Quyển thượng_Chương 1: Chúng ta hảo hảo nói chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện Thiên Tâm là bệnh viện tư, nhưng danh tiếng rất tốt, ở thành phố F rất nổi tiếng. Mà viện trưởng của bệnh viện lại càng là đề tài hấp dẫn của mọi người lúc trà dư tửu hậu. Thảo luận không gì khác ngoài vị viện trưởng này cực kì giàu có, tuổi còn trẻ, lại rất anh tuấn, nhưng quan trọng nhất đương nhiên là y thuật vượt trội của hắn, là thiên tài trong y giới.

Mà cái vị ở trong mắt người khác tồn tại như thiên tài tên là Lục Lâm kia, giờ phút này đang rất buồn bực nhìn theo cửa lớn.

Vừa có hai người từ trong này đi ra, một là bạn tốt của hắn Thương Dĩ Chính, tên còn lại thì không biết, nhưng là một cậu trai xinh đẹp không giống phàm nhân, rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Vốn còn đang suy nghĩ tên bạn tốt này của hắn hôm nay xảy ra chuyện gì, thế nhưng đến bệnh viện tìm hắn, kết quả không ngờ là vì muốn mình làm bác sĩ giúp cái cậu trai xinh đẹp không giống phàm nhân kia xử lí vết thương nhỏ, thật là vũ nhục người khác mà.

Bất quá, có thể thấy tên bạn tốt mà hắn biết lâu nay, ở trong mắt người ngoài như núi băng, lại có thể quan tâm người khác như thế, thật sự là thu hoạch không nhỏ. Cậu trai được gọi là tiểu Thông kia cũng không tệ, có thể khiến Thương quan tâm trân trọng như vậy, xem ra không phải người đơn giản! Thật là đúng lúc, gần đây không có chuyện gì làm, lấy cái này đến chơi đùa một chút cũng không tệ.

Lục Lâm sờ cằm, trong lòng suy nghĩ, sau đó lấy ra di động, tính toán sai người tra xét một chút bối cảnh cậu trai tiểu Thông kia. Ngay lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến. Nhìn dãy số trên di động, Lục Lâm lông mày nhăn lại, sau đó xoay đầu, một tay kéo ra ngăn kéo bàn làm việc, cho cái di động đang không ngừng kêu lên kia rơi tự do vào trong ngăn kéo, rồi huýt sáo, đem ngăn kéo đóng lại, đi ra ngoài.

Dạo một vòng trở về, lại mở ngăn kéo ra, thấy trên di động có mấy cuộc gọi nhỡ. Lục Lâm khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ nâng cặp kính màu bạc, trên khóe mắt ẩn hiện tà mị. Đem di động bỏ vào túi quần, hắn tính toán kết thúc công tác ngày hôm nay.

Thành phố F, một thành phố diện tích không nhỏ mà kinh tế phát triển cũng không tệ, ở trong mắt mọi người là nền tảng phát triển rất tốt, nhưng ở trong mắt Lục Lâm, càng có nhiều ưu điểm thì lại càng kẹt xe! Giống như bây giờ vậy.

Nhìn trước sau xe cộ đông đúc, Lục Lâm châm thuốc nhả khói, có chút buồn chán nhìn ra bốn phía.

Nếu hiện tại ở đây xảy ra đánh bom, vậy sẽ có bao nhiêu người thương vong? Lục Lâm chỉ e thiên hạ không loạn mà nghĩ. Cái này cũng không thể trách hắn, bởi vì thân phận nghề nghiệp cho nên hắn đối với những chuyện kiểu này xem như là bình thường, mẹ hắn cũng chính vì như vậy mà mất đi sinh mạng. Nhưng Lục Lâm đối với nguy hiểm một chút cũng không để trong lòng. Cái này ở trong mắt người khác có lẽ họ sẽ nói là vì năng lực của bản thân hắn thực lớn mạnh, cũng sẽ có người nói bởi vì hắn bên người có vô số cao thủ bảo vệ, lại có người sẽ nói hắn có bối cảnh như vậy, không bao nhiêu người thật sự dám xuống tay. Nhưng chỉ có rất ít người biết, hắn đối với nguy hiểm một chút cũng không để trong lòng là bởi vì hắn căn bản không quan tâm đến tính mạng của mình. Đối với điểm này, số ít người kia rất lo lắng, bởi vì những người đó đều là người thân cận nhất của hắn.

Đem đầu thuốc ném ra ngoài cửa sổ, Lục Lâm nâng tay nhìn đồng hồ.

Bây giờ đã muộn rồi, nếu không sớm đến 'Hài Dạ' thì sẽ không còn đồ tốt nữa. Thật là tính sai, nên đi sớm hơn một chút, nếu không phải vì tên gia hỏa đó, hắn hiện tại cũng không cần phải ở đây hóng mát thế này, nghe nói năm may mùa thu lại đến sớm rồi. (Người ta nói mùa thu là mùa của tềnh êu mà Lâm ca 😙🍃😙🍃)

Một tay chống cằm, cảm thụ gió thu hơi thổi qua, Lục Lâm nhìn lên trời thầm nghĩ.

"Xin chào anh." Ngay lúc này, bên tai truyền tới một thanh âm trầm thấp từ tính, giống như tiếng lá thu rơi xuống rất khẽ, nghe thật thoải mái.

Lục Lâm quay đầu nhìn qua, kỳ thật hắn sớm biết có người tới gần, chỉ là không muốn chú ý mà thôi. Bất quá thanh âm dễ nghe khiến hắn có chút hứng thú, liền quay đầu lại nhìn, mà chính là một cái liếc mắt kia khiến trái tim của Lục Lâm nhiều năm nay vẫn yên lặng bỗng trật nhịp, rồi trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, cho dù chỉ một chút như vậy cũng đủ khiến cho Lục Lâm nghiêm túc quan sát người thú vị này.

Người thanh niên thoạt nhìn đại khái hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, rất thuận mắt, dáng người thon dài mang một cái sơ mi trắng bình thường đơn giản, mặc dù có chút hơi rộng nhưng lúc gió thổi qua trong nháy mắt, vẫn có thể thấy được dưới lớp quần áo kia là thân thể hoàn mỹ, chắc hẳn là người thường xuyên luyện tập. Hai chân thon dài mạnh mẽ được bao bọc bởi một cái quần jean có chút bạc màu để lộ tỉ lệ rất đều, dưới chân mang một đôi giày thể thao bình thường nhưng đơn giản. Chỉ cần nhìn dáng vẻ liền cho người ta cảm giác người này tuổi trẻ đầy sức sống. Lục Lâm đem đầu nâng lên, ánh mắt dừng trên mặt của cậu, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn quả nhiên không để dáng người hoàn mỹ kia mất đi dù chỉ một điểm. Người này có kiểu tóc ngắn đơn giản, bị gió thổi có chút loạn; đôi lông mày trên vầng trán sáng sủa rất anh khí, phối hợp với đôi mắt sáng như ánh trăng lại càng dễ nhìn; cái mũi thẳng tắp không thể xoi xét, môi mỏng cong cong xinh đẹp cũng rất mê người.

Kết hợp dáng người cùng tướng mạo, Lục Lâm gật đầu, rất là hài lòng, trong mắt hắn người thanh niên này toàn thân trên dưới đều chỉ dùng sản phẩm bình thường, lại giống như dạ minh châu bị vải rách bao bọc, thế nhưng xuyên qua vải rách chính là ánh sáng chói lọi, thật sự là hấp dẫn người khác.

Mà người kia khi thấy Lục Lâm quay đầu lại cũng sững sờ một chút. Cậu chưa từng thấy qua người đàn ông nào lớn lên giống như vậy. Làn da bóng loáng, trắng như trứng gà bóc, lông mi dài thẳng tắp, phía cuối hơi cong lên, bên trong âm nhu lại chứa chút anh khí không thể xem nhẹ; trên cái mũi cao thẳng cùng đôi mắt màu bạc, thoạt nhìn là một tinh anh, mắt phượng hẹp dài, phía cuối lại lộ ra độ cung xinh đẹp, có chút tà mị, có chút thần bí; môi mỏng bóng bóng, có chút cao ngạo, không dễ dàng để người khác trêu ghẹo. Trên tai trái đeo một viên kim cương màu lam, tùy ý để lộ quý khí của hắn, thật sự là người xinh đẹp lại anh khí quý tộc!

Người đến cứ như vậy mà đánh giá Lục Lâm.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Lục Lâm thấy người đến có chút há hốc mồm nhìn hắn, khóe miệng khẽ dương lên, lộ ra tươi cười làm say mê chúng sinh, tựa hồ có thể hòa tan vạn vật trong thế gian. Người kia bởi vì nét tươi cười của hắn mà càng thêm ngây ngốc. Lục Lâm đối với kết quả này rất hài lòng, hắn luôn biết thế mạnh của mình là gì, cũng như biết phải sử dụng nó như thế nào để đạt được thứ mình muốn. Nhìn biểu tình của nam tử, hắn lại đối với tươi cười có lực sát thương mười phần kia của mình tỏ vẻ thật hài lòng. Bất quá, hiện tại hắn càng muốn cùng người thanh niên lấp lánh quang mang này hảo hảo nói chuyện hơn.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Lục Lâm thu hồi tươi cười, lại hỏi.

"Ách... tôi... " Người thanh niên kia lúc này mới bình tĩnh lại, đối với việc bản thân ngây ngốc nhìn một người đàn ông khác tỏ vẻ rất ngượng ngùng, má hồng hồng, cúi đầu muốn trả lời Lục Lâm, lại nghe Lục Lâm lên tiếng.

"Nếu không, cậu trước tiên vào trong xe tôi ngồi đi, chúng ta hảo hảo nói chuyện."

( Yêu nghiệt như Lục Lâm, sẽ mang đến một đoạn chuyện yêu nghiệt như thế nào đây, chờ đợi mọi người cùng nhau quan sát. Mặt khác, chuyện xưa của tiểu nhân nhi cùng Dĩ Chính cũng sẽ được nói đến ở trong này, đối với việc bọn hắn chưa xuất hiện mà cảm thấy hứng thú, rất hoan nghênh tiếp tục theo dõi. Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net