Yêu nhầm chị hai...được nhầm em gái c185 - c210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Special chap :

Ngồi trong góc quán quen thuộc, tôi nhìn ra sông , nơi những cánh lục bình đang trôi hờ hững về phía chân trời. Dưới ánh hoàng hôn đang chuyển dần sang màu tím thẫm, dòng sông bỗng nhiên đẹp một cách huyền hoặc, vừa buồn man mác lại vừa bình yên đến lạ thường.

Vẫn ly café đen đang rơi từng giọt sóng sánh, vẫn lipton sữa ngọt ngào, chúng tôi cứ ngồi yên như thế thật lâu. Với một người bạn tri kỉ thì có thể hiểu nhau mà không cần bất kì một lời nói nào cả.

Tôi hơi chút bất ngờ, tự hỏi có khi nào lại ngẫu nhiên đến vậy khi một trong những bài hát chúng tôi cùng ưa thích đang vang lên nhẹ nhàng và da diết.

"I stand alone in the darkness, winter of my life came so fast, memories go back to childhood, today I still recall..."

N nhìn tôi, khẽ mỉm cười. Tôi nhắm hờ mắt, hít thật sâu mùi sông nước quen thuộc, cảm nhận làn gió dịu dàng đang mơn man trên tóc rồi cười thật hiền.Tôi hiểu, N cũng như tôi, cũng đang nghĩ về đoạn đường mà chúng tôi đã cùng bước qua.

Đã bốn năm kể từ ngày chúng tôi rời ghế phổ thông, hai cô cậu học trò nghịch ngợm, láu lỉnh ngày xưa giờ đã trưởng thành. Giữa những bộn bề của cuộc sống, những xô bồ của thành phố, chúng tôi vẫn đi bên nhau, lặng lẽ thôi nhưng lại như một điều tất yếu của hai tâm hồn đồng điệu.

N vẫn gầy và thư sinh nhưng ánh mắt dường như trầm ngâm, xa xăm hơn. Còn tôi, có lẽ so với bảy năm trước đã có nhiều thay đổi, có lẽ là nữ tính hơn, dịu dàng và trưởng thành hơn sau những lần vấp ngã.

-Tập đàn đến đâu rồi? - N mở lời, phá tan sự im lặng, nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

Tôi hơi ngượng, đưa mắt nhìn sang mới khác, nói khẽ:

-Vẫn vậy, mấy cái hợp âm, khó bấm quá, mãi chẳng chuyển gam nhanh được.

N thở dài:

-Phải chăm chỉ thì mới tập nhanh được, hôm nào N sang, bắt trả bài, lo tập đi nhé!

-Ừ, vẫn tập mà, hôm giờ bận quá ! - Tôi le lưỡi cười trừ

Tôi hát hay hơn N thì hẳn rồi, miễn bàn :"> Nhưng về khoảng guitar thì đành phải nhường bước cho N làm sư phụ. Cơ mà học trò tôi đây cũng được xếp vào hàng "tiếp thu nhanh, có năng khiếu!" chứ bộ :"> Biết đâu chừng 2, 3 năm sau trình tôi cao hơn những vì sao, hơn luôn cả thầy cũng nên, hí hí !

Nhắc tới vụ đàn hát làm tôi nhớ đến lần đầu tiên đứng trên sân khấu lớn. Đó là lần tham gia văn nghệ năm lớp 10.Thành thật mà nói thì tôi hát không tệ, nhưng cũng chẳng phải là hay, chỉ được mỗi cái đam mê rồi tự ngụy biện "Hát hay không bằng hay hát" hì. !

Tôi cũng không nhớ rõ lý do cô gọi tôi lên "test giọng" bằng cái micro òm òm với cái loa là cái radio từ thời Napoleon mà cô vẫn mang đi dạy, hình như là có gian tế chỉ điểm, T_T. Lúc đó tôi chẳng thuộc bài nào hết ráo hết trọi, chỉ nhớ mỗi bài "Tình mẹ" vì đầu giờ mới tập cho lớp. Run thì không nhưng tôi hát cứ như cái máy cộng thêm "phần bè" xịt xịt, xoẹt xoẹt phát ra từ "loa" , thế mà hát xong thấy cô cười hài lòng...Lạ chưa...Thế thì tơi tiêu rồi, số phận đã được định đoạt. Chẳng những thế mà ngay sau đấy tôi còn "được" chọn tham gia vở Ballet và lần này tôi cũng...không biết lý do nốt T_T

Sau đó là cả tháng trời vật vã, sáng tập ballet , chiều đi học, tối về bật CD tập hát theo. Thú thật là bài "Chiều Phan Thiết" ấy do cô chủ nhiệm với cô dạy múa chọn, còn tôi mới nghe lần đầu, hát về PT nhưng giai điệu của...dân tộc Chăm, khó hát kinh dị, cái đoạn ngân a a a lúc đầu cứ cao vút như mây xanh, hậu quả là lần nào tập hát xong giọng tôi cũng lào khào, thật tội nghiệp tôi lắm mà...

Hôm nào đi tập văn nghệ N cũng ghé qua chở tôi, tôi chỉ việc ngồi sau làm công tác...tư tưởng, động viên bằng cách líu lo líu la đủ chuyện trên trời dưới đất lại tập trung...nhóp nhép sugus cho N đạp xe...đỡ mệt :">

Văn nghệ năm đó coi như thành công khi cả 2 tiết mục đều được chọn để công diễn, cả bọn lớp tôi vui không để đâu cho hết. Nhưng riêng tôi thì lại lo nhiều hơn. Tiết mục Ballet phải mặc trang phục dành riêng cho ballet, cái loại áo đầm có phần váy xòe rộng và ngắn cũn cỡn T_T, tôi nhất quyết không chịu, Trúc Mai cũng thế (Có lẽ đây là lần duy nhất chúng tôi suy nghĩ giống nhau) cuối cùng cô đành nhượng bộ cho chúng tôi tự chọn trang phục, Phù! Hai đứa tôi thống nhất chọn soire trắng dành cho cô dâu. Tưởng đã êm thấm, ngờ đâu...tôi thử hết loạt áo này đến loạt áo khác vẫn không tìm được cái áo vừa với little bride như tôi. Cuối cùng cô chủ tiệm thương tình đồng ý sửa miễn phí giúp tôi một bộ cánh cái gọi là "ít rộng nhất" so với tôi sau khi tôi với Trúc Mai nài nỉ cả buổi trời.

Hồi đấy tóc tôi dài đến tận eo nên khi diễn phải bới lên cao và cố định bằng một cái kẹp tóc lấp lánh (Phần này N nhớ nhầm tôi xõa tóc, hix, đáng ghét, kỉ niệm đáng nhớ như thế lại không nhớ rõ). Lúc nhạc vang lên, tôi và Trúc Mai bước ra sân khấu, nhẹ nhàng lướt trên đôi giày múa, nghe bên dưới khán giả ồ lên rõ to khiến cả hai có chút bối rối, may mà nhờ ánh đèn nên chẳng ai thấy khuôn mặt hai cô gái nhỏ đang ửng hồng...

Tiết mục kết thúc thành công, dưới khán đài những tràng pháo tay vẫn chưa dứt, tôi hạnh phúc đón nhận hoa từ các bạn và cũng kịp nhìn thấy Bố Mẹ ngồi ngay phía dưới nhìn tôi đầy tự hào.

Vừa bước vào cánh gà, tôi ngạc nhiên vì N đang đứng trước mặt tôi tay cầm một bó hoa hồng thật to,càng ngạc nhiên hơn nữa vì nó màu hồng nhạt. Tôi từng học cắm hoa nên hiểu rõ ý nghĩa của loài hoa này...Đó là một lời ngỏ..một lời tỏ tình...Bất giác tôi đưa tay sờ lên mặt, hình như hai má tôi đang nóng ran và còn đỏ hơn lúc nãy...

Tôi bước ra phía cổng, nơi cô và các bạn đang đứng đợi cạnh chiếc taxi, tâm trạng vẫn còn đang lâng lâng trên mây...Bỗng...tôi khựng lại, cảm giác như tim chùng hẳn xuống, ngừng đập trong một tích tắc...Trúc Mai đang đứng đó, với bó hoa trên tay giống hệt như bó tôi đang cầm, tôi chợt nhớ ra lúc nãy khi tôi ở trong phòng thay đồ nghe bọn K mập bảo nhau rằng N đã mua hai bó hoa giống hệt nhau nhưng tôi không để tâm lắm...Thì ra..đây chính là bó thứ hai...Tại sao?

Hàng ngàn câu hỏi đang chạy trong đầu tôi...Tại sao N tặng 2 đứa tôi 2 bó hoa giống nhau cùng là màu hồng nhạt? Hắn giả vờ hay hắn ngốc thật như cái tên đầu đá tôi hay gọi, ngốc đến nỗi không biết ý nghĩa của loại hoa này? Tại sao Trúc Mai cũng chỉ giữ lại bó hoa đó trong khi lúc nãy hai đứa tôi nhận cả chục bó? Hay là giữa họ có gì đó mà tôi không biết? Rồi tôi tự trấn an mình chỉ là sự trùng hợp, rằng bó hoa Trúc Mai đang cầm không phải của N, rằng tôi chỉ đang tự dọa mình, tôi còn có ý nghĩ tự trách mình đã ko tin tưởng tình cảm của N nữa...Mọi thứ trong đầu tôi...rối bời...tôi không ý thức được mình đứng chôn chân ở đó bao lâu cho tới khi cô gọi tôi...Tôi lúc lắc đầu như muốn xua mọi suy nghĩ ra khỏi bộ não đang dần đông đặc...bước lên xe, Trúc Mai ngồi trong, tôi ngồi cạnh ngay đó, tôi cảm thấy có gì đó gượng gạo. Mọi người trong xe đang hết sức hưng phấn với buổi công diễn...duy chỉ có 2 người im lặng...Trúc Mai cứ cúi gằm nhìn bó hoa, tôi chống tay nhìn ra cửa sổ...cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng và nước mắt cứ chực trào ra.

Đêm ấy tôi không ngủ được, tâm trí vẫn cứ bị bao vây bởi những dòng suy nghĩ...Thật tình tôi vẫn tin N không phải kẻ bắt cá hai tay, càng không tin Trúc Mai có thể xen vào chuyện tình cảm của chúng tôi. Nhưng...tôi phải lý giải sự việc này như thế nào mới hợp tình hợp lý? Tuy lí trí mách bảo tôi nên tin tưởng nhưng vẫn có một chút gì đó đang diễn ra bên trong lồng ngực...cái cảm giác trái tim rơi đâu đó xuống bụng và lồng ngực chỉ còn là một khoang hoàn toàn trống rỗng...Nếu như...Tôi chỉ nói là nếu...hai người đó thật sự có tình cảm với nhau và tình cảm của tôi với N chỉ đơn thuần là sự ngộ nhận từ một phía...thì tôi sẽ phải làm thế nào? Trong lòng bỗng dưng trào lên một cơn cuồng nộ, tôi ghét N, chỉ vì N mà tôi phải chịu cái cảm giác khó chịu này, tự nhiên lúc đó tôi ước một điều trái với sự thật ở hiện tại, ước rằng tôi chưa từng thích một ai đó nhiều đến vậy...Có một điều gì đó gần như đã mặc định sẵn...À, hình như người ta gọi đó là định mệnh...Định mệnh của chúng tôi!

Câu chuyện sau đó chắc hẳn mọi người cũng biết rồi...Con nhóc tôi trước nay đâu có giận ai lâu được bao giờ...Tôi vẫn cứ vô tư đi bên N mặc cho xung quanh chúng tôi xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Bây giờ nhớ về những ngày tháng ấy tôi lại mỉm cười...Ừ thì tri kỉ mà. Người ta bảo "Trăm năm tri kỉ khó tìm, tri âm khó gặp, bạn hiền khó quen" bởi thế, thà rằng ta mất đi một người yêu , có lẽ sẽ buồn lắm...nhưng dù có khó thì ta vẫn sẽ lại gặp được một người khác..còn tri kỉ một khi mất đi, chẳng thể nào tìm lại được, có khi buồn cả đời cũng nên...

Tôi nhìn N, khẽ mỉm cười một mình...N khuấy ly café đá, nhấp một ngụm...À một tiếng sảng khoái rồi dang hai tay tựa vào thành ghế một cách thoải mái bất chợt nhìn tôi hỏi :

-"Này, cười vớ vẩn gì đấy?"

Tôi phì cười, mặt anh chàng lúc tò mò trông ngố ngố thế nào ấy...Tôi đánh trống lảng -"Không có gì..tự nhiên nhớ ra..hôm nay trên lớp có một anh chàng nói thích tớ hê hê"

Mặt N xụi lơ, tay chống cằm hắng giọng :

-"Hừ, thật không biết trời cao đất dày, có mắt không tròng..thích ai không thích lại đi thích con nhỏ...vừa lùn vừa bá đạo" rồi bật cười ha ha đầy thống khoái.

Hên cho hắn tôi ngồi đối diện, không thì bầm hông rồi, với cả đã bảo tôi bây giờ dịu dàng hơn rồi mà :"> cho nên thay vì véo hắn một cái thấy tám ông trời tôi lại chỉ cười hiền và ngó ra sông...N nhìn tôi trân trối, chắc là đang ngạc nhiên chứ gì? Mà không biết là N ngạc nhiên vì "bỗng dưng tôi hiền" hay vì lúc cười trông tôi rất xinh nữa (đấy là ai cũng bảo thế :"> )

Bản nhạc vẫn vang lên tha thiết ...

"I never stay anywhere. I'm the wind in the trees. Would wait for me forever? Will you wait for me forever?...forever.."

Bên ngoài, thành phố đã lên đèn...

Ngoại truyện chương 1 :

- Ê, dậy, dậy mậy, sắp tới rồi kìa ! - Ông anh tôi đập vào vai lay tôi dậy.

- Oáp...ớ....hả... ? - Tôi há mồm ngáp ngáp như cá đớp không khí, cuốn sách đậy trên mặt trôi tuột xuống dưới ghế.

- Ớ cái đầu mày, dậy, tới Phan Rang rồi ! - Vừa nói, ổng vừa vả vô mặt tôi đôm đốp.

Chẳng đợi ổng vả đến lần thứ ba ( thật ra là vì vả vào mồm liên tục những 2 lần thì đau quá ), nghe đến hai từ " Phan Rang " thì tôi choàng tỉnh, dụi mắt nhìn ra cửa sổ. Qua tấm kiếng xe trắng nhờ, khung cảnh quen thuộc của quê nội hiện ra trước mắt, những dãy nhà cổ kính mọc san sát nhau, những hàng cây trứng cá xanh um chạy dài tăm tắp. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 2 giờ 30 phút chiều.

- Ai xuống cây xăng thì chuẩn bị đồ đạc nhe ! - Giọng người phụ xe vọng lên phía trước.

- Mày xách hai cái ba-lô đi ! - Ông anh tôi lục tục đứng dậy.

- Hả ? Chứ đại ca xách gì ? - Tôi sửng sốt.

- Tao trả tiền xe, tay đâu mà xách, cãi ông tát vỡ mồm ! - Ổng quắc mắt sừng sộ rồi rút ví ra.

Chiếc xe khách 14 chỗ đỗ cái xịch trước cây xăng quen thuộc ở đầu chợ tỉnh, tôi khệ nệ vai đeo balô tay xách nách mang bước xuống xe, ông anh bá đạo nhảy tót xuống đằng sau.

Cảm giác sau 3 giờ đồng hồ ngồi trên xe bon bon cả buổi và giờ bước xuống mặt đất luôn làm người ta thấy như túng chân và tê đi, tôi mất vài sát na mới lấy lại cảm giác của " song cước ", nhìn quanh quất rồi chầm chậm bước đi.

Phan Rang quê nội vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ hệt như một năm trước khi mà hai đứa tôi đứng tại đây đón xe về lại Phan Thiết, nắng vẫn gay gắt và có phần oi bức, những cây trứng cá mọc rải rác quanh các gian hàng tạp hoá bày tràn lan ra lề đường, cành lá sum xuê trĩu quả nhưng lặng thinh và lãnh cảm với những làn gió nhè nhẹ. Tạo vật thanh bình và yên tĩnh, đó là điều duy nhất mà bao giờ về Phan Rang tôi cũng cảm nhận được.

- Đưa cái balô cho tao, giờ đi đường nào về ? - Ông anh tôi hỏi.

- Đi qua xóm Trên về cho lẹ ! - Tôi thở phào nhẹ nhõm vì san bớt được một cái balô nặng ình ịch.

- Xóm Trên ? - Ổng hỏi lại vẻ nghi ngại.

- Có sao đâu huynh, thằng Phệ chuyển nhà lâu rồi mà ! - Tôi nhún vai đáp.

- Ừm, tí ốm đòn là tao giết mày à nha ! - Ông anh thè lưỡi.

Tôi lắc đầu ý bảo không sao, dốc lại cái balô trên vai và bước đi theo lối vào của xóm trên, đĩnh đạc và đường hoàng. Bao giờ cũng vậy, cảm giác của một người cháu xa quê nội luôn làm tôi cảm thấy mình như trưởng thành hơn mỗi khi trở về, và giờ đây tôi cũng khác hẳn với một năm trước, ung dung tiến vào lãnh địa xóm Trên mà không sợ gì sất. Ngang qua quầy chè dưới gốc me tây của cô Út hàng xóm, tôi gặp lại những người quen mà từ nhỏ đã ngày nào cũng chạm mặt.

- Cháu ông Bảy về kìa !

- Chà, hai thằng nó lớn tướng quá !

- Về chơi hè à hai đứa ?

Tôi nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu chào lễ độ lại với họ, rồi bằng một động tác bắt chước những người đã trưởng thành, tôi vươn tay ra cho tay áo trôi lại phía sau, khẽ húng hắng hỏi ông anh :

- Ngang qua nhà Lyly há đại ca ?

- Ờ, về quê rồi, thủ lĩnh xóm Giữa nói gì tao nghe đó chứ biết sao giờ ! - Ông anh tôi chép miệng.

- Đại ca cứ nói thế, hề hề ! - Tôi khoái chí tử khi được nghe chính miệng ông anh bá đạo tôn mình lên làm thủ lĩnh xóm Giữa.

Thật ra nếu là một năm trước thì có cho vàng thủ lĩnh xóm Giữa cũng chả dám mò mặt vào lãnh địa xóm Trên, nhưng vì thằng Phệ đầu lãnh đã chuyển nhà sau trận ác chiến " Tam đại thế gia " năm rồi nên tôi mới an nhiên đi lối tắt dẫn về nhà nội, và cũng một phần là tôi... muốn chào Lyly trước.

Không ngoài dự đoán, đến đầu ngõ chúng tôi đã thấy Lyly đang ngồi đọc sách ở hiên nhà, nghe tiếng chân sột soạt đến gần, cô ấy nhướn cặp mắt sau đôi kính cận dày cộm lên và khẽ nói như reo :

- A, anh P, .... anh N !

- Chào em, tụi anh về nghỉ hè, vẫn còn thích đọc sách à ? - Ông anh tôi tươi cười hỏi.

Lyly đứng dậy mở cổng, đon đả mời hai thằng tôi vào nhà chơi, nhưng lão anh tôi chỉ tế nhị từ chối và đứng bên ngoài trò chuyện xã giao mấy câu.

Tôi mỉm cười nhìn cô bạn thanh mai trúc mã năm nào giờ đã lớn thành một thiếu nữ xinh đẹp mà bất cứ thằng con trai nào khác cũng phải mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu chỉ xét riêng về độ duyên dáng ( dĩ nhiên là khi Lyly đã tháo cặp kính cận ra ) thì tôi đồ rằng cô ấy cũng xinh xắn không kém Khả Vy là bao, và có lẽ chỉ xếp sau Tiểu Mai mà thôi. Cả 3 nàng không ai giống ai, Tiểu Mai xinh đẹp thuần khiết và quý phái, Khả Vy dễ thương và hoạt bát, Lyly trầm tính ít nói nhưng mang nét đẹp dân dã cùng mộc mạc. Mái tóc đen huyền xoã dài vắt ngang một bên vai, nước da trắng ngần cùng làn môi đỏ thắm, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như mặt nước hồ thu khiến cho ngay từ nhỏ Lyly đã là mục tiêu kết bạn cả kết đôi của hết thảy con trai trong xóm Xe Bò.

- Anh N... vào chơi ! - Lyly ngượng ngập nhìn tôi.

- Hì, gọi N được rồi, giờ mình phải về, chiều gặp ! - Tôi gật đầu cười.

- Vậy nhé, giờ bọn anh về, chiều em với thằng Mén qua chơi hen ! - Ông anh tôi nháy mắt rồi bước lại ra cổng.

- Dạ, hai anh về ! - Lyly khẽ cúi chào, tay vẫn cầm quyển sách đang đọc dở.

Chào tạm biệt Lyly, hai thằng tôi rẽ vào khúc quanh tiến về xóm Giữa :

- Con bé ngày càng xinh mày nhỉ, thằng Mén tốt số thiệt ! - Ông anh tôi cười ươi rói.

- Hờ hờ, nhờ đệ tác thành ấy chứ ! - Tôi vênh mặt đáp, tuy hơi cảm thấy trong lòng có điều gì đó hụt hẫng và nuối tiếc.

- Tác con khỉ, mày chậm chân hơn cu Mén thì chịu thôi ! - Ổng trề môi chế giễu nhưng rồi lại nheo mắt nhìn tôi cười đểu. - Cơ mà nhờ vậy mày mới quen được bé Mai, chả phải xinh hơn Lyly nhiều là gì, hề hề, cái thằng, thiệt là có tiền đồ đó !

- Thôi huynh, em lạy huynh, đừng đốt nhà em nữa ! - Tôi rụt cổ khi nghĩ đến Vy.

- Hơ, vẫn còn quen với em Vy mà, cái thằng mắt không tròng, không có tương lai ! - Ổng phản pháo ngay tắp lự, dù rằng trước đó còn tí tởn khen tôi là tiền đồ tươi sáng

Tôi chỉ biết bịt tai làm ngơ, chứ gân cổ lên cãi lại thì chỉ tổ thiệt thân, dẫu sao thì ổng có nói gì đi nữa tôi cũng chỉ chọn Khả Vy mà thôi.

Nhà nội tôi là một căn nhà 2 tầng khá khang trang nằm ngay sau lưng vườn cây của Uỷ Ban Phường, giữa con đường mòn nối liền 3 lãnh địa trong xóm Xe Bò. Bóng mát từ hàng dừa trong đình làng vẫn phủ xuống mát rượi cả con đường, tôi cảm khái nhìn cảnh vật xung quanh tựa hồ như chẳng có gì thay đổi. Bao giờ cũng vậy, thanh bình và yên tĩnh là cảm giác tôi luôn thích thú thưởng thức ở quê nội.

Tôi đẩy cánh cổng sắt có nhiều thanh chắn ngang màu xanh lục quen thuộc sang bên và bước vào nhà, ông anh khệ nệ vác ba lô phía sau :

- Chu choa, hai đại ca về nghỉ hè đó à ! - Cô Ba từ trong bếp nhìn ra.

- Dạ, tụi con mới về ! - Tôi nói như reo.

- Chào cô, ủa có mình cô ở nhà thôi hả ? - Ông anh tôi thảy cái balô xuống nền gạch.

- Ừ, tí nữa mọi người mới đi làm về, hai đứa rửa mặt cho mát, đã ăn gì chưa ? - Cô Ba tay cầm cái đũa bếp đang nấu dở bước ra ngoài.

Mọi người sắp đi làm về ở đây là ý chỉ chồng cô Ba, người bác mà bọn tôi từ nhỏ đã gọi bằng Bố, và cô Bé mà từ nhỏ đã hay dẫn bọn tôi đi ăn chè. Nhà nội tôi có tổng cộng 11 người con, hơn nửa trong số đó đã lập gia đình và định cư ở nhiều nơi khác, ba tôi là một ví dụ, ông vào Phan Thiết lấy mẹ tôi và lập nghiệp luôn ở đó. Và cứ mỗi mùa hè, khi còn bé thì ba tôi lại dẫn hai thằng con về chơi, sau này bọn tôi lớn hơn thì được đặc cách tự thân về quê luôn, nói là tự đi cho oai chứ thực ra chỉ là đặt vé xe sẵn rồi phốc lên ghế nằm ngủ một giấc mở mắt dậy là đã thấy ngay bến đỗ xe ở cây xăng quen thuộc.

- Lên lầu cất đồ đi rồi xuống dưới tắm rửa, hai đứa bây ăn cơm trước hay đợi cả nhà về luôn ? - Cô Ba hỏi.

- Dạ đợi cả nhà cho vui, chứ đi xe về tụi con cũng không đói lắm ! - Ông anh tôi trả lời.

- Ừm, vậy lên lầu sắp xếp đồ đạc đi, cô nấu gần xong rồi ! - Cô Ba nói rồi đi vội ra sau bếp dòm chừng nồi cá ngừ kho đang sôi sùng sục.

- Ớ... lại cá ngừ kho ớt à cô ? - Tôi há hốc mồm.

- Ừ, biết hai đứa bây về nên cô nấu cho đấy ! - Cô Ba nói.

- Cho ít...ít ớt thôi nha cô... ! - Tôi méo xệch cả miệng.

- Ít làm gì, cay thiệt cay ăn mới ngon ! - Nói rồi ông anh tôi cốc đầu cái cốc.

Sở dĩ nghe đến cá ngừ kho ớt tôi đâm ra uý kị là vì tôi từ xưa đã đặt biệt danh cho món này là " nồi cá kho huỷ diệt " , nguyên do vì nhà nội tôi có truyền thống ăn cay rất kinh khiếp. Tôi nhớ có một mùa hè tầm lớp 4 -5 gì đấy, trưa hôm đó trời cũng nóng như mọi khi. Và cô Ba xới cho tôi tô cơm măng kho kèm cá ngừ kho ớt, nhìn thì thấy màu đỏ ánh lên trông hấp dẫn vô cùng. Nhưng khi ăn vào thì thôi rồi, tôi chạy xoắn cả lên mà tìm nước uống liên tục, chỉ vì cả măng lẫn cá đều thuộc hàng siêu cay, nước mắt nước mũi tôi chảy ra sì sụt. Và y như rằng chốc sau là mắt tôi chuyển sang màu đỏ, mãi đến chiều khi tôi tọng gần 3 bình nước to tổ chảng thì đôi mắt mới trở lại bình thường. Kể từ đó, tôi đặt tên cho món cá ngừ kho ớt này là " nồi cá kho huỷ diệt ", ăn vào muốn tự phát nổ luôn.

Hai thằng tôi xách balô đi lên lầu trên, tôi đưa mắt nhìn gian phòng quen thuộc, vẫn cái lan can bám bụi, chiếc bàn đá dùng để ủi đồ, khung cửa sổ mà nhìn ra là thấy ngay 2 cây dừa đang rì rào toả bóng mát xuống hiên nhà.

- Cất đồ xong rồi ra thắp nhang, mầy ! - Ông anh tôi bắt đầu thoát y vũ.

- Biết rồi huynh ! - Tôi gật đầu.

Hai thằng tôi đứng trước bàn hương, nhìn lên di ảnh vẫn mang nét cười hiền từ của ông bà nội, tôi cầm nén hương và bật quẹt ga, rồi kính cẩn thắp lên lư :

- Dạ thưa nội, tụi con về hè chơi nè !

Ngoại truyện chương 2 :

Chiều mát, hai anh em tôi ngồi trước hiên nhà phe phẩy cây quạt nan để gọi là tạo phong thái tao nhã của người ở xa mới về. Thấy hai thằng tôi phởn quá, cô Bé mới phì cười :

- Hai đứa bây mới có một năm mà lớn tướng dữ, nhất là thằng N, cao lên thấy rõ !

- Hì hì, con cũng chả biết sao tự dưng từ năm lớp 9 sang lớp 10 mà cao lên đột ngột vậy nữa ! - Tôi gãi đầu cười khoái chí tử.

- Nó biết yêu rồi nên mau lớn, he he ! - Ông anh tôi nổi hứng bơm đểu.

- Vậy à ? - Cô Bé ngạc nhiên.

- Dạ đâu có, ổng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC