Chương I: Lần Đầu Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Tôi Ngô Bạch Tuệ, tôi là 1 cô gái không cao chỉ tầm 1 mét 6 thôi, không phải mập cũng không phải dạng gầy trơ xương . 

- Còn cô ấy( Người mà tôi không được phép yêu) dáng người thon gầy, cao khoảng 1 mét 65, rất xinh đẹp, còn là 1 cô giáo vừa ra trường, nước da trắng môi đỏ, gương mặt trái xoan nhìn vô cùng thanh tú. Đặc biệt cô có giọng nói rất đặc biệt, kg hề giống với những cô giáo mà tôi gặp trước đây. Trong trường lúc bấy giờ mênh danh cô ấy là 1 hotgirl. 

- Năm đó Tôi  Bạch Tuệ chỉ mới là học sinh lớp 9, tôi trước giờ  nổi loạn, tôi rất ngoan, tôi còn là 1 lớp trưởng gương mẫu, tôi không giỏi nhưng vì là lớp trưởng từ năm lớp 1 nên giáo viên chủ nhiệm thấy tôi có kinh nghiệm nên đã yêu cầu làm luôn cho đến khi tìm được người thích hợp, và thế là tôi đã làm 1 mạch được 9 năm liền.

- Chính vì làm lớp trưởng, nên tôi thường xuyên lo các việc văn phòng hay các việc của lớp chi đàon và gặp giáo viên rất nhiều, kể cả giáo viên cũng rất quý tôi vì tôi là 1 cô bé luôn vui cười chuyện gì tôi cũng rất cở mở vui vẻ, tính tôi rất thoải mái , ít để bụng những chuyện người khác nói vì tôi lười phải đi xét nét hay nói về người khác. giáo viên tôi gặp cũng không ít, mấy cô giáo thương tôi lắm vì tôi rất hiền luôn vui cười mà đặc biệt rất biết cách lấy lòng cũng như học rất tốt, không bao giờ không thuộc bài hay không làm bài tập. 

- Thật ra trong thời gian tôi đi học không ít những câu bạn thích tôi mà lúc làm gì có điều kiện để mà có smartphone để nhắn tin hay gọi điện thuận lợi như bây giờ! Có 1 cái điện thoại nokia 1280( điện thoại thời xa xưa nhất, chỉ có chứ năng nghe gọi bình thường) là nhà đã có điều kiện lắm rồi. Nghĩ lại thì mấy cậu đó cũng rất dễ thương, viết thư tay làm thơ, vẽ tranh các kiểu, nhưng tôi chẳng rung động với bất kì ai.  Tôi chỉ có mỗi đan mê là vẽ tranh, tôi cực kì thích vẽ chân dung  nhưng mà nhà tôi thì  không có điều kiện để học về lĩnh vực đó. Nhưng nhà hàng xóm của tôi lại rất có điều kiện cậu con trai của họ nhỏ hơn tôi vài tuổi nhưng được trang bị rất nhiều thứ từ điện thoại cho tới máy tính để bàn, chính nhờ như vậy tôi đã có thêm công cục để có thể lên Youtube để học hỏi thêm vài video để vẽ truyền thần,chính vì đây là đan mê của tôi nên tôi rất nhiệt huyết cũng như siêng năng tập lắm, sau khi tôi khổ luyện thì tôi đã đạt được đam mê của mình, tôi vẽ được tranh truyền thần và dùng chính kĩ năng đó kiếm ra những đồng tiền đầu tiên. Tôi dùng chính số tiền đó để trang trải thêm việc học , mua dụng cụ cũng như là phụ vụ thêm cho đam mê tranh chì chân dung của chính mình.

- Năm đó tôi là cô bé học sinh năm lớp 9, tôi có một hội bạn chơi chung với nhau từ năm lớp 1 vì đa số là nhà rất gần nhau mà sống chung 1 xã( xã thuộc huyện , thị trấn vùng quê), chúng tôi học thêm môn nào cũng đi chung 1 nhóm, mà chúng tôi điều học rất khá tôi là đứa học tệ nhất trong nhóm hihi. Năm định mệnh đó vì chúng tôi muốn học tiếng Anh nên chúng tôi đi tìm nhà 1 thầy giáo ở gần nhà, thầy đó không dạy cấp 2 mà dạy cấp 3, chúng tôi nghĩ tiếp xúc với môi trường nâng cao trước đôi khi cũng là một cái hay, tôi đâu ngờ đó lại là một quyết định khiến tôi đau khổ cả cuộc đời này.

- Sau khi gặp thầy bàn về việc lập nhóm học thì thầy bảo không thể dạy thêm trong nhà nữa, chúng tôi phải ra ngoài trường THPT mà thầy đang dạy để học và học buổi chiều tối sau khi thầy dạy xong. Sau bao ngày bàn bạc vì đường từ nhà đến trường cấp 3 rất là xa chúng tôi đi xe đạp mà còn phải về tối nên chúng tôi cũng quan ngại, sau cùng  thì chúng tôi cũng quyết định đồng ý, và giờ học của chúng tôi bắt  lúc 5 giờ chiều đến 7 giờ tối. 

- Tôi cũng tạo Facebook từ nhưng năm 2011 rồi nhưng không sử dụng đến vì tôi thấy không có gì hữu ích rất vô vị, tôi chỉ vào đấy để tham khảo thêm tư liệu hay vào trang của tôi xem có khách đặt hàng tranh để nhận vẽ hay không thôi.  Vô tình tôi gặp được trang Facebook của thầy giáo dạy Tiếng Anh của tôi, tôi cũng tò mò bấm vào xem, sau đó tôi lướt trúng vào nick Facebook của cô giáo đó, tôi hiểu sao tôi lại ấn kết bạn. Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, tôi vẫn đi học và không để ý đến. 

- Hôm định mệnh đó, tôi đi học Tiếng Anh như mọi ngày,chúng tôi tan học sớm và đến trường lúc 4 giờ 30 phút chiều, lúc đó mấy anh chị khoá trên vẫn chưa học  xong vì chúng tôi được thầy đăng kí cho vào trường học nên được cấp thẻ ra vô vì chúng tôi chưa phải là học sinh của trường.Tôi cũng không định học ở trường huyện mà tôi muốn thi vào trường ở Thành Phố vì tôi muốn học ở Thành Phố phồn hoa đó, nên tôi chẳng để ý mấy đến ngôi trường huyện nhỏ này.

- Trong lúc chúng tôi ngồi ăn bánh mì để chờ thầy dạy xong chúng tôi ngopiồ ngay khu vực hành lang học sinh, nơi mà giáo viên hết tiết dạy xong sẽ đi ngang. Tôi đang ngồi đọc sách về kí hoạ chân dung thì có 1 bóng hình quen thuộc đi ngang, dáng người lả lướt thước tha, cô ấy đi ngang thì có 1 hương thơm rất dễ chịu, một bộ áo dài màu trắng xanh( trắng trong ,xanh hoa văn cây cỏ), tóc dài xoã ngang lưng không để mái , với cái nắng chiều tà khiến cô ấy thêm phần xinh đẹp và dịu dàng. Tuy tôi không nhớ là đã gặp cô ấy ở đâu nhưng cô ấy mang lại cho tôi 1 cảm giác vô cùng thân thuộc ( có lẽ tôi đã yêu cô gái ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên).

- Chúng tôi đã gặp nhau như thế đó, mối nghiệp duyên bắt đầu từ đây, đây cũng là lý do tôi quyết tâm thi vào ngôi trường ở huyện nhỏ nhà mà không lên thành phố học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net