Chương 70 : Ai rước dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và cậu đang tất bận chuẩn bị cho đám cưới của họ ,nào là nhà hàng rồi khách mới .

" Mai anh đi gửi thiệp à "

" UK mai anh đi bên SLNA, và viettheo " 

" UK "

 Sáng hôm nay anh vui vẻ mang thiệp đến mời Tư dũng 

" Sao nay lên đây vậy"

" Lên là có ý mới lên chứ"

BÙi Tiến Dũng cười " Ý gì cha "

Anh đưa thiệp cưới ra trước mặt Tư Dũng 

" GÌ đây , thiệp cưới "

" Cậu cưới à "

Bùi Tiến Dũng cầm lên, phong bì bên ngoài được làm rất tinh xảo, hoa văn là năm ngón tay đan vào nhau, là hai bàn tay, hai chiếc nhẫn mang dấu ấn của thời gian.Mở tấm thiệp, bên trong là một bức ảnh .Trong bức ảnh, hai người hôn nhau.

" Đẹp đó "

Nói đến đây, không thể không nói một chút tới ảnh cưới của Quế Hải và Văn Toàn.

Hai người mời tới một nhiếp ảnh gia nổi danh, chụp liền vài bộ ảnh, đầy đủ theo ý đồ của họ. Đầu tiên , bộ ảnh hồi còn đi học, bộ ảnh cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Đặc biệt là bộ ảnh cầu thủ của anh và cậu . Với chiếc áo số 03 và 09 cực kỳ nhăng nhít của anh và cậu . 

Ngoài ra còn có bộ ảnh anh và cậu mặc vest vô cùng tình tứ . Nhìn thôi cũng đủ ngưỡng mộ rồi . 

----------------------------------------------------------------------

Tối hôm đó anh và cậu vẫn đang bàn bạc về lễ cưới , tất cả cũng đã sắp xong cả rồi chỉ còn việc rước dâu. 

Người làm chứng tạm thời xếp lại, hai người lại bàn tới chuyện rước dâu.

Anh ngay lập tức tỏ thái độ, "Đương nhiên là tôi đến nhà cậu rước dâu rồi!"

"Tại sao?" Văn Toàn hỏi.

(Chồng đến rước vợ là đúng rồi còn thắc mắc cái gì nữa, định đảo chính đòi nằm trên à :-")

"Bởi vì là tôi lấy cậu!" Anh vẻ mặt một bộ thản nhiên.

Cậu  đập bàn, "Ai nói là cậu lấy tôi? Rõ ràng là tôi lấy cậu!!"

"Ôi chao, như thế nào lại trở thành cậu cưới tôi?" Anh châu mày, "Tôi ngay cả sính lễ cũng đã dâng, ba-mẹ cũng đã gọi, nói như thế nào cũng nên là tôi cưới cậu chứ!"

"Cậu bớt khoác lác chút đi!" Cậu bộ dạng khiêu khích biểu tình nhìn anh, "Đừng cho là tôi uống nhiều rồi nên cái gì đều không nhớ rõ, đêm đó tôi hỏi cậu có thể gả cho tôi không, cậu rõ ràng đã đáp ứng."

Anh lúc này cãi lại, "Cậu uống nhiều rồi còn có thể ghi nhớ mọi việc, tôi uống nhiều rồi nhưng cái gì cũng không nhớ rõ, ai biết lúc ấy cậu có nhân cơ hội lừa gạt tôi hay không? Nhưng tôi nói cho cậu biết, lúc thần trí mơ hồ tất cả hiệp nghị đã ký đều vô hiệu, huống hồ gì chỉ là giao ước bằng miệng."

Cậu hai hàng lông mày đảo dựng đứng, "Dù cho ngày đó lời hứa hẹn là vô hiệu, cũng chỉ có thể là tôi cưới cậu! Tôi đường đường là một nam nhi, rất nhiều người hâm mộ làm sao có thể khuất phục gã như cậu?"

Quế Hải đối mặt Văn Toàn khiêu khích lơ đểnh.

"không phải hôm qua quan hệ cậu gọi tôi chồng còn gì"

"Cậu cút cho tôi! !" Cậu trực tiếp húc đầu, đánh tới, "Ít nói năng lung tung đi cho tôi, tôi gọi cậu là chồng khi nào?"

Không biết vì sao, "Chồng" từ này từ miệng Văn Toàn phát ra, so với Thuốc phiện còn mạnh mẽ hơn nhiều.  ANh mỗi khi nghe xong đều ngứa ngáy trong lòng, khó có thể hình dung một loại cảm giác kỳ diệu, đặc biệt như vậy. Vì vậy, dù bị trúng vô số cú đấm, anh vẫn bá đạo mà đem cậu ôm vào lòng ngực, cười xấu xa đem tay cậu đặt vào đũng quần mình.

"Bảo cậu chớ có chọc tôi, cậu xem, mới nói đó đã khiến tôi phải nhắc lại."

Cậu cười vang nhanh chóng trốn tránh, hai người náo loạn một trận, đến cuối cùng cũng dừng lại, quyết định vận khí định thắng bại .
"Kéo búa bao!"

Hai người lần đầu tiên đều ra búa, lần thứ hai, Anh tiếp tục ra búa, Cậu ra bao.

cậu nhảy cẫng hoan hô.

"Ba ván thắng hai!" Anh xấu tính nói.

Ba ván thắng hai thì ba ván thắng hai, cậu lần này lại vẫn thắng.

Lông mày rậm của anh nhướng lên khiêu khích một cái, "Năm trận thắng ba!"

"Cút!" cậu giận, "Sao lại có người xấu tính như cậu?"

Anh ưỡn ngực nghiêm mặt lết tới, nắm tay của cậu, tâm tình hòa nhã mà năn nỉ: "Như vậy đi, hai ta chẳng phân biệt được ai rước dâu, mỗi người nghênh rước một lần, cậu thấy thế nào?"

Anh vừa nói như vậy, cậu chăm chú suy tư một chút. Để anh làm tân nương chờ rước dâu, nói thật cũng có chút không hiện thực, dù sao điều kiện gia đình cũng không kém, thậm chí so với mình còn tốt hơn, không lý nào lại để con xuất giá. Nhưng nếu để cậu xuất giá, cậu cũng không vui, gia đình cũng không vui.

"Được, vậy cứ như thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net