Chương 25: Anh mưu sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           "Đáng giận, sao mình giống như đứa ngốc ở đây chờ sớm như vậy!" Đứng trước cửa lớn nhà trọ, Tần Lạc giật cổ áo vô cùng buồn bực.

                Lại nói không biết xảy ra chuyện gì, lúc trước còn bận muốn chết, xem tình huống kia chắc rằng hôm nay có lẽ sẽ bận đến muộn, thế nhưng ai mà biết tiếp theo chuyện gì cũng không có. Thủ hạ của những bang phái xã hội đen lúc trước ở khắp mọi nơi, vậy mà thoáng một cái liền biến mất không một bóng người, để bọn cậu ngây ngốc lâu như vậy. Thật khiến người ta nhịn không được suy nghĩ, những tên này có phải đã sớm tính toán tốt, muốn đùa giỡn các cậu hay không?

                Sau khi kết thúc công việc, Bàng đội trưởng cùng Hoàng Hạo đề nghị đi ăn một bữa thật ngon, phát tiết hết mệt mỏi ngày hôm nay, nhưng Tần Lạc lập tức liền cự tuyệt. Cậu vội vàng trở về nhà trọ, thay quần áo, rồi nhanh chóng đứng cản trước cửa lớn, ấy thế mà Lục Lâm vẫn chưa xuất hiện khiến Tần Lạc rất bực mình. Nhìn thời gian, thiếu chút cậu nhịn không được đấm vào cửa lớn, mới năm giờ rưỡi...

                Lui lại vài bước tựa vào tường, ngẩng đầu nhìn trên không trung ánh mặt trời bị nhiễm hồng, thở dài một hơi.

                Thật là, sao lại thành ra thế này rồi? Rõ ràng đã hạ quyết tâm không tiếp tục liên quan tới hắn, chính là tại sao hết lần này tới lần khác cứ dính tới? Đây là trùng hợp sao, ở đây lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua hắn, thế nhưng hiện tại lại liên tục gặp, là định mệnh sao?

                A?? Loạn rồi, cậu sao có thể có cái suy nghĩ mất mặt này của con gái chứ? Cậu đường đường là nam tử hán.

                Tần Lạc bất chợt cả người rét lạnh, trong lòng liên tiếp mắng chửi chính mình.

                Ngay lúc Tần Lạc miên man suy nghĩ, một chiếc xe dừng lại trước nhà trọ. Tần Lạc quay đầu vừa nhìn, vừa thấy người đến, lông mày không tự chủ được nhíu lại, sau đó quay đầu lại.

                Người trong xe Tần Lạc rất quen thuộc, là bạn gái trước của cậu Tiểu Nhiễm,  người còn lại là bạn trai hiện tại của Tiểu Nhiễm. Bọn họ cũng không nghĩ đến Tần Lạc sẽ đứng ở đây, đều là lặng đi một chút.

                Tiểu Nhiễm nhìn Tần Lạc mặc một thân áo quần đắt tiền, trong lòng nhịn không được kinh ngạc. Cô và Tần Lạc quen nhau lâu như vậy tới bây giờ cũng chưa thấy qua cậu mặc đồ đắt tiền, hơn nữa còn mặc đẹp như vậy. Má hồng một chút, không biết có nên chào hỏi hay không. Nhưng sau khi thấy Tần Lạc nhìn cô liền quay đầu đi, Tiểu Nhiễm thở ra một hơi đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát.

                Bạn trai Tiểu Nhiễm gọi là Trang Hoài An. Hắn tự nhiên cũng nhận ra Tần Lạc, đối với nam nhân bị mình cướp đi bạn gái, trong lòng hắn có chút khinh thường, nhưng lúc thấy dáng vẻ Tiểu Nhiễm gặp Tần Lạc còn có thể đỏ mặt, trong lòng dâng lên một cỗ giận khí.

                "Anh đưa em lên lầu." Trang Hoài An nói với Tiểu Nhiễm đang muốn xuống xe, sau đó liền tự mình xuống trước.

                Tiểu Nhiễm thật ra không nghĩ rằng Trang Hoài An sẽ đưa nàng lên lầu. Bởi vì trước đó nàng còn đề nghị muốn hắn ở nhà cùng nhau ăn cơm chiều, nhưng hắn từ chối nói công việc bận rộn, đưa nàng đến trước nhà trọ hắn phải lập tức trở về, hiện tại lại nói muốn đưa nàng lên lầu. Tiểu Nhiễm nghi ngờ, lập tức liền hiểu ra hắn là đang cố ý làm cho Tần Lạc xem.

                Đối với này lý do, Tiểu Nhiễm có vui có buồn. Buồn chính là hắn tựa hồ nhìn ra cô với Tần Lạc còn có chút tình cảm, sợ hắn sẽ tức giận, vui chính là hắn cũng biết ghen, nói lên hắn rất để ý đến mình.

                "Bụng đói quá, rất nhớ món bít tết sở trường của em." Trang Hoài An đi đến bên người Tiểu Nhiễm tay ôm eo nàng, một bên đi đến cửa lớn nhà trọ một bên ôn nhu nói với Tiểu Nhiễm.

                "Anh nếu thích, em sẽ lập tức làm cho anh ăn." Tiểu Nhiễm khuôn mặt cười đến ngọt ngào trả lời, khóe mắt quét qua chỗ Tần Lạc, thấy Tần Lạc cúi đầu, nhìn không rõ cậu có biểu cảm gì, liền thu hồi ánh mắt.

                Bít tết? Đó xác thật là món ăn sở trường của Tiểu Nhiễm, trước kia cậu cũng rất thích ăn ăn, bất quá sau này không thể tiếp tục ăn nữa.

                Tiếng nói chuyện của bọn họ truyền tới tai Tần Lạc, cậu cầm chặt túi đồ trong tay, lòng suy nghĩ. Bất quá, so với lúc trước, bây giờ đã không còn cảm thấy đau lòng nhiều nữa. Cậu thật sự nghi ngờ mình có không phải quá bạc tình hay không, hoặc là bản thân cậu không thật sự thích Tiểu Nhiễm như trong tưởng tượng, cho nên mới dễ dàng buông xuống.

                "Nhưng mà hiện tại anh không có thời gian ở lại ăn cơm chiều, công ty còn có chuyện cần phải xử lý, muộn một chút anh lại đến, buổi tối ở lại cùng em." Lời nói tiếp theo của Trang Hoài An truyền tới, mà đáp lại hắn chính tiếng Tiểu Nhiễm trả lời thẹn thùng đáng yêu.

                Kéo khóe miệng, Tần Lạc đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng buồn. Vì sao lại bản thân lại không may mắn gặp phải bọn họ? Vì sao cậu phải ở đây bi đát nghe bọn họ nói chuyện thân mật chứ? Cho dù là năm tuổi cũng không cần quá rõ ràng như thế chứ.

                Ngay lúc này, một chiếc xe đua màu đỏ từ ngã tư đối diện hướng về Tần Lạc chạy vụt đến, dưới ánh mặt trời bày ra sắc đỏ tuyệt đẹp, kì lạ dị thường, mang theo một loại công kích đánh thẳng vào thị giác người khác.

                Tần Lạc thật sự là bị sợ đến nhảy dựng lên.

                Xe mất lái hả? Có người muốn mưu sát cậu? Hay là có người muốn tự sát, mà cậu đúng lúc lại chắn trước đường của hắn?

                Tần Lạc miên man suy nghĩ, nhưng thân thể vẫn nhạy bén tránh sang một bên. Một khắc khi cậu né tránh, chiếc xe lại cũng dừng lại.

                Tần Lạc trong lòng sợ hãi phun ra một hơi, chờ đến khi thấy rõ người trong xe, Tần Lạc cũng nhịn không được nữa nổi đóa lên.

                "Anh làm gì vậy? Muốn mưu sát sao? Tôi cho anh biết tôi còn trẻ, đâm chết tôi anh phải đền mạng. Còn có, rõ ràng là anh hẹn tôi trước, sao lại để ta ở đây đợi lâu như vậy, anh không biết thẹn sao?" Tần Lạc hoàn toàn quên mất là chính bản thân hắn mới đến này hồi sự, một tay chỉ lấy Lục Lâm gào lên. Thanh âm rất lớn, ngay cả hai người Tiểu Nhiễm đã đi vào cửa lớn cũng quay đầu lại. Thấy dáng vẻ cùng thái độ của Tần Lạc như vậy rất sửng sốt. Sau đó lúc nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ trong chiếc xe đua đắt tiền trước mặt Tần Lạc lại càng sửng sốt.

                "Từ từ, lửa giận thật là lớn." Đối với lửa giận của Tần Lạc, khuôn mặt Lục Lâm trước sau như một luôn tươi cười, nói cũng cười, biểu cảm kia giống như đang xoa dịu người yêu tức giận nháo loạn không thoải mái.

                "Nếu đổi thành anh, anh sẽ còn tức giận hơn." Tần Lạc nhìn Lục Lâm bị chính mình nổi giận còn có thể tươi cười khiến cậu rất ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm một câu.

                "Tôi đây mời cậu ăn cơm, xem như bù đắp cho cậu, lên xe đi." Mở cửa xe, Lục Lâm cười híp mắt nhìn Tần Lạc vẫy tay.

                Nhìn thái độ nhận lỗi chân thành của Lục Lâm, hơn nữa lại ngại hai người phía sau kia nên Tần Lạc cũng không nói gì, trực tiếp lên xe.

                Sau khi xe Lục Lâm rời khỏi, Tiểu Nhiễm mới lôi kéo Trang Hoài An đang không ngừng nhìn theo hướng xe hai người kia rời đi, ý bảo hắn lên lầu. Nhưng Trang Hoài An lắc đầu, nói còn có chuyện phải về công ty trước, muộn một chút sẽ trở lại, rồi liền đi đến xe của mình.

                Tiểu Nhiễm nhìn bạn trai mới rời đi, cắn chặt răng, trong đầu nháy mắt lóe qua hình ảnh Tần Lạc trước kia luôn ôn nhu đưa nàng về nhà. Nhưng là cũng chỉ trong nháy mắt, lắc lắc đầu, Tiểu Nhiễm xoay người bước nhanh vào nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net