Chương chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nấm

Sau ngày hôm đó, Đường Trạch tự giác kéo dài thời gian ở cùng Tạ Dĩ Ninh. Hắn cũng dần dần nhận ra những sinh hoạt của Tạ Dĩ Ninh bên ngoài trường học.

Mẹ Tạ Dĩ Ninh rất bận, bà luôn bận rộn đến khuya mới về nhà, cho nên cơm chiều từ trước đến này đều là tự Tạ Dĩ Ninh giải quyết. Trong nhà bếp ở nhà cậu, có rất nhiều rau dưa đã được mẹ cậu rửa sẵn và rất nhiều đồ ăn đông lạnh. Mỗi ngày Tạ Dĩ Ninh đều làm đồ ăn giống nhau đó chính là mì kèm một chút đồ ăn kèm, một bữa cơm chiều cứ vậy mà qua.

Ban đầu Đường Trạch biết Tạ Dĩ Ninh sẽ tự mình nấu cơm chiều để ăn, cho đến một lần cố ý ở lại lâu thêm, mới biết cuộc sống của Tạ Dĩ Ninh có thể “chắp vá” đến như vậy.

“Giữa trưa ăn mì, buổi tối ăn mì, cậu không ngán hả?” Lúc đó Đường Trạch đã hỏi như vậy.

Tạ Dĩ Ninh cười, không sợ đáp: “Có đôi khi buổi sáng đói bụng, tớ cũng sẽ nấu mì.”

—-- Vậy ra cậu còn có thói quen không ăn sáng.

Đường Trạch không cười nổi. Từ đó về sau, một mình Đường Trạch ôm hết việc ăn sáng của Tạ Dĩ Ninh. Tạ Dĩ Ninh không có thói quen ăn sáng, cho nên ban đầu Đường Trạch chỉ mang theo một quả trứng luộc, Tạ Dĩ Ninh miễn cưỡng có thể nhét hết một quả trứng gà cùng nửa hộp sữa bò vào bụng.

Sau này Đường Trạch bắt đầu dựa theo khẩu phần ăn sáng của mình mà mua đồ ăn cho cậu, ngoài trứng với sữa bò, hắn có thể mang thêm một ít dimsum, bánh bao nước, tào phớ, cháo ngũ cốc linh tinh, thay đổi đa dạng.

Ban đầu, buổi sáng mỗi ngày Tạ Dĩ Ninh nhìn Đường Trạch trong ánh mặt trời đi về phía cậu, trong lòng ngập tràn hương vị ngọt ngào, mà bây giờ, mũi cậu luôn bắt được mùi đồ ăn trước tiên.

Hôm nay, Đường Trạch xách theo một cái túi đi về phía cậu, Tạ Dĩ Ninh xúc động tới mức muốn xoay người bỏ chạy. Đường Trạch bước nhanh hai bước, đi đến trước mặt cậu, bắt lấy cánh tay cậu, cười nói: “Chạy đi đâu?”

Mặt Tạ Dĩ Ninh đau khổ: “Tớ thật sự không muốn ăn…..”

Đối với sự phản đối của cậu Đường Trạch giả điếc, nhấc túi lên nói: “Hôm này nhất định phải ăn sáng, đây là đồ ăn do chính tay mẹ tớ làm, bà kêu tớ mang đến cho cậu ăn thử.”

“Mẹ cậu?” Tạ Dĩ Ninh nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Đường Trạch cười nói, giơ tay quang vai Tạ Dĩ Ninh, câu lấy cậu vừa đi vừa nói: “Mẹ tớ nấu ăn ngon lắm, cậu nhất định sẽ thích.”

Bọn họ tới sớm, cách giờ tự học buổi sáng còn 30 phút, tìm chỗ trống ít người ngồi xuống. Trong túi Đường Trạch mang đến có hai hộp cơm, mở hết cả hai, là một chén cháo cùng một phần sủi cảo.

Đường Trạch đưa hộp cháo và muỗng cho Tạ Dĩ Ninh, còn mình thì bốc sủi cảo ăn: “Ừm,vẫn còn nóng, cậu mau ăn đi.”

Tạ Dĩ Ninh nhìn hắn, cúi đầu xuống uống một ngụm cháo.

“Có ngon không?” Đường Trạch nhìn cậu, trong ánh mắt có sự khẩn trương.

“Ăn ngon lắm.” 

Đường Trạch nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Ha ha ha, cậu ăn thử sủi cảo đi, nhân là….. mẹ tớ tự làm đấy, ăn khác với nhân bánh bán bên ngoài, ngon lắm luôn.”

Tạ Dĩ Ninh múc một cái đưa vào trong miệng, bánh sủi cảo da thật mềm, nhân vừa dai vừa giòn, nước sốt thấm đượm kích thích vị giác, cảm giác như được vuốt ve dịu dàng.

Tạ Dĩ Ninh ngồi ngược hướng mặt trời, luôn cúi đầu ăn, Đường Trạch không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu, lập tức ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên nói: “Cậu thích không? Nếu thích, mai mốt mẹ tớ sẽ làm nhiều thêm một ít cho cậu.”

Tạ Dĩ Ninh giật giật môi nhưng cũng không nói gì. Cậu nhìn về phía Đường Trạch ngồi dưới ánh mặt trời, cảm thấy hơi không dám tin. Cho tới bây giờ, cậu đã ở nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, những tia sáng phí công muốn sưởi ấm cậu nhưng kết lại cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng một người mang theo sương lạnh buổi sáng, lại làm cậu cảm thấy ấm áp. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net