Ch7: Thoát khỏi đám đông ồn ào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn cần phải hiểu điều này, dù nghe rất phức tạp: nếu không yêu, bạn sẽ cô đơn; còn nếu yêu, thật sự đang yêu, bạn trở nên cô độc.
Cô đơn là nỗi buồn; còn cô độc không phải là nỗi buồn. Cô đơn là cảm giác không trọn vẹn. Bạn cần một người và người đó không hiện diện bên bạn. Cô đơn là bóng tối, không có ánh sáng bên trong. Một căn nhà tối, đang chờ đợi ai đó đến thắp lên ánh sáng.

Còn cô độc là cảm giác rằng bạn đã hoàn thiện. Bạn không cần ai khác, chỉ bạn là đủ. Và điều này xảy ra trong tình yêu. Những người yêu nhau trở thành những người cô độc – thông qua tình yêu, bạn chạm đến nội tâm trọn vẹn của mình. Tình yêu khiến bạn toàn vẹn. Những người đang yêu chia sẻ với nhau, nhưng không phải do nhu cầu, mà đó là nguồn năng lượng tuôn tràn trong họ.

Hai người cô đơn có thể đến với nhau nhưng hãy nhớ là họ không yêu nhau. Họ vẫn cô đơn nhưng lúc này, nhờ có sự hiện diện của người kia mà họ không còn cảm thấy cô đơn – tất cả chỉ có thế. Theo cách nào đó, họ đang lừa dối chính mình. Tình yêu của họ chỉ là sự tự lừa dối: "Tôi không cô đơn, có người đang ở cạnh tôi đấy thôi".

Bởi vì hai kẻ cô đơn gặp nhau nên sự cô đơn của họ được nhân lên gấp đôi, hay thậm chí gấp nhiều lần. Đó là điều thường xảy ra. Bạn cảm thấy cô đơn khi một mình, và khi có quan hệ tình cảm, bạn lại thấy đau khổ. Đây là điều xảy ra thường ngày. Khi không có quan hệ tình cảm, người ta cảm thấy cô đơn, và họ tìm kiếm ai đó để gắn kết. Khi gắn kết rồi, họ bắt đầu thấy đau khổ; họ cảm thấy thà một mình còn tốt hơn – thật quá sức.

Điều gì đã xảy ra? Hai kẻ cô đơn gặp nhau – điều đó có nghĩa là hai con người buồn rầu, đau khổ gặp nhau – và sự đau khổ đó bị nhân lên. Làm sao hai cái xấu có thể trở thành cái đẹp? Làm sao hai sự đơn chiếc đến bên nhau có thể mang lại cảm giác toàn vẹn? Điều đó là không thể.

Họ lợi dụng nhau, họ tìm cách tự lừa dối bản thân bằng việc gắn kết với nhau, nhưng sự lừa dối đó không kéo dài được lâu. Vào thời điểm tuần trăng mật kết thúc, cuộc hôn nhân đó cũng chấm dứt. Đó chỉ là ảo giác nhất thời.
Tình yêu thật sự không tìm cách đánh bại sự cô đơn. Tình yêu thật sự sẽ biến sự cô đơn thành cô độc. Yêu thật sự là giúp đỡ nhau – nếu yêu một người, bạn sẽ giúp người đó trở nên cô độc. Bạn không tìm cách lấp đầy anh ta hoặc cô ta. Bạn không tìm cách hoàn thiện người khác bằng sự hiện diện của mình. Bạn giúp người đó cô độc, giúp người đó toàn vẹn bằng chính bản thể của anh ta hoặc cô ta mà không cần đến bạn.

Khi một người hoàn toàn tự do, từ chính sự tự do đó, người ấy bắt đầu chia sẻ. Khi đó, anh ta sẽ cho đi nhiều, nhưng không phải như là một nhu cầu cần thiết. Anh ta cho đi nhiều, nhưng không phải như là một cuộc mua bán. Anh ta cho đi nhiều bởi vì anh ta có nhiều. Anh ta cho đi bởi vì anh ta thích cho đi.

Những người đang yêu là những người cô độc, một người thật sự yêu bạn sẽ không bao giờ phá hủy sự cô độc của bạn. Người đó sẽ luôn tôn trọng tính cá nhân của bạn, tôn trọng sự cô độc của bạn. Nó bất khả xâm phạm. Người đó sẽ không can thiệp, người đó sẽ không tìm cách tùy tiện xông vào không gian đó.
Nhưng thường thì những người yêu nhau, những người được cho là đang yêu, rất lo ngại sự độc lập của đối phương. Họ quá lo ngại, bởi vì họ nghĩ rằng nếu độc lập, người kia sẽ không cần họ, sẽ vứt bỏ họ. Do đó, người phụ nữ luôn tìm cách quản lý mọi việc để người chồng hoặc bạn trai của mình luôn phụ thuộc. Anh ta phải luôn cần đến mình để mình luôn có giá trị. Và đàn ông cũng tìm cách làm những điều tương tự để anh ta vẫn có giá trị. Kết quả là nó trở thành một cuộc mua bán, chứ không phải tình yêu – và luôn có xung đột, đấu tranh. Sự đấu tranh đó bắt nguồn từ thực tế rằng mọi người đều cần có tự do.

Tình yêu cho bạn tự do; không chỉ cho bạn tự do mà còn củng cố sự tự do đó. Và những thứ hủy hoại sự tự do không phải là tình yêu. Nó phải là thứ gì đó khác. Tình yêu và sự tự do luôn song hành, chúng là đôi cánh của một con chim. Bất cứ khi nào nhận thấy rằng tình yêu của bạn đang đi ngược lại với sự tự do của bạn, nghĩa là bạn chỉ đang làm điều gì đó nhân danh tình yêu.

Hãy xem đây như là một tiêu chí của bạn. Sự tự do là tiêu chí đó; tình yêu cho bạn tự do, cho bạn tung cánh, giải phóng bạn. Và một khi được hoàn toàn là chính mình, bạn sẽ cảm thấy biết ơn người đã giúp bạn. Sự biết ơn đó gần như là sùng kính. Bạn cảm thấy ở người ấy có điều gì đó thiêng liêng, thần thánh. Anh ấy đã giúp bạn tự do, cô ấy đã giúp bạn tự do, và tình yêu không trở thành sự chiếm hữu.
Khi tình yêu suy yếu, nó trở thành sự chiếm hữu, ghen tuông, đấu tranh giành quyền lực, quyền chi phối, thao túng – cả ngàn lẻ một thứ, tất cả đều xấu xí. Khi tình yêu tung cánh lên bầu trời, đó là sự tự do, tự do tuyệt đối.
Nếu bạn đang yêu, kiểu tình yêu mà tôi đang nói, chính tình yêu đó của bạn sẽ giúp người kia hoàn thiện. Chính tình yêu của bạn sẽ trở thành động lực vững chắc cho người kia. Trong tình yêu của bạn, người đó sẽ đến cùng bạn như một cá thể duy nhất, trọn vẹn, bởi vì tình yêu của bạn cho người đó tự do. Dưới bóng mát tình yêu của bạn, dưới sự bảo vệ từ tình yêu của bạn, người đó sẽ trưởng thành.

Mọi sự trưởng thành đều cần có tình yêu, nhưng là tình yêu vô điều kiện. Nếu tình yêu có điều kiện, sự trưởng thành không thể trọn vẹn, bởi vì những điều kiện này sẽ gây cản trở.
Hãy yêu vô điều kiện, đừng đòi hỏi điều gì cả. Nhiều thứ sẽ tự quay trở lại với bạn, nhưng đừng là một kẻ ăn mày khốn khó. Trong tình yêu, hãy là một vị vua. Chỉ cho đi và xem điều gì sẽ xảy ra... nó sẽ quay trở lại gấp ngàn lần. Nhưng bạn phải biết cách. Bằng không, bạn vẫn đau khổ; bạn cho đi ít nhưng mong chờ nhận lại gì đó, chính sự chờ đợi và kỳ vọng sẽ hủy hoại toàn bộ vẻ đẹp của nó.

Khi bạn chờ đợi và kỳ vọng, người kia sẽ cảm thấy rằng bạn đang thao túng. Có thể không nói ra bằng lời nhưng anh ta cảm thấy rằng bạn đang thao túng. Và khi cảm thấy người khác đang tìm cách thao túng mình, bạn sẽ muốn phản kháng – bởi vì điều đó đi ngược lại với nhu cầu bên trong tâm hồn bạn, bởi vì mọi đòi hỏi đến từ bên ngoài sẽ chia cắt bạn. Mọi đòi hỏi đến từ bên ngoài sẽ chia rẽ bạn. Mọi đòi hỏi đến từ bên ngoài đều là tội ác chống lại bạn, bởi vì sự tự do của bạn sẽ bị ô nhiễm. Khi đó, bạn không còn bất khả xâm phạm. Bạn không còn là mục đích cuối cùng, bạn đang bị sử dụng như là một phương tiện. Và hành động suy đồi nhất trên thế giới này là sử dụng người khác như là một phương tiện.
Mỗi người là một mục đích của chính anh ta. Tình yêu xem bạn như là mục đích cho chính bạn. Bạn không bị kéo vào kỳ vọng của bất cứ ai.

Do đó, có một vài điều cần ghi nhớ. Hãy yêu, nhưng không phải như một nhu cầu, mà là sự chia sẻ. Hãy yêu, nhưng đừng kỳ vọng – hãy cho đi. Hãy yêu, nhưng nhớ rằng tình yêu của bạn không nên trở thành nhà tù giam hãm người khác. Hãy yêu, nhưng phải thận trọng; bạn đang di chuyển trên mảnh đất thiêng. Bạn sẽ đến được ngôi đền cao nhất, thuần khiết nhất và thiêng liêng nhất. Hãy tỉnh táo! Hãy rũ bỏ hết mọi hỗn tạp bên ngoài ngôi đền này. Khi bạn yêu một người, hãy yêu như thể người đó là thánh, không thể kém hơn. Đừng yêu một người phụ nữ như là một người phụ nữ và đừng yêu một người đàn ông như là một người đàn ông, bởi vì nếu bạn yêu theo cách đó, tình yêu của bạn sẽ rất bình thường. Tình yêu của bạn sẽ không khác nào lòng ham muốn. Nếu bạn yêu một người phụ nữ như một người phụ nữ, tình yêu của bạn sẽ không cất cánh bay cao. Hãy yêu người phụ nữ như yêu một nữ thần, khi đó tình yêu mới trở thành sự sùng kính.

Trong Tantra, khi sắp làm tình với người nữ, người nam phải tôn thờ cô ấy trong nhiều tháng như một nữ thần. Người nam phải mường tượng về hình ảnh nữ thần trong người nữ. Khi sự mường tượng đó trở nên trọn vẹn, khi lòng ham muốn không còn nảy sinh, khi nhìn thấy người nữ trần trụi trước mặt mình, anh ta run rẩy với nguồn năng lượng thần thánh, không phải với lòng ham muốn, người nữ đó sẽ trở nên thần thánh, và toàn bộ ý nghĩ sẽ dừng lại, chỉ có lòng tôn kính, chỉ khi đó anh ta mới được phép làm tình.

Điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn và phi lý. Khi không cần phải làm tình thì anh ta làm tình. Khi người phụ nữ trở thành nữ thần, anh ta mới được phép làm tình – bởi vì lúc này, tình yêu đó có thể bay cao, tình yêu đó có thể trở thành đỉnh cao. Lúc này, nó không còn thuộc về mặt đất, nó không còn thuộc về thế giới này; nó không còn thuộc về hai thể xác, nó thuộc về hai bản thể. Nó là cuộc gặp gỡ của hai sự hiện hữu. Hai linh hồn sẽ gặp nhau, hòa vào nhau, và cả hai sẽ bước ra như là hai cá thể hoàn toàn cô độc.

Cô độc có nghĩa là thuần khiết. Cô độc có nghĩa là bạn là chính mình và không phải ai khác. Cô độc có nghĩa là bạn giống như vàng ròng; phải là vàng ròng, không thể là gì khác... là chính bạn. Tình yêu khiến bạn cô độc. Sự cô đơn sẽ biến mất, còn sự cô độc sẽ xuất hiện.
Cô đơn là trạng thái khi bạn phát ốm với chính mình, chán nản, mệt mỏi với chính mình, bạn muốn đến một nơi nào đó và quan hệ tình cảm với người khác để quên đi chính mình. Cô độc là bạn thấy hân hoan khi được là chính mình. Bạn thấy hạnh phúc khi được là chính mình. Bạn không cần phải đi đâu cả. Bạn không cần gì cả, chỉ bạn là đủ với chính mình. Nhưng lúc này, một điều mới mẻ nảy sinh trong bản thể của bạn. Bạn có quá nhiều đến mức không có đủ chỗ cho nó. Bạn phải chia sẻ, bạn phải cho đi. Và bất cứ ai chấp nhận món quà của bạn, bạn đều cảm thấy biết ơn rằng người đó đã chấp nhận.

Những người đang yêu cảm thấy biết ơn rằng tình yêu của họ đã được đón nhận. Họ cảm thấy mang ơn bởi vì họ tràn đầy năng lượng và cần có người để san sẻ nguồn năng lượng đó. Khi một bông hoa nở và thả hương theo gió, nó cảm thấy biết ơn đối với cơn gió – nếu không, hương thơm ngày càng ngập tràn trên hoa và gần như trở thành gánh nặng đối với bông hoa. Giống như khi phụ nữ mang thai và chín tháng trôi qua, đứa trẻ vẫn không chào đời. Lúc này, người phụ nữ sẽ rất nặng nề, cô ấy muốn chia sẻ đứa trẻ với thế giới.

Đó chính là ý nghĩa của việc sinh nở. Cho đến nay, phụ nữ là người mang nặng đứa trẻ bên trong cơ thể mình, không phải con của ai khác mà chính là con của cô ấy. Nhưng lúc này, việc đó cũng quá sức, cô ấy không còn chịu đựng được. Nó phải được chia sẻ; đứa trẻ phải được chia sẻ với thế giới. Người mẹ phải từ bỏ sự ích kỷ của mình. Một khi đứa trẻ ra khỏi bụng mẹ, nó không còn là của riêng của người mẹ nữa; dần dần, đứa trẻ sẽ đi xa thật xa. Nó sẽ trở thành một phần của thế giới rộng lớn.

Điều này cũng giống như khi đám mây chứa đầy nước thì mưa chuẩn bị trút xuống, và khi bắt đầu mưa, đám mây cảm thấy như cất đi gánh nặng, vui vẻ và biết ơn cơn khát của mặt đất bởi vì nó đã đón nhận cơn mưa.
Có hai kiểu yêu. Kiểu thứ nhất là tình yêu xảy ra khi bạn cảm thấy cô đơn – bạn tìm đến người khác như là một nhu cầu. Kiểu thứ hai là tình yêu nảy nở khi bạn không thấy cô đơn, mà là cô độc. Trong trường hợp thứ nhất, bạn tìm cách có được điều gì đó, còn trong tình huống thứ hai, bạn tìm cách cho đi điều gì đó. Người cho đi chính là một vị hoàng đế.
Tình yêu nảy nở từ sự cô độc không phải là tình yêu bình thường. Nó không liên quan đến lòng ham muốn, ngược lại, nó là sự biến đổi vĩ đại nhất từ lòng ham muốn sang tình yêu. Và tình yêu khiến bạn trở thành một cá thể độc lập. Nếu tình yêu đó không khiến bạn thành một cá thể độc lập, nếu nó tìm cách biến bạn thành nô lệ, vậy thì đó không phải là tình yêu – đó là sự căm ghét đội lốt tình yêu. Tình yêu kiểu đó sẽ hủy hoại, giết chết tính cá nhân của người khác. Nó khiến bạn không còn là một cá thể độc lập nữa, nó kéo bạn xuống. Bạn không được nâng lên, bạn không trở nên duyên dáng. Bạn đang bị kéo xuống vũng bùn, và những ai bị vướng vào những kiểu quan hệ đó sẽ bắt đầu cảm thấy mình đang thỏa hiệp với điều gì đó dơ bẩn.

Tình yêu phải cho bạn sự tự do – đừng bao giờ chấp nhận ít hơn mức đó. Tình yêu phải khiến bạn hoàn toàn tự do, thành một người phiêu lãng trong vùng trời tự do, không neo bám vào bất cứ nơi nào. Tình yêu không phải là sự quyến luyến; sự quyến luyến chính là lòng ham muốn.

Thiền và yêu là hai cách để đạt đến tính cá nhân mà tôi đang nói đến. Cả hai có liên quan với nhau. Trên thực tế, chúng là hai mặt của cùng một đồng xu – yêu và thiền. Nếu thiền, sớm muộn gì bạn cũng bắt gặp tình yêu. Nếu thiền sâu, sớm muộn gì bạn cũng sẽ bắt đầu cảm thấy một tình yêu bao la mà bạn chưa từng biết trước đây – một phẩm chất mới trong bản thể của bạn, một cánh cửa mới mở ra. Bạn đã trở thành một ngọn lửa mới và bạn muốn chia sẻ ngay lúc này.

Nếu yêu sâu sắc, dần dần bạn sẽ bắt đầu nhận thấy tình yêu của bạn ngày càng trở nên thiền tịnh hơn. Sự tĩnh lặng đang đi vào trong bạn. Các suy nghĩ biến mất, các khoảng cách biến mất – chỉ có sự tĩnh lặng. Bạn đang chạm đến nội tâm sâu sắc của chính mình.
https://thuviensach.vn

Nếu đi đúng đường, tình yêu sẽ khiến bạn thiền tịnh hơn. Nếu đi đúng đường, thiền sẽ khiến bạn yêu thương hơn.
Bạn không thể chiến đấu trực tiếp với bóng tối của sự cô đơn. Có một vài nguyên tắc cơ bản không thể thay đổi. Một trong số đó là: bạn không thể chiến đấu trực tiếp với bóng tối, với sự cô đơn, với nỗi sợ bị cô lập. Nguyên nhân là vì tất cả những điều này không tồn tại; chúng chỉ đơn giản là do thiếu vắng điều gì đó, giống như có bóng tối là do thiếu ánh sáng vậy.
Bạn có thể dành cả đời để chiến đấu với bóng tối và không bao giờ chiến thắng, nhưng chỉ cần một ngọn nến nhỏ thôi là đủ để xua tan nó. Bạn phải nỗ lực cho ánh sáng đó bởi vì nó tích cực, nó hiện hữu; nó tự mình tồn tại. Và một khi ánh sáng đến, bất cứ thứ gì vốn là sự vắng mặt của nó sẽ tự động biến mất. Sự cô đơn tương tự như bóng tối.

Bạn không biết sự cô độc của mình. Bạn không trải nghiệm sự cô độc của mình cũng như vẻ đẹp, quyền năng và sức mạnh to lớn của nó. Trong từ điển, cô đơn và cô độc đồng nghĩa với nhau, nhưng sự hiện hữu không tuân theo từ điển của bạn. Và hiện chưa có một cuốn tự điển nào là không mâu thuẫn với sự hiện hữu.
Cô đơn là một trạng thái thiếu vắng, bởi vì bạn không biết về sự cô độc của mình. Có nỗi sợ ở đó. Bạn cảm thấy cô đơn nên muốn neo bám vào điều gì đó, vào ai đó, vào mối quan hệ nào đó, chỉ để tạo nên ảo giác rằng bạn không cô đơn. Nhưng bạn biết bạn là ai, thế nên mới đau đớn. Một mặt, bạn neo bám vào thứ không có thật, một kiểu sắp đặt tạm thời – một mối quan hệ tình cảm, một mối quan hệ tình bạn. Và trong mối quan hệ tình cảm đó, bạn có thể có chút ảo tưởng để quên đi sự cô đơn của mình.

Đây mới chính là vấn đề. Mặc dù trong khoảnh khắc, bạn có thể quên đi sự cô đơn của mình, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bạn bỗng nhận ra rằng mối quan hệ tình cảm hay tình bạn đó không có gì lâu bền. Hôm nay, hai người là
bạn, nhưng ai biết được ngày mai? Ngày mai, hai người có thể lại là người xa lạ, cho nên mới đau đớn.

Ảo tưởng đó khiến bạn thấy an ủi phần nào, nhưng nó không tạo ra thực tại để xua tan nỗi sợ. Nó đè nén nỗi sợ. Do đó, ngoài mặt bạn cảm thấy vui vẻ, hay ít ra bạn cố gắng cảm thấy vui vẻ. Bạn giả vờ cảm thấy vui vẻ – mối quan hệ tình cảm này mới tuyệt vời làm sao, người kia mới tuyệt vời làm sao. Nhưng đằng sau sự ảo tưởng đó – sự ảo tưởng mong manh đến mức bạn có thể nhìn thấy phía sau nó – là nỗi đau trong tim, bởi vì trái tim biết rõ rằng ngày mai, mọi thứ có thể sẽ không còn được như cũ... chúng sẽ không còn như trước.

Trải nghiệm cả cuộc đời bạn sẽ chứng minh rằng mọi thứ luôn thay đổi. Không có gì là ổn định; bạn không thể neo bám vào bất cứ điều gì trong thế giới luôn thay đổi này. Bạn muốn tình bạn của mình ổn định lâu dài nhưng mong muốn của bạn lại đi ngược với quy luật thay đổi, và quy luật đó không có ngoại lệ. Nó diễn ra theo cách riêng của nó. Nó sẽ thay đổi, mọi thứ sẽ thay đổi. Có lẽ một ngày nào đó bạn sẽ hiểu rằng thật tốt khi sự hiện hữu không lắng nghe bạn, không áy náy về bạn và chỉ làm những gì nó muốn làm, không nghe theo mong muốn của bạn.

Có lẽ bạn cần chút thời gian để hiểu. Bạn muốn người bạn này mãi là bạn của bạn, nhưng ngày mai anh ta sẽ biến thành kẻ thù. Hoặc đơn giản là bạn bị lạc và anh ta không còn ở bên cạnh bạn nữa. Một người khác, có thể ưu tú hơn, sẽ thế chỗ của anh ta. Rồi bỗng nhiên bạn nhận ra rằng thật tốt khi người kia biến mất; bằng không, bạn sẽ bị mắc kẹt với anh ta. Tuy nhiên, bài học đó vẫn chưa đủ sâu sắc để bạn không còn đòi hỏi về một mối quan hệ lâu bền. Bạn lại bắt đầu tìm kiếm mối quan hệ lâu dài với người này. Bạn vẫn chưa thật sự rút ra bài học rằng chất liệu cơ bản của cuộc sống là sự thay đổi. Bạn phải hiểu điều đó và đồng hành cùng với nó. Đừng tạo ra ảo tưởng; chúng sẽ không giúp ích được gì. Và mọi người đang tạo ra đủ kiểu ảo tưởng.

Tôi từng biết một người, anh ta nói: "Tôi chỉ tin ở tiền bạc, không tin vào thứ gì khác".
Tôi nói: "Anh đưa ra một tuyên bố thật có ý nghĩa".
Anh ta đáp: "Mọi người đều thay đổi. Bạn không thể tin vào ai. Và khi bạn già đi, chỉ có tiền mới thuộc về bạn. Không ai quan tâm, thậm chí cả con trai của tôi, vợ của tôi. Nếu bạn có tiền, họ sẽ quan tâm, họ sẽ kính trọng bởi vì bạn có tiền. Nếu không có tiền, bạn trở thành tên ăn mày".

Tuyên bố rằng thứ duy nhất có thể tin tưởng trên thế giới này là tiền xuất phát từ trải nghiệm cả đời của anh ta, của năm lần bảy lượt bị lừa dối bởi những người mà anh ta tin tưởng – và anh ta cho rằng họ yêu mình vì tiền.

Tôi nói: "Nhưng khi chết đi, anh sẽ không thể mang tiền theo. Anh có thể ảo tưởng rằng ít ra mình còn có tiền bên cạnh, nhưng khi hơi thở của anh dừng lại, tiền sẽ không còn bên cạnh anh. Anh đã kiếm được nó nhưng nó sẽ rời bỏ anh, anh không thể mang theo sau khi chết. Anh sẽ rơi vào trạng thái cô đơn mà anh đã cố che giấu dưới lớp ngụy trang tiền bạc".

Có những người luôn theo đuổi quyền lực, nhưng nguyên nhân đều giống nhau: khi họ có quyền, nhiều người ở bên cạnh họ, hàng triệu người chịu sự chi phối của họ. Nhưng rồi quyền lực sẽ thay đổi – hôm nay bạn có nó, ngày mai nó không còn nữa, và bỗng nhiên toàn bộ ảo tưởng đó biến mất. Bạn cô đơn hơn ai hết, bởi vì những người khác ít ra đã quen với trạng thái cô đơn. Bạn chưa quen, sự cô đơn đó càng khiến bạn tổn thương hơn.
Xã hội đã tìm cách sắp xếp để bạn có thể quên đi sự cô đơn của mình. Hôn nhân sắp đặt là nỗ lực để bạn biết rằng mình có vợ/chồng bên cạnh. Tất cả các tôn giáo đều phản đối ly hôn vì một lý do đơn giản là nếu cho phép ly hôn thì mục đích cơ bản của việc tạo ra hôn nhân sẽ bị phá hủy. Mục đích cơ bản đó là mang đến cho bạn một người đồng hành trọn đời.

Cho dù người vợ hay người chồng có ở cùng bạn cả đời, nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu vẫn nguyên vẹn. Trên thực tế, thay vì cho bạn một người đồng hành, họ trao cho bạn một gánh nặng. Bạn đã đơn độc, đã gặp rắc rối, và lúc này bạn còn phải mang vác thêm một người khác cũng cô đơn. Và cuộc sống đó sẽ không có hy vọng, bởi vì một khi tình yêu biến mất, cả hai sẽ cô đơn, và cả hai sẽ phải chịu đựng nhau. Lúc này, nó không còn là vấn đề bị mê hoặc lẫn nhau; cùng lắm là bạn có thể kiên nhẫn chịu đựng nhau. Bi kịch xã hội mang tên hôn nhân không làm thay đổi được sự cô đơn của bạn.

Điều tôi muốn nói ở đây là mọi nỗ lực hướng tới việc lảng tránh sự cô đơn đều đã thất bại và sẽ thất bại, bởi vì nó đi ngược lại với nền tảng cơ bản của cuộc sống. Điều cần có ở đây không phải là một thứ gì đó để bạn có thể quên đi sự cô đơn, mà bạn cần phải nhận biết về sự cô đơn của bản thân. Và thật tuyệt khi được trải nghiệm nó, cảm nhận nó, bởi vì đó chính là sự tự do của bạn, tự do thoát khỏi đám đông, thoát khỏi người khác. Đó là sự tự do của bạn, tự do khi không còn sợ cô đơn.

Từ "cô đơn" sẽ lập tức khiến bạn nghĩ đến vết thương – thứ gì đó cần được lấp đầy, chữa lành. Có khoảng trống và khoảng trống đó đau đớn, bạn cần phải lấp đầy nó. Từ "cô độc" không có nghĩa là vết thương, hay khoảng trống cần lấp đầy. Cô độc có nghĩa là hoàn thiện. Chỉ bạn thôi là đủ, không cần ai khác hoàn thiện bạn.

Do đó, hãy nỗ lực tìm thấy nội tâm của bạn, nơi bạn luôn cô độc, nơi bạn đã cô độc. Trong cuộc sống, và cả cái chết, cho dù đi đâu, bạn cũng sẽ cô độc, sẽ đi một mình. Nhưng nó luôn tràn đầy –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#osho #yeu