra khỏi căn nhà rộng rãi này. Cứ thế bước đi trong vô thức.

Bạch Kì và Mĩ Di nghe A Hải báo cáo toàn bộ sự việc đã xảy ra với Tiểu Bối ở trường học thì vô cùng lo lắng nhưng sau khi biết Hiểu Long và A Hải đã kịp thời đến cứu thì thở phào nhẹ nhõm. Chẳng là chiều nay, Hiểu Long đến trường Đế Quốc để gặp Tiểu Bối, trong trường học, A Hải không được phép vào lớp nên phải đứng dưới sân. Tan học, Hiểu Long chờ lâu không thấy tiểu thư xuống, Hiểu Long không thấy bóng dáng Tiểu Bối trên sân trường. Cả hai người bắt đầu lo lắng, lên tận lớp của tiểu thư, nghe bạn học cùng lớp nói Tiểu Bối bị Thiệu Hy kéo về hướng nhà kho của trường, biết có chuyện chẳng lành, họ tức tốc nhắm thẳng nhà kho mà đến.

Điện thoại của Bạch Kì đổ chuông. Anh bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng của Sản Thiếu Chính.

“ Chào anh giám đốc trẻ! Còn nhớ ra ta chứ!”

“ Sản Thiếu Chính! Ông không lo giữ Sản Thị sao? Gọi tôi có việc gì vậy?” – Bạch Kì nhếch môi cười. Nhưng nụ cười của anh nhanh chóng biến mất khí Sản Thiếu Chính nói những câu tiếp theo.

“ Cô em gái của giám đốc đang nằm trong tay ta, nếu muốn nó bình yên vô sự hãy mau chóng thu xếp bảy tỉ. Bằng không, nó sẽ chết!”. Sản Thiếu Chính tắt máy mặc đầu dây bên kia có muốn nói gì đi nữa.

A Hải và Mĩ Di ở bên cạnh đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa Bạch Kì và lão già họ Sản. A Hải rút điện thoại, gọi người đến Bạch gia. Bạch Kì đứng ngồi không yên. Số tiền Sản Thiếu chính đòi không phải là con số nhỏ. Số tiền đó tương đương với một dự án tầm cỡ. Lúc này, anh lấy đâu ra số tiền đó để cứu Tiểu Bối Bối của anh về được. Chỉ còn một người duy nhất có thể cứu Tiểu Bối. Lấy điện thoại, anh gọi cho Hiểu Long.

“ Tiểu Bối, nó…”

“ Đừng nhắc đến cô ấy nữa!”. Hiểu Long ngắt lời Bạch Kì, không để anh được nói tiếp.

“ Sao vậy? Hai người có chuyện gì ?”

“ Tôi với cô ấy chia tay rồi!”. Trước là Sản Thiếu Chính, giờ là Hiểu Long tắt điện thoại, không để anh có cơ hội nói câu tiếp theo.

Mĩ Di ngồi im một chỗ, nước mắt lăn xuống gò má. “Tại sao gần đây nhiều chuyện không may liên tiếp xảy ra với Tiểu Bối đến vậy? Tại sao lại cứ phải nhằm vào Tiểu Bối? Cô ấy đang phải gánh chịu hậu quả cho các người đấy, biết không?”

Bạch Kì biết Mĩ Di thương bạn. Lỗi tại người lớn hết, cũng tại anh một phần. Anh đã không chăm sóc tốt cho Tiểu Bối. Anh ôm lấy Mĩ Di: “ Giờ chỉ có anh và em thôi. Di! Chúng ta cùng nghĩ cách cứu Tiểu Bối Bối, được không?”. Mĩ Di gật đầu.

Tiểu Bối bị trói chặt trong căn hầm tăm tối, bên cạnh là những két bia. Thật là khó chịu. Đang trong những ngày cơ thể cảm thấy khó chịu, lại còn bị trói chặt ở đây nữa. Tiểu Bối không còn chút sức lức, dựa vào bức tường sau lưng. Cô nhớ đến những câu nói của Hiểu Long. Đáng lẽ ra cô không nên tin vào lời nói của anh ngay từ đầu để giờ không phải đau đớn như thế này. Cô nhớ đến những tháng ngày hạnh phúc bên anh, được anh yêu thương, chiều chuộng, bảo vệ. Giờ này thì những ngày tháng ấy trôi xa mất rồi.

Hiểu Long cầm điện thoại trên tay, đôi mắt anh chăm chú vào những dòng tin nhắn. Đây là dòng tin cuối cùng của cô gửi cho anh, những dòng tin đặt dấu chấm hết cho tình yêu của hai người. Mở ngăn kéo, anh lấy ra hộp quà hình tròn được gói cẩn thận. Đây là quà của cô tặng anh đêm Giáng Sinh. Tháo chiếc nơ, gỡ từng lớp giấy gói, mở bìa hộp quà. Bên trong là một cái đồng hồ để bàn hình trái tim. Mặt đồng hồ có hình đôi tình nhân yêu nhau và dòng chữ: “Tình yêu đa sắc màu. Không phải lúc nào tình yêu cũng màu hồng, chẳng phải lúc nào cũng màu đen. Hãy cố gắng trân trọng thời gian ở bên nhau, cùng nhau tô điểm cho nó thêm nhiều màu để không phải hối tiếc!”. Hiểu Long đóng hộp quà lại, lấy tay day thái dương. Hiện giờ anh đang rất nhớ cô, cô có nhớ anh không? Lý Vỹ đêm hôm chạy tới nhà của Hiểu Long, liều chạy thẳng vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa. Hiểu Long nhăn trán.

“ Sếp tổng! Xin lỗi đã thất lễ…nhưng…vừa có tin báo, Sản Thiếu Chính đã bắt cóc tiểu thư Tiểu Bối. Ông ta đòi bảy tỉ đồng mới thả người!”

Sét đánh ngang tai.

“ Sếp tổng! Giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Hiểu Long vẫn không nói gì. Bảy chục tỉ. Đây là số tiền khiến Sản Thị phá sản.

“ Mặc kệ cô ta!”. Ba Hiểu Long bước vào.

“ Không thể!”. Hiểu Long nhìn thẳng vào đôi mắt của ba mình. “ Cô ấy là người con yêu!”.

Ông Hiểu Minh mỉm cười, gật gù mãn nguyện. Cuối cùng, con trai ông đã biết yêu là gì. Ông ngồi trên ghế sofa, tay cầm điếu thuốc: “ Ta đoán Sản Thiếu Chính nhốt người dưới tầng hầm của Sản Thị”. Hiểu Long lập tức đứng dậy, ra khỏi phòng. Lý Vỹ cũng nối gót Hiểu Long. Ông Hiểu Minh mỉm cười nhìn theo. Ông muốn giúp người nắm giữ trái tim của con trai mình thoát khỏi nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net