Chương 57: Kỹ thuật hôn tiến bộ là chuyện tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một ngày thời tiết tốt, nắng ấm suốt cả ngày phủ lên bệnh viện Thiên Tâm một tầng ánh sáng rực rỡ, hoa lệ. Cửa sổ thuỷ tinh trong suốt phản chiếu bầu trời trong xanh, cũng bị nhuộm thành màu lam nhàn nhạt, khiến người ta nhìn thấy trong lòng không tự giác dâng lên một tia lười nhác.

Buổi trưa tốt đẹp như vậy rất thích hợp để ngủ một giấc, bất quá, trong một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện Thiên Tâm, bởi vì một người đến mà khiến người trong phòng bệnh vốn buồn ngủ, hiện giờ cảm thấy một giấc ngủ trưa ngắn ngủi rõ ràng có chút xa xỉ.

Trên chiếc giường trong phòng bệnh, có hai nam nhân dung nhan tuấn mỹ khiến người hoảng hốt chặt chẽ dính cùng một chỗ. Bất quá một người trong đó khuôn mặt đầy ý cười, đôi mắt mê hoặc lòng người, đổi lại người kia gò má ửng hồng, rõ ràng là xấu hổ đến hồng lên. Mà người này chính là Tần Lạc.

Hỗn đản này!

Tần Lạc bực mình muốn mắng người ở trước mặt đang khi dễ cậu này, nhưng môi bị ngậm lấy, không dám lên tiếng, sợ vừa lên tiếng sẽ bị cái lưỡi gian xảo đang đi dạo trên môi cậu thừa cơ trượt vào trong, cho nên chỉ có thể mắng trong lòng, mà người đang khi dễ cậu chính là người lần đó cứu cậu một mạng, Lục Lâm.

Tần Lạc lúc này đang bị ép ở đầu giường, không có đường lui, cánh tay vốn muốn phản kháng trực tiếp bị người trước mặt, cũng chính là Lục Lâm áp chế trên tường, tay kia để ở trước ngực Lục Lâm, muốn đẩy Lục Lâm ra, nhưng lại bị Lục Lâm bắt được, ngăn cản không được khí lực biến thái kia của Lục Lâm, hai người liền chặt chẽ dính sát lại với nhau. Tần Lạc có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Lục Lâm, tựa hồ so với cậu chậm hơn. Ngậm chặt môi, nỗ lực chống cái lưỡi gian xảo một lần lại một lần liếm lấy môi cậu, bất quá cũng hiểu được lực bất tòng tâm. Nơi bị cái lưỡi ướt át ấm áp mềm mại kia liếm qua liền ngứa ngáy, khiến Tần Lạc có chút vô lực, có chút hốt hoảng, quả thực muốn mở miệng nghênh đón.

"Ân ~" cuối cùng chịu đựng không nổi, một tiếng rên rỉ từ trong cái miệng đóng chặt tràn ra, mặc dù có hơi chút khó nắm bắt, nhưng vào thời khắc này không gian an tĩnh lại có thể nghe thấy rõ ràng. Cái này khiến Tần Lạc lúng túng đến đỏ mặt, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Lục Lâm trước mặt khi nghe tiếng cậu rên rỉ mà mắt ngập ý cười, cánh tay bị trói buộc lại dãy dụa, nhưng không có hiệu quả. Tần Lạc thấy không chịu buông ra Lục Lâm, liền chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác.

"A." Tần Lạc đầu còn chưa kịp quay, Lục Lâm đã phát giác ý đồ của cậu, mở miệng ở trên môi cậu cắn một cái, đau đến nỗi Tần Lạc kêu lên một tiếng, mà thanh âm này lập tức bị ngăn chận, Lục Lâm thừa dịp Tần Lạc mở miệng, đầu lưỡi lưu loát tiến vào trong miệng Tần Lạc.

Đầu lại thiếp tiến Tần Lạc, đem đầu Tần Lạc ép vào trên tường, khiến Tần Lạc không thể động đậy, sau đó Lục Lâm mới bắt đầu hưởng dụng bữa ngon.

Nhìn dáng vẻ Lục Lâm đắc ý, Tần Lạc lại không hợp tác cắn đầu lưỡi Lục Lâm. Chỉ là Lục Lâm lại tuyệt không sợ, bởi vì hàm răng cắn đầu lưỡi hắn chỉ là nhẹ nhàng cắn mà thôi, cũng không có làm đau hắn, hoặc nói Tần Lạc đơn giản là không muốn cắn hắn bị thương, cho nên hắn mới không sợ hãi nhìn Tần Lạc, rõ ràng là tính toán đấu đến cuối cùng.

Tần Lạc rất bực mình, thật sự rất bực mình. Cậu không muốn cắn bị thương Lục Lâm, nhưng Lục Lâm tên hỗn đản này lại không thức thời, thật sự khiến người ta tức chết, nếu không cho hắn biết mặt hắn nhất định sẽ không tin là cậu sẽ cắn người!

Hạ quyết tâm, Tần Lạc liền tăng khí lực cắn Lục Lâm, kết quả lập tức có hiệu quả. Lục Lâm tựa hồ bị cắn đau, lông mày nhăn lại, trong mắt dần dần nổi lên sương mù, phượng mâu vốn đen tuyền mê hoặc lòng người vào thời khắc này rõ ràng càng thêm rung động người khác, khiến Tần Lạc kìm lòng không được buông lỏng răng. Mà đầu lưỡi mới bị buông ra lại không sợ chết mà quấn lấy, Tần Lạc giận đến thật sự muốn tát Lục Lâm một cái, chỉ là điều kiện tiên quyết chính là tay của cậu có thể thoát được móng vuốt của Lục Lâm!

Giận trừng mắt nhìn Lục Lâm, nhưng khi nhìn đến hai mắt sương mù của hắn đang thật cẩn thận nhìn cậu, cuối cùng vẫn chọn bỏ cuộc, mặc cho đầu lưỡi Lục Lâm dần dần càn rỡ day day lấy lưỡi của cậu.

Để hắn nháo một hồi là được rồi, chính mình nhịn một chút liền qua.

Tần Lạc là nghĩ như vậy, nhưng là...

"Kỹ thuật hôn của Lạc Lạc cuối cùng có chút tiến bộ." Qua vài phút sau, đầu lưỡi Lục Lâm mới tâm viên ý mãn từ trong miệng Tần Lạc rút ra, môi hai người hé mở, còn có thể nhìn thấy thời điểm hai đầu lưỡi giao triền, quấn lấy đầu lưỡi chia tách ra. Lục Lâm nhìn Tần Lạc nhắm mắt cười nói, cả người đều ghé vào Tần Lạc trên người, nhưng vẫn cẩn thận tránh vết thương của Tần Lạc.

"Ân?" Tần Lạc lúc này mới hé mắt, hai mắt mê ly khi nhìn đến người trước mặt đang cười híp mắt kia, mới phản ứng lại.

Đáng chết, cậu thế nhưng lại bị gia hỏa này mê hoặc!

Nhớ tới bản thân vốn tính nhịn một chút để Lục Lâm nháo nháo thì coi như xong, tới cuối cùng bản thân lại bị Lục Lâm mê hoặc hôn hắn. Tần Lạc nhịn không được nâng tay che miệng của mình, mất mặt đến muốn kéo mền trực tiếp đem mình chôn xuống, một lần là mãi mãi a.

"Lạc Lạc đừng thẹn thùng, kỹ thuật hôn của cậu tiến bộ là chuyện tốt, bằng không tôi dạy cậu nhiều ngày như vậy chẳng lẽ đều phí công phí sức." Lục Lâm kéo tay Tần Lạc xuống dùng môi của mình mơn trớn tay cậu, tốt bụng an ủi.

Tay Tần Lạc bị Lục Lâm hôn đến tê liệt, ngay cả da đầu cũng tê liệt, vội vàng rút lại, trừng mắt nhìn Lục Lâm, rõ ràng là không đồng ý lời Lục Lâm nói, sau đó mới bày tỏ tính toán trong lòng của cậu.

"Tôi muốn ra viện." Tần Lạc nói.

Lại nói Tần Lạc nằm viện cũng đã hơn một tuần, vết thương trên bụng cũng đã kết vảy, cho nên Tần Lạc liền lo lắng, suy nghĩ muốn ra viện. Nguyên nhân có hai lí do, thứ nhất là bởi vì nhiệm vụ, thứ hai là vì Lục Lâm.

Mấy ngày qua Lục Lâm luôn lấy lý do kiểm tra vết thương, một ngày năm sáu lần ra vào phòng bệnh Tần Lạc. Kiểm tra thì đúng là có kiểm tra, nhưng Lục Lâm cũng thừa lúc làm thêm một chuyện, đó là ăn đậu hủ của Tần Lạc! Ăn đến Tần Lạc cả bụng ủy khuất, nhưng lại không thể phát tiết,tức chết đi được. Còn có một lí do chính là cậu không muốn để Lục Lâm bị cuốn vào trong chuyện này, vài ngày trước Tần Lạc cũng đã dặn dò Lục Lâm, lúc có Đao Ba, đừng biểu hiện như quen cậu, dù sao Lục Lâm lúc trước thường ở lui tới 'Hài Dạ', có lẽ sẽ quen biết Đao Ba, nếu thân phận của mình không may bị Lục Lâm nói ra, hay sự tình lộ ra ngoài, sẽ làm hại đến Lục Lâm, cho nên Tần Lạc muốn ra viện đi.

"Không được, vết thương còn chưa khỏi hẳn, cậu không thể ra viện." Lục Lâm lập tức liền bác bỏ lời Tần Lạc.

"Vết thương của tôi đã không có việc gì rồi." Tần Lạc nói, thân thể của cậu cậu biết, mặc dù vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng chỉ cần động tác không quá lớn, liền không có vấn đề gì.

"Tôi là bác sĩ, tôi nói cậu không thể ra viện thì cậu không thể ra viện." Lục Lâm kiên quyết nói.

"Tôi còn có việc phải làm, không thể ở đây lãng phí thời gian, sau khi ra viện tôi sẽ thận điểm, sẽ không có chuyện gì đâu." Tần Lạc nghiêm túc thương lượng với Lục Lâm.

"Cậu rốt cuộc có chuyện gì quan trọng như vậy, quan trọng đến ngay cả mạng cậu cũng không cần! Cậu lần trước nói với tôi cậu phải đi hoàn thành nhiệm vụ, kết quả mới một ngày không gặp cậu liền khắp mình đều là máu xuất hiện ở trước mặt tôi. Hiện tại cậu thương thế còn chưa ổ, lại muốn đi hoàn thành nhiệm vụ, cậu có phải tính toán lần sau trực tiếp để tôi giúp cậu nhặt xác hay không!" Lục Lâm nhíu lông mày, có chút tức giận la lên.

"Tôi lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh nhỏ tiếng một chút đừng để người ngoài nghe được." Tần Lạc thấy Lục Lâm tức giận, vội vàng nói, mặc dù gian phòng này cách âm hiệu không tệ, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

"Ngoài ý muốn? ! Hừ." Lục Lâm nghiến răng mắng một tiếng, rồi đứng lên lạnh lẽo hừ một tiếng.

"Tôi không cho phép cậu hiện tại ra viện, muốn ra viện thì đợi lát vài ngày nữa đi. Cậu nếu dám một mình chạy trốn, tôi đây đi tìm Đao Ba, đem chuyện trước đây cậu tìm tôi nghe ngóng chuyện của hắn nói cho biết hắn." Lục Lâm nhếch hàng lông mày xinh đẹp quang minh chính đại uy hiếp.

"Không được nói." Tần Lạc vừa nghe liền kích động ngồi thẳng dậy nói.

"Vậy cậu liền ngoan ngoãn tiếp tục ở đây, bằng không, tôi nói được nhất định làm được." Lục Lâm vẫn tiếp tục uy hiếp.

"Anh thật là.. thật là.. " Tần Lạc tay chỉ Lục Lâm, tìm không ra từ gì để hình dung Lục Lâm.

"Tôi không muốn cậu có việc gì." Đem tay Tần Lạc nắm chặt, rồi mới lại gần, nhẹ nhàng đem Tần Lạc ôm vào lòng, Lục Lâm có chút đau lòng nói.

Tần Lạc ngây ngẩn cả người, không nghĩ đến Lục Lâm là vì lo lắng cho cậu, trong lòng thật sự cảm động, tay không tự chủ được nâng lên, đặt trên vai Lục Lâm, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

"Tôi sẽ không có việc gì." Là an ủi Lục Lâm cũng được, là an ủi mình cũng được, giờ phút này, Tần Lạc cảm thấy hứa hẹn rất khiến người ta an tâm.

"Ân." Lục Lâm nhẹ gật đầu đáp ứng , tay ôm Tần Lạc khẽ siết chặt, ở nơi Tần Lạc nhìn không thấy, hai mắt có chút ảm đạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net