Chương 58: bảo bối giận rồi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng thô bạo đóng lại, bấm khoá, mặc kệ ai kia đang cào cấu bên ngoài.

"Bảo bối, cho tôi vào đi. Tôi không biết làm cách nào để cậu chịu nhận ngôi nhà này nên mới..... Bảo bối, xin lỗi cậu. Cho tôi vào đi." - Quế Hải nài Nỉ.

Trong phòng đột nhiên có tiếng vọng ra: "Không đi đâu nữa hết. Cố tình đóng kịch hả. Cút."

Anh không biết làm sao, bèn đi ra ngoài sân vườn gọi điện thoại cho nhân vật thần bí.

"Đã làm rồi. Đồng ý đi. Nhưng bây giờ lại giận. Đúng đúng. Giờ phải làm sao?"

Bên kia hỏi lại điều gì đó, anh xụ mặt thừa nhận

"Vì cao hứng nên đã để lộ ra một chút. Không ngờ cậu ta tinh ý như vậy."

Đúng rồi. Chỉ để lộ một chút.

Người bí ẩn lại nói điều gì đó, Anh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù đáp: "Như vậy sao? Được. Được. Tôi sẽ làm theo."

Nói xong định bụng quay vào thực hiện kế hoạch mờ ám, nhưng không ngờ vừa xoay lại đã đụng phải người kia.

"Cậu vừa nói chuyện với ai?" - nhãn đường cậu đen thui.

"A... Không có ai, là Công Phượng. Cậu ta hỏi anh vài việc trong bóng đá thôi mà " - Anh nói dối với gương mặt rất đần.

"Đưa điện thoại tôi xem." - xoè bàn tay ra chìa về phía anh.

Quế Hải chột dạ giấu điện thoại sau xuống mép quần: "Không có gì thật mà. Ngoài đây gió lớn lắm, chúng ta vào phòng ngủ thôi."

"Không có gì tại sao không đưa? Bây giờ cậu đưa hay là không?" - đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm tên dối trá trước mặt.

Anh vẫn nổ lực che giấu: "Bảo bối, cậu đừng nghĩ gì bậy, không có gì mà. Đi, cùng tôi vào nhà."

"Buông ra" - hất cánh tay đang khoác tay mình - "Cậu không muốn tôi không ép nữa. Miễn là đừng chạm vào tôi."

Lạnh lùng quay lưng đi.

Chết ! Lại chọc vợ giận rồi. Không được, không được. Chạy theo kéo lại. Chìa điện thoại ra.

"Này này, tôi đưa, tôi đưa."

"Tôi quay đi. Cậu cũng đủ thời gian xoá hết bằng chứng. Từ bây giờ thì đừng nổ lực làm gì nữa. Muộn rồi."

Bóng lưng cô độc trở về phòng ngủ.Anh chỉ biết đứng lặng ở đó. Tại sao lại thành ra như vậy chứ

Cơ bản là Cậu nghe thấy tất cả, cũng hiểu được là tên kia chỉ là đang hợp tác với ai đó đối phó cậu. Nhưng vì thái độ che giấu của hắn mà không thể chấp nhận được. Phải giận một trận ra hồn cho biết mặt.

Sáng sớm hôm sau, Anh thức dậy từ ghế sofa, toàn thân đau nhức vì ngủ không quen, lại không có vợ bên cạnh, quả thật là một đêm khó khăn mà.

Hắn vừa dậy đã lao vào vệ sinh cá nhân sau đó chuẩn bị bửa sáng cho Cậu, còn dụng tâm nấu thêm hai món nữa nhằm mua chuộc dạ dày nhạy cảm của vợ khó tính, cũng có thể vì thế mà được tha thứ chăng?!Không ngờ cậu nhìn một cái cũng không nhìn đã đi thẳng ra khỏi nhà, xuống lái xe của mình đi đến học viện.

Quế HẢi Đáng Thương ở lại một mình với bàn thức ăn, hắn không muốn như vậy mà. Hắn chỉ muốn vợ sẽ bảo quản ngôi nhà này thôi .

Thật ra anh đã tính rất xa nếu cậu đứng tên ngôi nhà này một ngày nào đó anh có bị ba anh lấy lại mọi thứ hay anh bị gì đi nữa thì cũng còn ngôi nhà này cho cậu , cậu đứng tên thì ba anh không thể làm gì được.

Ước muốn đơn giản vậy thôi mà ông trời cũng không giúp hắn. Tất cả tội lỗi hắn đổ hết lên vai ông trời.

Rốt cuộc anh cũng không ăn, cất tất cả vào tủ lạnh rồi đi làm. Hắn buồn lắm, lúc nào cũng để tâm trí ở phòng bên cạnh, muốn mở cửa vào cũng không dám mạnh tay, vì biết người kia có thể vì thế mà thêm cơn tức giận.

Anh suy nghĩ một hồi thì quyết định sẽ đi mua bánh ngọt đài loan mà cậu thích nhất để chuộc lỗi vs cậu.

Anh vừa bước đi được tầm 50 mét thì trời đã đổ mưa. Cơn mưa bất chợt và ầm ĩ, hạt mưa to rơi vào người rõ đau, như các tiểu tiên trên tròi đang nghịch ngơm ném trăm ngàn viên đá nhỏ xuống trần gian. Nhưng anh vẫn dùng thân che chắn cho hộp bánh, mưa lớn như thế hắn sợ sẽ nguội mất, nên ra sức khom vai lại ôm chiếc hộp vào người. Cứ đi như thế gần cả cây số.

Về đến xe thì người ướt sũng, y phục đã lấm bẩn cả rồi, bùn đất làm dơ cả giầy, thảm lót xe cũng chịu cảnh tương tự. Nhưng không hề chi, hộp tàu hủ vẫn nguyên vẹn. Anh mỉm cười mãn nguyện lái xe về nhà.

"Bảo bối. Tôi có mua món cậu thích ăn nhất đây."

Xung quanh hoàn toàn im lặng.Anh tìm thử khắp nơi nhưng không thấy cậu đâu. Hắn phát hoảng chạy vào mở tủ quần áo nhưng may thay mọi thứ vẫn còn. Gấp rút lấy điện thoại gọi cho ai đó:

"Alo." - giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Cậu đang ở đâu vậy?" - Anh gấp rút hỏi.

"Hôm nay tôi có hẹn với Công Phượng và Văn Thanh ăn cơm. Cậu không cần đợi."

"Nhưng tôi có mua bánh đài loan mà cậu thích nhất."

"Vậy à? Hiện tại tôi không có hứng ăn. Cậu tự mình ăn đi. Vậy nhé, tôi cúp máy đây."

Hộp thức ăn vẫn nằm gọn trên bàn, tính đến bây giờ có lẻ nó cũng đã nguội lạnh, như tâm tình của anh vậy.

Xuất phát từ việc muốn cậu nhận căn nhà nhưng lại không khéo léo để xảy ra một đống chuyện. Bây giờ người kia không ngó ngàng đến hắn nữa, lòng hắn tan nát biết là bao nhiêu.

Đờ đẫn một hồi thì đi vào phòng tắm thay quần áo. Mở một mạch nước lạnh mong có thể dội tan cơn u ám trong lòng. Anh như muốn tự làm đau mình, hứa sẽ không được như vậy nữa, lần sau phải để cậu ấy tự nguyện, không bày kế sách lừa gạt gì nữa.

Cậu trở về nhà cũng đã 12 giờ đêm, hôm nay cậu vui vẻ ăn một bửa đã đời với đôi phu phu còn lại. Vốn dĩ cậu không buồn lòng gì cả, cậu biết Anh không có ác ý, cũng không phải lỗi lầm gì nghiêm trọng. Mục đích chuyện giận hờn là để hắn chừa cái thói giấu diếm làm điều mờ ám sau lưng cậu đi thôi.

Nhưng vừa vào nhà cậu đã nhìn thấy anh nằm ngủ cuộn người trên sofa, chăn cũng không đắp, coi có ngốc không chứ!!

Cậu đi vào phòng lấy chăn ra định bụng đắp lên người anh. Vừa tiến lại gần thì chạm phải cánh tay của hắn, nhiệt độ tại sao lại nóng như vậy?

Cậu hoảng hốt sờ trán người kia, nóng đến khó tin. Sau trận mưa lúc chiều và màn tắm nước lạnh ban nãy thì sức khoẻ của Anh chính thức lâm vào mờ mịt.

"Quế Hải. Quế Hải. anh nghe tôi nói gì không?"

Quế Hải vẫn bất động.

Cậu dùng sức lay hắn tỉnh, hai tay khẩn trương, mồ hôi trên trán cũng thấm ra.Anh rất ít khi đổ bệnh, cảm sốt nhức đầu thì rất bình thường, còn loại bệnh mất ý thức như vầy lần đầu tiên cậu nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net