06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ta lại ngoắc cổ tôi đi ăn trưa.

Hôm nay có thịt bò mà nó thích ăn nhất, cũng chia hết cho tôi.

"Hỏi chấm?" Tôi ngạc nhiên.

"Đột nhiên hơi ngán. Ăn hộ tôi đi." Nó cười.

Tôi gật đầu cười.

Tôi hôm nay đi thể dục mệt ơi là mệt, có tí tẹo thịt kia làm sao mà sống nổi cho đến chiều cơ chứ. May mà cậu ấy cho, tôi cảm ơn nhiều.

Thế là hết giận.

Sáng hôm sau lại lôi tôi dậy đi chạy bộ.

Cậu ta chạy nhanh như gió, được năm vòng sân bóng thì tôi mãi mới chạy được mỗi hai vòng.

Và tôi đang nghĩ đến việc nếu như tôi mà ngã trật khớp chân ra đây thì sẽ thế nào nhỉ thì uỵch một cái.

Tôi ngã lăn lóc ra sân bóng luôn á.

Cậu ta chạy thật nhanh đến chỗ tôi. Mồ hôi cậu ta chảy như suối. Phải rồi, chạy năm vòng lo chả thế. Nhưng mà, điều tôi để ý bây giờ không phải cái chân đang trẹo kia mà là mái tóc của cậu ấy. Lạ nhỉ?

Tôi lấy tay che mặt, đầu tôi vẫn đang ở dưới đất:

"Xấu hổ quá!" Tôi bắt đầu khóc.

"Tôi ngã nhìn xấu lắm đúng không?"

"Bây giờ mà vẫn để ý mấy cái không đâu đấy hả? Ngồi dậy mau lên!" Cậu ta hét lên với tôi.

Tôi thật sự sợ rồi đấy, ngồi ngay dậy. Mũi cứ sụt sịt không thôi.

Cậu ta không nói gì, duỗi thẳng chân tôi ra, xoa xoa nắn nắn một hồi.

"Đỡ hơn chưa?"

Tôi gật đầu.

Đỡ thì đỡ thật, nhưng nó vẫn đau ghê gớm á.

"Đúng là cái đồ hậu đậu! Có hai vòng sân bóng thôi mà cũng để bị trẹo chân!" Cậu ta mắng tôi.

Mắng té tát tôi luôn. Tôi thì ghét bị người ta mắng. Dù nhìn bề ngoài có thể tôi là người không dễ bị bắt nạt, cũng không dễ khóc. Nhưng bị người ta mắng cho thế này...

"Thôi, nín! Cậu ngã vẫn đẹp chán! Khóc thế này xấu bỏ xừ!"

"Thật không đấy!?" Đây là hậu quả của việc ở bên crush quá nhiều. Tôi bắt đầu không thể tự chủ mà muốn nhõng nhẽo các thứ. Biến luôn thành đứa trẻ con ba tuổi luôn rồi.

"Thật. Ngã đẹp. Khóc mới xấu."

Cậu ta nắn chân tôi một lúc nữa. Rồi ngồi xổm xuống, quay lưng về phía tôi.

"Cố đứng dậy mà nhảy lên lưng tôi. Tôi đưa cậu về phòng."

Ở trên lưng cậu ấy, có vẻ như rời xa luôn Trái Đất rồi ấy nhỉ?

Tóc thì ướt toàn mồ hôi, người cũng thế, nhưng vẫn thoang thoảng mùi nước xịt quần áo nhỉ? Dễ chịu cực kì. Tôi nghiện luôn rồi!

Cậu ta thả tôi xuống, rồi dìu tôi vào trong phòng.

"Từ hôm nay, đi đứng cho cẩn thận." Cậu ta dặn.

Tôi chắc không bao giờ tắm nữa mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net