Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm Thuận Thiên thứ 13
Thiên Sơn phái , Thiên Môn sơn
-''Các con đã lớn rồi , đến lúc phải trở về rồi. Hãy nhớ là đồ đệ phái Thiên Sơn , làm việc không thẹn với lòng , tránh xa tà đạo'' LÃo gia nhân vận thanh y tay cầm gậy trúc đứng trên cao nhìn xuống ba đồ đệ duy nhất của mình
-'' Chúng đồ nhi xin nghe'' Ba thanh niên đứng ở dưới đồng loạt trả lời
-'' Minh Quyết '' Lão gia nhân lên tiếng
-''Sư phụ có chuyện căn dặn ?''- Thanh niên vận y phục màu nâu bước lên
-'' Nhiếp vương , gia cùng vương phi qua đời sớm , đệ đệ con lại ham chơi ta biết ,mấy năm nay con phải đi lại giữa Thanh Hà cùng Thiên Môn rất vất vả , tuy biết từ sớm con đã phải tiếp quản Tây vương phủ nhưng con quá nóng vội dễ làm hỏng việc ,hãy nhớ làm chuyện gì cũng phải bình tĩnh''
- '' Đồ nhi xin nghe''
-'' A Dao''
-''Có đồ nhi ạ'' Thanh niên mặc kim y khẽ mỉm cười bước lên
-''Con thân là hoàng tử , ta hi vọng con có thể cùng hoàng huynh và vua cha cai quản đất nước ,đan chúng an lành , không vì vương quyền mà làm việc sai trái ''

-'' Đồ nhi xin nghe'' Kim Quang Dao khẽ cười
-''Hi Thần ''
-''Sư Phụ '' Thanh niên vận bạch y trán đeo mặt gạch bước lên
-'' Trong ba người các con , con là người trầm ổn nhất , cũng là người khiến ta an tâm nhất , tuy Lam Vương gia cùng vương phi qua đời sớm, nhưng Bắc vương phủ lại được thúc phụ con cùng đệ đệ con cai quản rất tốt . ta hi vọng con có thể cùng A Dao về kinh giúp vua trị nước một chuyến . Hơn nữa có chuyện này ta muốn dặn con , nên biết trân trọng những gì ở bên cạnh mình đừng để mất đi rồi mới hối tiếc''
Tuy không hiểu ý câu cuối của sư phụ nhưng Lam Hi Thần vẫn vâng lời
-'' Đồ nhi xin nghe lời sư phụ dạy bảo''
Lão gia nhân khẽ gật đầu rồi nói
-'' Được rồi các con mau lên đường đi ''
-'' Dạ sư phụ '' BA người quỳ xuống hành lễ với ông rồi quay người bước đi
-'' Haizz '' Ông nhìn theo bóng dáng của họ mà thở dài
-'' Cha người sao vậy , ba sư ca họ đi rồi ạ '' Bỗng từ xa thiếu niên áo trắng chạy lại
-'' Ừm , đi rồi , haizz'' Ông lại thở dài
-'' Cha sao người cứ thở dài thế chứ , hay là người không muốn cho họ đi '' Thiếu niên áo trắng thắc mắc
-'' Không phải ta không muốn cho họ đi , chỉ là , haizz , số trời đã định , có muốn cũng không thay đổi được'' Ông vừa nói vừa đi vào trong tìm lão phu nhân nhà mình
-'' Thật khó hiểu '' Thiếu niên áo trắng khẽ nói rồi gọi với theo '' Cha , cha , con đến Bạch Tuyết quan tìm Tống Lam ca ca đây'' Nói rồi thiếu niên áo trắng liền ngự kiếm bay đi , mặc kệ lão cha nhà mình đang ngào thét đằng sau
-'' Hiếu Tinh Trần , Hiểu Tinh Trần , haizz con với cái cả ngày chỉ biết đến Tống Lam ca ca''
Lúc này tại Nam vương phủ Giang vương gia cùng , giang vương phi đang ngồi uống trà bỗng quả gia chay vào
-'' Bẩm vương gia , vương phi , tiểu vương gia cùng tiểu thư và Ngụy công tử , đã trốn đi kinh thành từ đêm qua rồi còn đánh ngất thuộc hạ mà vương gia cho theo bảo vệ''
-''Hỗn xược '' Giang vương phi - Ngu Tử Diên nổi dận -'' Đi bát chúng về cho ta''
-'' Thôi nàng đừng giận nữa , dù sao chúng cũng lớn rồi tùy ý chúng đi , hơn nữa chúng ngự kiếm đi từ đêm có lẽ bây giờ cũng đã sắp đến kinh thành rồi''- Giang vương gia - Giang Phong Miên khẽ an ủi thê tử mình
-''Chàng chỉ giỏi bao che cho tụi nó thôi , ta chỉ là lo a Ly bị hai tên nghịch tử kia khiến cho chịu khổ thôi ''
Cùng lúc này ở ngoại thành . Sau khi một đường ngự kiếm Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao quyết định hạ kiếm đi bộ ( Nhiếp Minh Quyết sau khi xuống núi đã từ biệt hai người  ,  một đường ngự kiếm về Thanh Hà ). Bông hai người nghe thấy tiếng hét ở trước mặt liền chạy nhanh tới . Khi tới nơi hai người thấy một nữ tử thân vận tử y , bên cạnh là một thiếu niên thân cũng vận tử y đang không ngừng kéo nàng ra đằng sau để tránh đi lũ chó sói trước mặt , đặc biệt bên cạnh có một thiếu niên thân vận hắc y đang treo trên người thiếu niên bạch y không ngừng la hét
-''Lam Trạm cứu ta , chó kìa ,mau đuổi chúng đi ,Lam Trạm huynh mau cứu ta ''
-''Ngụy Vô Tiện , ngươi có im đi không , thật đau đầu'' Thiếu niên vận tử y đen mặt
-'' Giang Trừng , ngươi đuổi được chúng đi thì ta sẽ im cho ngươi ''-Ngụy Vô Tiện vừa đu trên người Lam Trạm vừa nói
Lam Hi Thần liếc qua thấy hơn mười con chó sói định lại giúp thì Giang Trừng khẽ vuốt ve cái nhẫn trên tay , bỗng từ cái nhẫn xuất hiện một cái roi  da khiến ai nhìn vào cũng khiếp sợ . Chỉ với hai chiêu cùng cây roi da trong tay cậu đã hạ được đàn sói khiến ai cũng phải thán phục. Lam Hi Thần chợt cau mày ''cây roi da này hình như mình đã thấy ở đâu rồi''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC