Chương 21: Tâm tình không tốt sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đem y phục của tôi để ở đâu?" Tần Lạc nhìn hai bên, không thấy y phục của mình, liền dò hỏi Lục Lâm.

"Vứt rồi." Lục Lâm uể oải kéo gối ôm lại ôm trước ngực nói.

"Cái gì? Anh rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao lại đem quần áo của của tôi vứt đi?" Tần Lạc bực mình nói. Lần trước quần áo bị phá nát không nói, còn lần này không ngờ là bị gia hỏa này vứt đi mất!

"Loại áo quần kia vừa nhìn liền cảm thấy đáng ghét, cho nên tôi vứt đi rồi, cậu muốn mặc thì qua bên cái tủ kia có rất nhiều, tùy cậu chọn." Lục Lâm một khuôn mặt rất tự nhiên nói, sau đó chỉ chỉ tủ quần áo, để Tần Lạc tự mình đi chọn.

"Đúng! Là anh có tiền!" Tần Lạc bất mãn tiếng lớn nói, sau đó quay người muốn xuống giường đi lấy quần áo, nhưng lúc vừa cúi xuống, đột nhiên lại nhớ đến một chuyện quan trọng.

"Nguy rồi! Chúng ta mấy giờ rời khỏi quán bar?" Quay đầu lại, Tần Lạc khẩn trương hỏi Lục Lâm.

"Khoảng mười giờ." Lục Lâm suy nghĩ nói.

"Vậy, vậy anh có không có thấy Hạo ca, ừm, chính là cái người tối hôm qua đi cùng ta đó?" Tần Lạc lại hỏi.

"Cậu khẩn trương lo lắng cho hắn như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi cùng cái tên đó gian tình! Đáng giận, hắn chạm vào cậu chưa? Tôi đây hiện tại phải đi diệt hắn." Lục Lâm vừa nghe Tần Lạc khẩn trương hỏi về Hoàng Hạo, lập tức nheo mắt không vui hỏi.

"Phi, đừng có nhảm nhí, tôi cùng anh ấy chỉ là đồng nghiệp." Tần Lạc ném cho Lục Lâm một ánh mắt xem thường, gia hỏa này cả ngày đều suy nghĩ cái gì đây? Chẳng lẽ bởi vì hắn là gay, cho nên nghĩ tất cả mọi người thế giới đều giống như hắn sao.

"Thật sự chỉ là đồng nghiệp? Quan hệ không có tiến thêm một bước?" Lục Lâm không tin hỏi.

"Nói nhảm, đừng có đánh trống lảng, anh rốt cuộc có gặp anh ấy hay không?" Tần Lạc thực sự có loại xúc động muốn bay qua bóp chết Lục Lâm, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì cậu nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Gia hỏa này khí lực kinh người, ngày hôm qua đã ăn khổ một lần, lần này mới không có ngốc mà bay qua đâu.

"Không nhìn thấy, ngày hôm qua cậu không phải để hắn đi trước sao, tôi làm sao có thể sẽ lại gặp hắn." Lục Lâm vươn thắt lưng lười biếng nói, dùng chân đá đá cái mền trên người, muốn đem mền trên người đá đi, nhưng Tần Lạc lại lập tức dùng hai bàn tay đè lại.

Tên đồ điên này!

Tần Lạc trừng mắt nhìn Lục Lâm liếc mắt một cái trong lòng mắng một câu, sau đó mới nói: "Vậy điện thoại của tôi đâu?"

"Không biết." Lục Lâm trả lời ngay lập tức, ngữ khí thẳng băng kia khiến Tần Lạc có một loại suy nghĩ mãnh liệt. Điện thoại của bản thân kỳ thật cũng bị này gia hỏa vứt đi, cho nên hắn mới có thể không cần suy nghĩ mà trả lời như vậy.

"Lại nói ngươi ở đây khẩn trương hỏi đông hỏi tây là muốn làm cái gì?" Lục Lâm trực tiếp xem nhẹ biểu tình bất mãn kia của Tần Lạc.

"Không cần ngươi lo!" Tần Lạc lập tức trả lời, cuối cùng có thể mở miệng mắng to một lần, Tần Lạc rất cao hứng, nhưng lập tức cậu liền nghĩ tới một chuyện.

Xem tối hôm qua có nhiều người theo bảo vệ gia hỏa này như vậy, gia khỏa này chắc chắn là thường đi chỗ đó mới có nhiều người nhận ra hắn, như vậy, hắn có phải sẽ nhận ra tên đường chủ xã hội đen hay không? Hơn nữa nói không chừng còn biết luôn cả cái người lão đại thần bí kia?!

Vỗ tay một cái, Tần Lạc cảm thấy rất có đạo lý.

"Anh có biết một người đàn ông thân cao khoảng trên dưới 1m80, không mập không gầy, hơn nữa trên mặt có một vết sẹo dài không?"

Tần Lạc một bên lấy tay chỉ trên mặt mặt mình vị trí vết sẹo một bên hỏi.

"Đao Ba (có nghĩa là vết sẹo do dao cắt)." Lục Lâm nghe Tần Lạc nói xong trực tiếp trả lời.

"Hả, anh nhận ra?" Tần Lạc kinh hỉ nhìn Lục Lâm.

"Không nhận ra." Nhưng Lục Lâm cũng không cho Tần Lạc đáp án cậu muốn, xoay đầu lại trả lời.

"Không nhận ra? Vậy anh vừa nãy nói Đao Ba là cái gì?" Tần Lạc bực mình nói, gia hỏa này chắc chắn đang đùa giỡn cậu!

"Cậu nói trên khuôn mặt hắn có sẹo, TV nói người trên khuôn mặt có sẹo bình thường không phải đều gọi là Đao Ba hay sao? Có cái gì lạ đâu." Lục Lâm ngay thẳng trả lời.

Phốc.... Tần Lạc thiếu chút liền một ngụm máu phún giết chết Lục Lâm.

Gia hỏa này quả nhiên xấu xa, quên đi, vẫn không nên chờ mong hắn có thể cho cậu kinh hỉ gì. Không bị hắn tức chết đã là vạn hạnh rồi.

Ngay tại Tần Lạc đối với Lục Lâm đã mất hết hi vọng, đột nhiên Lục Lâm lại lên tiếng: "Cậu nói cái kia... Đao Ba ấy, có phải tối hôm qua cũng có đi quán bar hay không, tôi hình như có nhớ mang máng nhìn thấy một người mặc áo khoác màu đen, trên mặt cũng có vết sẹo như vậy."

"Anh có thấy? Vậy anh có thấy hắn và ai ở cùng một chỗ không?" Vừa nghe lời này của Lục Lâm, Tần Lạc lại dâng lên một chút hi vọng, lo lắng hỏi.

"Có." Lục Lâm gật gật.

"Đó là ai? Anh mau cho biết tôi." Tần Lạc hưng phấn cực kỳ, vội vàng hỏi.

"Được." Lục Lâm lại gật đầu nói.

A, nguyên lai gia hỏa này cũng không phải là quá xấu xa. Thấy Lục Lâm gật đầu, trong lòng Tần Lạc liền nghĩ như vậy.

"Nhưng phải đợi tâm tình của tôi tốt thì sẽ nói." Lục Lâm nói tiếp câu này là trực tiếp tát mạnh vào mặt Tần Lạc.

"Chẳng lẽ anh hiện tại tâm tình không tốt sao?" Tần Lạc đen mặt, lấy ngón tay chỉ khuôn mặt Lục Lâm đang tươi cười.

"Xác thực tâm tình thật không tốt." Ngay sau đó Lục Lâm thu lại tươi cười, khuôn mặt nghiêm túc trả lời.

"Anh mà tâm tình không tốt à? Anh lại đùa giỡn tôi có phải hay không? Kỳ thật anh căn bản là không thấy hai người kia có phải không?" Tần Lạc trực tiếp đem cái suy nghĩ Lục Lâm cũng không phải là quá xấu xa vừa nãy đập nát, một tay chỉ vào Lục Lâm phát điên rít gào.

"Không đâu, thật sự tôi có thấy. Nhưng mấy hôm nay tâm trạng xác thực không tốt lắm, hơn nữa sáng sớm còn chưa ngủ đủ đã bị cậu đánh thức. Chờ ngày nào đó trong lòng tôi có chuyện tốt thì sẽ tiếp tục nói cho cậu." Lục Lâm lật người nằm lỳ trên giường, tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện.

Tần Lạc trừng mắt nhìn Lục Lâm một lát sau đó xoay đầu, nhìn xung quanh, cuối cùng thấy trên mặt đất có một cái khăn mặt, liền lấy lên, quấn trên người mình, đi đến tủ quần áo kia.

"Đáng xấu hổ, quá lãng phí." Nhìn cả một tủ quần áo lớn, Tần Lạc nhỏ giọng mắng một câu, rồi mới chọn một bộ quần áo thoạt nhìn bình thường đi vào phòng tắm thay đồ. Cậu nghĩ nhìn bình thường một chút thì sẽ rẻ hơn. Nhưng những thứ thật sự có thể tiến vào tủ quần áo của Lục Lâm thì sao có thể là bình thường được, đồ ngốc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net