Q3-Chương 5: Sư tử cùng hổ báo tranh vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Sư tử cùng hổ báo tranh vương

Duệ Cuồng nhìn thấy hai người, nó là thần phục, nhưng nó rất muốn biết ai là chủ nhân của nó vậy!

Sở Tiếu Tiếu buông Tử Minh Tà ra, đi tới trước mặt nó, một chưởng ấn vào trên trán nó, một đạo hồn lực màu trắng đi vào, tuy rằng hồn lực cùng với khế ước tác dụng giống nhau, nhưng sau khi tu vi nàng tăng trưởng, chỗ tốt linh thú được hưởng cũng không ngừng gia tăng.

Duệ Cuồng cảm nhận được sự biến hóa của linh hồn, hơn nữa tu vi của nó cũng tăng lên, trong lòng không khỏi kích động, vốn có chút không tình nguyện, hiện tại thành rát cao hứng, ha ha... Lần này nếu gặp lại con sói kia, nó nhất định có thể đánh bại nó.

"Cám ơn chủ nhân!".

"Rống...". Một tiếng hổ gầm, bên chân Sở Tiếu Tiếu xuất hiện một con hổ tuyết trắng.

Diệp Khung khinh thường liếc Duệ Cuông một cái nói, "Tiểu quỷ, ngươi cũng thật là vô dụng!".

Duệ Cuồng nháy mắt tức giận, "Con hổ chết tiệt ngươi, ngươi nói ai là vô dụng?".

"Ai nói chính là người đó a!".

Sở Tiếu Tiếu nhìn hai thú, nghi hoặc nhíu mày, hia người này có thù oán sao? Như thế nào vừa gặp mặt liền gây gổ?

Duệ Cuồng một tiếng rống lên, "Ta là vạn thú chi vương, ngươi dám nói ta vô dụng?".

"Ha ha...". Diệp Khung cười lên hai tiếng, vẻ mặt khinh thường nói, "Thật sự là không biết xấu hổ, bổn vương mới là vạn thú chi vương!".

Sở Tiếu Tiếu lười để ý đến bọn hắn, nhìn đào sơn bị hủy có chút tiếc nuối, thật sự rất đẹp nha! Sau đó giống như nhớ tới cái gì, hai mắt sáng ngời.

Một đám người choáng váng vừa mới đứng vững, kết quả lại bị một trận cuồng phong thổi qua, bị thổi đến ngã trái ngã phải, choáng mặt quay cuồng, thật lâu sau mới đứng lên được, thì lại thấy đào sơn nguyên bản xinh đẹp, chỉ còn lại đỉnh núi trơ trụi, nhất thời có chút thất thần.

hai thú còn đang đánh nhau túi bui, bị Sở Tiếu Tiếu đá vào không gian thần thú, Long Vực cũng thành thật đi trở về, nó thật sự không nguyện ý nhìn đến Tử Minh Tà.

"Cây đào đâu?".

"Thần thú đâu rồi?".

Mọi người tò mò thảo luận, tu vi thấp vẫn còn đang hôn mê, Sở Tiếu Tiếu lôi kéo Tử Minh Tà không nói gì liền xuống núi, Dịch Thương, Mạc Nguyệt, Đông Phương Dật, Thượng Quan Khiêm, Minh Hạo đều đi theo, Bắc Thần Dục cũng không ngại ôm lấy Bắc Thần Nhan đang hôn mê đi theo, cũng chỉ có bọn họ chú ý tới chuyện kỳ quái này là như thế nào phát sinh.

Tìm được khách sạn để tạm nghỉ ngơi, Sở Tiếu Tiếu tự hỏi kế tiếp muốn đi đâu, kỳ thật nàng rất muốn đi đến bảy đại cấm địa một chút, nghe nói Ma đảo ở ngay tại biên giới tiếp giao giữa Phong Vực quốc cùng Vân Vụ quốc, rất gần nơi này, bất quá bởi vì Ma đảo rất nguy hiểm cho nên người bình thường muốn đi từ Phong Vực quốc qua Vân Vụ quốc mà nói đều là đi đường vòng, vậy bọn họ trực tiếp đi xuyên qua là được rồi.

"A..." Sở Tiếu Tiếu đột nhiên kinh hô một tiếng, phục hồi tinh thần, ủy khuất nhu nhu mặt, "Tà, ngươi làm cái gì vậy?".

Tử Minh Tà nhíu mày, "Nàng đang nghĩ cái gì?".

Ách... Bọn họ khi nào thì đi tới đây rồi? Nhnf bộ dáng mê hoặc của nàng, Tử Minh Tà có chút bất mãn nói, "Oa nhi... Là mị lực của ta không đủ sao? Cho nên oa nhi mới có thể nghĩ đông nghĩ tây!".

Sở Tiếu Tiếu cảm giác được trên người hắn toát ra hơi thở nguy hiểm, cảm thấy chính mình rất oan uổng, "Ta chỉ là đang nghĩ chúng ta đi đâu thôi".

"Vậy nghĩ ra được rồi sao?".

Sở Tiếu Tiếu gật đầu, "Ma đảo!".

Tử Minh Tà không nói gì, nghiễm nhiên là nàng nói nơi nào thì đi nơi đó, không khí trong phòng trầm tĩnh, chỉ còn lại âm thanh nước chảy, Sở Tiếu Tiếu thoải mái dựa vào trong ngực Tử Minh Tà buồn ngủ.

Ngay sau đó, Diệp Khung xuất hiện ở trong phòng, bước chân mềm mại tao nhã, vẻ mặt khinh thường nhìn Duệ Cuồng, "Thua chính là thua, không nghĩ tới ngươi ngay cả thua cũng không dám thừa nhận!".

"Ai nói ta không dám thừa nhận! Vốn là không công bằng, trong không gian uy áp của ngươi, có tác dụng áp chế ta, đương nhiên ta bại!".

Diệp Khung cười lạnh một tiếng, "Không ở trong không gian của ta, ngươi vẫn sẽ bị ta áp chết!". Huyết mạch Cuồng điểu vốn dĩ là không sánh kịp với Bạch Hổ, tiểu điểu tử này làm sao có thể là đối thủ của nó!

Hai người đánh nhau túi bụi, đột nhiên thân thể run lên, cảm thấy có chút âm lãnh, đồng loạt quay đầu, liền thấy sắc mặt âm trầm của Tử Minh Tà, mà Sở Tiếu Tiếu được hắn đặt ở trong bồn tắm, che kín mít, chỉ còn lại cái đầu.

Sở Tiếu Tiếu đưa tay ôm lấy Tử Minh Tà, vỗ vỗ lưng hắn, quay đầu nhìn hai thú không biết sống chết nhe răng cười nói, "Vạn thú chi vương phải không?".

Diệp Khung thức thời trầm mặc không nói, lại cúi đầu không nhìn hai người, nhưng tiểu điểu tử vẫn không được thông minh như ậy, khập khiễng bước đến bên bồn tắm, ánh mắt kỳ vọng nhìn Sở Tiếu Tiếu, "Chủ nhân, ta mới là vạn thú chi vương, ngươi tin tưởng ta được không?">

Sở Tiếu Tiếu cười đến ôn nhu, "Ngươi cùng con mèo nhỏ đánh một trận, ai thắng thì người đó đúng!". Sau đó nhìn về phía Diệp Khung ôn nhu nói, "Đừng đánh chết là tốt rồi!".

Diệp Khung vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, trực tiếp đem tiểu điểu tử bị thương năng không lực phản kháng kéo vào không gian thần thú của mình, kết cục của Duệ Cuồng có thể đoán trước được!

Về phần kết cục của Diệp Khung, còn chờ nói sau!

Đem hai thú đuổi đi, Sở Tiếu Tiếu cọ cọ Tử Minh Tà, chuẩn bị tiếp tục dưỡng thân, nhưng người nào đó lại không để nàng thanh tịnh, "Đều...".

"Sao?".

"Chàng chà thật lâu rồi!". Không cần lại ở trên người nàng chà nát nữa, hẳn không gọi là chà xát đi, căn bẳn hắn chính là ái muội sờ tới sờ lui.

"Lại tắm thêm lát nữa!".

Sở Tiếu Tiếu không nói gì chỉ trợn trắng mắt, Tử Minh Tà nhìn biểu tình của nàng nhíu mày, "Như thế nào? Oa nhi không thích?".

Thật không có! Sở Tiếu Tiếu ngẩng đầu hôn môi hắn, hàm hồ nói, "Thực thích!". Tay nhỏ bé cũng bắt đầu ở trên người hắn dao động.

Không khí nóng lên, hơi thở ái muội cùng tiếng rên rỉ hỗn loạn ở trong tiếng nước chảy vang lên, càng làm người ta mặt đỏ tim đập.

Mặc khác, bảy người đã ở dưới lầu ngồi chờ, trên bàn cũng bày đầy đồ ăn, chỉ còn thiếu Tử Minh Tà cùng Sở Tiếu Tiếu, Bắc Thần Dục ve vây quạt nói, "Chúng ta ăn đi! Bọn họ khẳng định sẽ không xuống!".

Nói xong liền muốn cầm đũa lên gắp rau, "Ba" một tiếng, Bắc Thần Dục rút tay về, vẻ mặt buồn bực, "Hạo, ta cam đoan bọn họ khẳng định sẽ không xuống!".

Minh Hạo liếc mắt, "Sao ngươi biết?".

"Ta đương nhiên biết!". Bắc Thần Dục đột nhiên tiến đến bên tai hắn, ai muội nói, "Ngươi không biết Tà cùng tiểu đáng yêu thật ân ái sao?".

Minh Hạo ngẩn người, "Bây giờ còn là ban ngày!".

Bắc Thần Dục xuy một tiếng, lắc đầu nói, "Không hiểu tình thú!".

"Uy, đầu gỗ, chúng ta kế tiếp là đi theo tiểu thư sao?". Mạc Nguyệt luôn nghĩ chuyện này, nàng rất muốn đi theo tiểu thư, hơn nữa Lãnh Ngueyetj lâu không có nàng vẫn vận hành như thường, chính là không iết Dịch Thương ở Quỷ lâu có vấn đề hay không.

Dịch Thương lo lắng một chút nói, "Ta phải truyền tin tức về!". Quỷ lâu một thời gian không có hắn, hẳn cũng không có vấn đề gì nhiều.

Bắc Thần Nhan đột nhiên đứng lên nói, "Ta đi kêu Tà ca ca xuống dùng bữa!". Sau khi nàng tỉnh lại đều không gặp qua Tà ca ca, trong lòng rất mất mát, nàng hôn mê, Tà ca ca cư nhiên một chút cũng không lo lắng!

"Nhan Nhi...". Bắc Thần Dục muốn gọi nàng lại, nhưng Bắc Thần Nhan căn bản không để ý tới hắn, thẳng tắp chạy lên lầu, Bắc Thần Dục lắc đầu, cũng không xen vào chuyện của nàng nữa, chỉ có ăn khổ, nàng mới có thể hết hy vọng!

"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị mở ra, một bóng người vọt đi vào.

"Tà ca ca...". Nhìn bồn tắm trong phòng có hai người trần trui ôm nhau, Bắc Thần Nhan trong mắt liền đầy hơi nước, tầm mắt mơ hồ.

Sở Tiêu Tiếu mê ly hai mắt nhìn về phía người ở cửa, nhịn không được nhíu mày, Bắc Thần Nhan này nói thế nào cũng là một tiểu thư, cư nhiên có thể vội vàng như vậy, thật không biết có phải cố ý hay không!

Tử Minh Tà sắc mặt không tốt lắm, tức giận quát, "Cút!".

Bắc Thần Nhan nghe lời nói vô tình của hắn, càng thêm đau lòng, nước mắt lạch cạch rơi xuống, thì thào kêu lên, "Tà ca ca...".

"Làm sao vậy?". Nghe được tiếng hô của Tử Minh Tà, một đám người liền chạy lên trên, có lo lắng, cũng có xem náo nhiệt.

"Phanh" một tiếng, mọi người còn chưa chạy đến cửa, Bắc Thần Nhan liền bị cuồng phong đánh ra ngoài, cửa phòng nháy mắt đóng lại, Bắc Thần Dục vừa vặn tiếp được Bắc Thần Nhan, bất đắc dĩ thở dài.

Mạc Nguyệt vẻ mặt tò mò hỏi, "Bắc Thần cô nương, phát sinh chuyện gì?".

Bắc Thần Nhan mông lung nhìn nàng một cái, đột nhiên nhào vào lòng Bắc Thần Dục, oa oa khóc lớn, "Biểu ca, Tà ca ca... Tà ca ca hắn...". Khóc kêu thê thảm, làm cho người ta hoài nghi Tử Minh Tà có hay không có thời gian làm chuyện gì.

Mọi người nhìn nhau, xác định Tử Minh Tà không có khả năng làm chuyện gì!

Trong phòng, Sở Tiếu Tiếu nhìn sắc mặt âm trầm của Tử Minh Tà, trêu đùa, "Thật sự là tội nghiệt a! Lại tổn thương tâm của một cô gái!".

Tử Minh Tà nhìn bộ dáng kiều mị của nàng, sắc mặt dịu đi một chút, hừ lạnh nói, "Oa nhi, có phải hay không lâu rồi không bị trừng phạt?".

Sở Tiếu Tiếu tay đè xuống lòng ngực hắn, bất mãn kêu lên, "Chàng là giận chó đánh mèo!".

Tử Minh Tà ngoéo môi một cái, "Đúng, oa nhi thật thông minh!".

Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng rên rỉ ái muội, sắc mặt mọi người không giống nhau, Bắc Thần Nhan nước mắt càng chảy nhiều, Bắc Thần Dục nhíu mày nhìn về phía Minh Hạo, Minh Hạo đối với hắn xem thường, Mạc Nguyệt đem Dịch Thương đánh giá từ đầu tới chân, tựa hồ đang lo lắng như thế nào đem hắn nuốt vào bụng, Thượng Quan Khiêm trong mắt một mảnh ảm đạm, Đông Phương Dật nhìn hắn, tựa hồ hiểu được cái gì.

Ngày hôm sau, chín người cùng nhau rời đi, không tính ám vệ đi theo, Bắc Thần Dục vẫn lấy tầm mắt ái muội nhìn qua hai ngừi, mà Bắc Thần Nhan hốc mắt hồng hồng, thỉnh thoảng liếc nhìn Tử Minh Tà một cái, sau đó nước mắt không ngừng lăn lộn.

Dịch Thương sắc mặt vui mừng, nguyên nhân vì sao thì chỉ cần nhìn dấu vết trên cổ Mạc Nguyệt liền hiểu được, Đông Phương Dật vẫn ôn nhuận không nói nhiều, nhưng thật ra đang nhìn Thượng Quan Khiêm suy sut, người bình thường nhất chính là Minh Hạo, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Sở Tiếu Tiếu không để ý ánh mắt ái muội, hoặc tầm mắt ai oán, mềm mại không xương dựa trên người Tử Minh Tà, miễn cưỡng ngáp một csi, sờ mao mã thú, lười biếng nói, "Các ngươi xác định đều đi theo tới Ma đảo?".

"Tiểu đáng yêu, người đây là khinh thường chúng ta sao?". Bắc Thần Dục phe phẩy quạt của hắn, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng.

Sở Tiếu Tiếu đột nhiên dựng thẳng người, thực sự nói, "Không phải! Ta chỉ là khinh thường ngươi thôi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net