Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc chiến tranh không dừng lại ở đó. Nó vẫn sẽ tiếp diễn nếu chưa gây ra những thiệt hại đúng mức chiến tranh thế giới và nhất là chưa có người phải chịu thiệt hại 1 cách vô tội.
* Trưa hôm ấy:
Sana đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài vườn ung dung đọc sách, thế nhưng cái điện thoại bên cạnh lại reo inh ỏi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó. Âm báo tin nhắn cứ đổ chuông liên tục, thế nhưng cô không hề quan tâm mà tiếp tục thư thả lật từng trang sách. Seok Jin đang đứng bên cạnh nhiều chuyện hỏi:
- Ai vậy em? Sao em không xem tin nhắn?
- Mấy tên ăn no rửng mỡ không có chuyện gì để làm ấy mà!! Phiền chết đi được!— Sana lấy tay quạt quạt.
- Ái chà khát nước quá!
Seok Jin hăng hái nói:
- Để anh đi lấy nước cho em uống nha!
- Thôi khỏi! Cám ơn.
Cô nói ngắn gọn rồi cầm cuốn sách đi vào nhà. Seok Jin định bước theo nhưng anh lại nghe tiếng âm báo tin nhắn, thì ra là Sana bỏ quên điện thoại. Anh thấy cái tên Đồ Phiền Phức trên màn hình điện thoại thì đâm ra tò mò. Anh ấy mở ra xem thử và đọc được dòng tin nhắn có thể cho là nham nhở, nhăng nhít:
- Sana à! Khi em đọc được tin nhắn này thì em nợ anh 1 cuộc hẹn. Xoá tin nhắn này thì em nợ anh 1 cuộc tình. Lưu tin nhắn này thì em nợ anh 1 nụ hôn. Trả lời anh em nợ anh tất cả. Còn nếu em không trả lời thì em đã...yêu anh!
Seok Jin chưng hửng nói:
- Thằng khốn nào thế này?
Anh nhếch mép cười rồi lấy điện thoại mình ra bấm trả lời:
- Thằng khốn! Tao là người yêu của Sana đây! Khi mày đọc tin nhắn này mày nợ tao cuộc hẹn tối nay. Xóa tin nhắn này mày nợ tao 100 cú đấm. Lưu tin nhắn này mày phải nhận 200 cú đá. Mày mà trả lời, tao cho mày ăn tất cả còn nếu không trả lời tao thì tối nay tao đốt nhà mày.
Sau khi cái tin nhắn đó được gửi đi thì không có bất cứ tin nhắn nào gửi lại nữa, cái điện thoại được trả lại sự yên lặng đúng có. Sana cầm ly nước trong nhà chạy ra:
- Quên mất cái điện thoại!
Nhưng khi vừa thấy Seok Jin cầm cái điện thoại của mình, cô liền bị đứng hình. Seok Jin cười toe toét nói:
- Anh đã giải quyết mấy thằng đó giúp em rồi nè. Anh đã thông báo với tụi nó anh chính là bạn trai của em, từ đây em khỏi sợ bị làm phiền nữa! Từng đám khói nhẹ nhàng, nhẹ nhàng bốc lên. Không gian bỗng yên ắng lạ thường và nghe đâu đó vài tiếng nuốt nước bọt của Seok Jin.
"Bốp!!!!!"
- Đúng là ngu dốt cộng với nhiệt tình đâm ra phá hoại mà!— Sana lấy lại cái điện thoại rồi bỏ vào nhà sau khi đã tặng cho Seok Jin 1 cái bạt tai.

Seok Jin thì lầm lũi bước theo sau lưng Sana. Lúc ấy, Nayeon và Taehyung đang pha đồ uống ở dưới bếp. Mina và Jimin thì ngồi ở bàn ăn đợi có người pha sẵn cho uống. Cả 2 cứ vì chuyện con kiến vừa bò ngang mà gây nhau toé lửa:
- Tôi nói nó là con kiến đực mà. Sao anh không chịu nghe lời vậy hả?
- Tôi nói nó là kiến cái đấy! Cô không thấy nó ngừng lại nhìn tôi 1 cái rồi mới đi sao?
Do Mina và Jimin lúc nhỏ ít chơi với ngay nên đâm ra hơi xa lạ mọi người nhỉ? Nayeon nhìn Taehyung lắc đầu ngán ngẩm.
Seok Jin bước đến ngồi vào bàn ăn, Jimin nhìn Seok Jin rồi lên tiếng:
- Sao đỏ mặt vậy cha? Vừa trải qua chuyện gì dữ dội lắm à? * cười gian*
Giọng của Sana vang lên mỉa mai:
- ĐỎ MẶT là do ĐẶT MỎ vào chuyện của người khác nên bị ăn tát đấy!
- À thì ra là vậy!— tất cả đồng thanh.
- Có chuyện gì vậy Sana?— Nayeon hỏi.
Sana tức tối trừng mắt nhìn Seok Jin:
- Nhắc đến là phát bực! Những thằng theo đuổi tớ bên trường Sun bị hắn cắt đuôi hết rồi, từ đây về sau sẽ không khai thác thông tin gì được nữa.
Sun là 1 ngôi trường trung học trong khu vực. Nghe nói họ vừa lập 1 băng nhóm trong thế giới ngầm. Sana được giao nhiệm vụ tiếp cận và làm quen với mấy tên đàn anh trong nhóm để khai thác thông tin.
- Anh xin lỗi mà! — Seok Jin xụ mặt nói.
Nayeon thấy vậy liền lên tiếng:
- Thôi bỏ đi! Người trong bang đã san bằng băng nhóm đó từ lâu rồi. Những thằng đó không còn giá trị lợi dụng nữa đâu.
Sana không nói được gì nữa, cô ấy nhìn sang Seok Jin như muốn nói gì nhưng rồi lại bỏ lên lầu.
- Em cai quản Black Gragon bang bên này tốt chứ?— Taehyung hỏi Nayeon.
- Tất cả ổn anh ạ! Em nghe mẹ nói anh chiến tranh với ba đúng không?
- Anh không chịu nổi nữa rồi. Em đừng nói với ba là anh ở đây nha!
- Dạ em đã nói với mẹ rồi!— Nayeon cười tinh nghịch.
- Cái gì? Con nhỏ này.
Taehyung cốc đầu Nayeon, cô cười tươi đưa ánh mắt ấm áp nhìn anh trai. Trong khi 2 anh em người ta đang tình cảm tha thiết thì:
- Đấy con kiến lúc nãy quay lại kìa! Anh không tin thì hỏi nó đi.
- Cô được lắm!- quay sang con kiến:
- Ê kiến! Mày là đực hay cái vậy?
- Trả lời đi chứ con kiến đáng ghét!— Mina đập bàn.
Hai người này nó...hâm hâm sao ấy. Con kiến nó biết nói tiếng người chắc nó sẽ chửa 2 đứa này khùng mất. Thế là con kiến buồn bã lê bước qua khỏi mặt 2 người dở hơi.
- Nó sợ cô nên không trả lời đấy.
- Chẳng phải tại mặt anh xúc phạm người nhìn quá sao?
Thế là những tiếng cãi vã bắt đầu vang lên.
* Chiều đến:
Nayeon đang ngồi ở phòng khách sơn móng tay, Mina ngồi cạnh nó chơi game. Taehyung và Jimin thì ở trên phòng hú hí gì đó. Bỗng Seok Jin từ trên lầu chạy xuống:
- Nayeon ơi!
- Dạ!— Nayeon ngước lên.
- Em cho anh mượn máy tính sách tay tí nha. Anh có chuyện gấp lắm.
- Dạ được! Em để trong phòng sách đây, anh cứ tự nhiên.
- Cám ơn em!
Seok Jin nói xong thì chạy đi mất hút, bóng Seok Jin vừa khuất thì Sana nhảy xuống.
- Còn 5 phút nữa là buổi đấu giá bộ mỹ phẩm cao cấp kết thúc, cậu cho tớ mượn máy tính nhanh lên!— Sana giãy đành đạch.
- Trong phòng sách ấy!— Nayeon trả lời trong khi đang sơn móng tay.
- Cám ơn! — Sana phóng vù đi.
Khi Sana đi được 1 lát thì Mina hỏi Nayeon:
- Nè! Chẳng phải cậu cho anh Seok Jin mượn trước rồi sao?
- Hả?????— Nayeon ngốc đầu dậy sực tỉnh.
Nayeon tức tốc chạy về phía phòng sách nhưng khi đến nơi thì có lẽ mọi chuyện đã quá muộn. Sana và Seok Jin đứng hình quay sang nhìn Nayeon và trên tay của 2 người là chiếc laptop đã bị đứt ra làm 2 khúc. Màn hình là của Sana còn phần của Seok Jin là bàn phím. Thời gian như ngưng đọng, cả 3 đứng hình tại chỗ.
- Có chuyện g...?— Taehyung vừa chạy tới cũng đứng hình luôn.
* Flashback:
Ít phút trước:
Sana chạy ù vào phòng sách thì thấy Seok Jin đang sử dụng máy tính, cô ấy liền giật lấy:
- Đưa tôi mượn 1 lát.
- Không được đâu! Sana!— Seok Jin hoảng hốt giật lại.
- Làm ơn đi! Gấp lắm rồi.
- 5 phút! Chỉ 5 phút nữa thôi. Anh xin em đấy.— Seok Jin dùng hết sức để giữ tay Sana lại.
- 5 phút thì tôi đâm đầu vào tường chết cho anh coi.— Sana nắm cái màn hình dùng hết sức để kéo về phía mình. Seok Jin cũng không chịu thua cũng giật chết giật sống phần máy tính còn lại.
- Đưa anh đi mà Sana.
- Không được! Tôi sử dụng trước cơ!!!!
- Anh hứa chỉ 5 phút thôi mà.
- Không! Không! Tôi không nhường được đâu.
"Cốp...rắc"
* End Flashback
Cái máy tính xách tay bây giờ đã trở thành 1 cái máy tính bảng và 1 bàn phím ra đa. Hehe!!!
- Trời ơi! Quà sinh nhật của tôi.
Nayeon nuối tiếc cầm những thứ còn sót lại mà than thở. Đây là máy tính của hãng CC và chương trình trong đó do chính tay mẹ của Seok Jin thiết lập. Kể ra đây là cái có 1 không hai và giá của nó có thể mắc bằng 1 chiếc siêu xe. Seok Jin và Sana thì biến mất theo không khí. Cả 2 bỏ ra vườn. Sana ngồi lên xích đu còn Seok Jin thì ngồi lên thảm cỏ:
- Trời ơi! Bộ mỹ phẩm của tôi! Hức...hức...— Sana khóc rấm rức.
- Trời ơi! Vụ giao dịch phần mềm đáng giá bạc tỷ của mình!— Seok Jin cũng thẫn thờ không kém.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net