Yêu thôi chưa đủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần anh yêu em đã cũ rồi. Yêu thôi chưa đủ đâu!

-Đào Hoa-

Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta chẳng thể ngờ rằng mình sẽ gặp lại người mình từng yêu trong hoàn cảnh buồn cười như vậy. Trong đám cưới của bạn thân thời đại học, chúng tôi gặp lại nhau...Cậu ấy hôm nay sẽ trở thành chồng của bạn tôi, anh vợ của cậu ấy lại là bạn thân của anh trai tôi, còn tôi và cậu ấy...chúng tôi là quan hệ gì? Người yêu cũ? bạn bè cũ? Hay người lạ đã từng quen? Chúng tôi cứ đứng như vậy nhìn nhau, thời gian như dừng lại, quá khứ ùa về trong tôi...

Chào các bạn, tôi là Tiêu Minh Nguyệt, năm nay tôi 15 tuổi, vừa đỗ vào trường THPT chuyên tự nhiên. Có lẽ tôi là một đứa may mắn, học hành không đâu vào đâu nhưng lại may mắn đỗ trường chuyên( Mẹ tôi bảo như vậy!). Tôi học lớp chuyên Toán Tin, ngồi cạnh tôi là một cậu bạn hơn tôi 1 tuổi, tên là Nguyễn Hải Dương, nghe nói cậu ấy học giỏi lắm nhưng năm ngoái bị tai nạn lỡ mất một năm, năm nay thi lại vẫn đỗ với điểm cao chót vót, chẳng như đứa vớt vát mãi mới đỗ như tôi ( thật ra tôi cũng thừa được vài điểm ^^ ). Mới đầu tôi thấy cậu ấy ít nói lại mặt lạnh nên không dám bắt chuyện và vì thế mỗi khi gặp bài khó quá tôi đều phải ngển cổ lên hỏi thằng ngồi trên, rõ khổ!!!(thật ra, nó không quá giỏi nhưng giỏi hơn tôi, và quan trọng hơn là nó biết làm mấy bài quá khó của tôi!!!!!!). Còn nữa, lớp tôi có 51 thành viên và tôi là 1 trong 5 thành viên nữ của lớp. Tuy nhiên, học chung với 46 thằng con trai, tôi cũng dần bị nam hóa! Từ ngày vào lớp 10 tôi bắt đầu chơi game mà bọn con trai hay chơi như Liên minh, Đột kích,..., xem One Piece, Fairy Tail, phim hành động Mỹ, phim kinh dị, vân vân và mây mây các thể loại mà trước đây tôi chẳng thèm ngó ngàng tới. Nhưng trình độ học vấn của tôi cũng tăng lên rõ rệt và hình như tôi thông minh lên rồi!ahaha! Sung sướng!

Tuy nhiên, quan hệ giữa tôi và cậu bạn cùng bàn vẫn không thay đổi trong khi 4 đứa con gái kia đã làm quen và nói chuyện một cách tự nhiên với cậu ấy. Đã có lần tôi tự hỏi rằng : Chẳng lẽ phát triển hơn về logic thì phương diện ngôn ngữ nó thụt lùi à? Nhiều lúc tôi cũng muốn bắt chuyện với cậu ấy nhưng rồi lại thôi. Tự nhủ là : Không nói chuyện với người này thì nói chuyện với người khác, mình đâu thiếu người để nói chuyện!

Thời gian đầu năm lớp 10 tôi thường đi xe buýt đến trường nhưng vì nhà cách trường khá xa nên mỗi lần đi lại phải dậy từ sáng sớm để đi học đúng giờ, sau đó bố tôi đăng ký cho tôi ở ký túc xá của trường. Như vậy, tôi chỉ mất vài phút để đến trường học. Tại đây tôi ở cùng phòng với một bạn nữ tên Hà, Đặng Thu Hà, cô ấy chỉ sinh sau tôi một tháng, là lớp trưởng lớp chuyên Hóa. Phòng của chúng tôi ở tầng 2, không rộng lắm nhưng cũng tương đối đầy đủ ngoại trừ chỗ để nấu ăn. Vì vậy, một ngày 3 bữa tôi đều xuống canteen ăn cơm, tôi thật sự rất thích kiểu sống như thế này, thật thú vị! Thú vị hơn nữa là tôi phát hiện cậu bạn cùng bàn với tôi cũng ở ký túc xá này. Mấy lần đi ăn cơm trưa tôi thấy cậu ấy đi từ cầu thang tầng 3 xuống rồi cũng ra canteen như tôi. Từ sau đó ,tôi và cậu ấy rất hay chạm mặt nhau nhưng lần nào tôi cũng bơ đẹp cậu ta. Vì sao ư? Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là có nhiều lần trùng hợp như vậy cũng quá bình thường nhưng không thân thiết nên không muốn chào hỏi( tôi lười mà ! Nghĩ để nói thôi cũng làm tôi thấy mệt!).

Trong ấn tượng 3 năm học cấp 3 của tôi , cậu ấy luôn là người rất lạnh lùng, ít nói nhưng cũng tốt bụng lắm! (đây là "tính năng" mới tôi phát hiện ra khi học lớp 11.) Kết thúc lớp 10, tôi xếp thứ 26/51 còn cậu ấy xếp thứ 3 cả lớp, thứ 5 toàn khối, haiz, ngồi cùng bàn, cùng ăn cơm canteen nhưng sao cậu ấy lại học giỏi như vậy. Khoảng cách giữa 2 con số thật sự là quá lớn, quá xa. Nhưng người ta học giỏi, tôi học dốt nên tôi cũng chẳng thắc mắc hay nghĩ gì nhiều vì tôi cho đó là lẽ tự nhiên! Nhưng tôi nghĩ là một chuyện còn bạn cùng phòng tôi nghĩ lại là một chuyện khác, nó cho rằng tôi nên đi học thêm . Về nhà mẹ tôi cũng bảo thế, tôi thì chẳng muốn đi học thêm vì tôi khá lười(nếu không muốn nói là siêu lười -.- ). Kết quả, cả mùa hè năm ấy tôi phải đi học thêm Toán, Lý, Hóa, Sinh, Anh, thật sự là quá mệt mỏì! Hơn nữa, tôi vô cùng ghét môn Lý, đến lớp tôi đều không thể tập trung học được. Anh trai tôi về giảng đạo cho tôi một tuần, nào là: Học lý thú vị lắm, vui lắm, học đi rồi biết, em học tốt môn này sẽ thấy có nhiều cái hay trong cuộc sống lắm đấy ! Lớp học thêm lý thường có nhiều trai đẹp lắm(tưởng tôi mê giai đẹp à??), phải học giỏi chúng nó mới thích mình! Nói chung là cứ đi học đi rồi biết, đảm bảo học xong nghiện luôn!...bla..bla... nhưng vẫn không ăn nhằm gì với tôi. Cho đến một ngày nọ, khi tôi đi qua phòng thí nghiệm vật lý của trường, thấy tất cả rèm cửa đều bị kéo vào nên tò mò ngó vào xem ( bình thường các phòng thí nghiệm đều được mở cửa cho thoáng khí!) , tôi thấy cậu ấy đang làm thí nghiệm gì đó, có cả tiếng nhạc, nghe hay lắm. Cậu ấy có vẻ rất chuyên tâm, tôi mở cửa vào mà cậu ấy cũng không biết. Lúc ấy tự nhiên tôi thấy cậu ấy đẹp trai đến kỳ lạ ( mặc dù bình thường nhìn cậu ấy cũng đẹp trai ^^) nhưng....cái thí nghiệm cậu ấy đang làm còn kỳ lạ hơn! Tôi bước nhẹ đến bên cạnh cậu ấy, nhìn cái thí nghiệm ấy đến ngây người... đẹp quá! Ánh sáng màu xanh lam phát ra xung quanh cái loa mini đang phát nhạc trên một cái gì đó.

- Đẹp quá! Cậu siêu thật đấy ! - tôi kinh ngạc thốt lên. Chợt cậu ấy quay sang nhìn tôi, môi cười nhẹ rồi nói:

- Đây chỉ là một ứng dụng của vật lý học vào đời sống thôi! Cậu muốn làm thử không?- Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt hiền từ( tôi nói thật! Nhìn hiền khô à, không giống cái mặt không sắc thái như bình thường! ^^)

- Có, làm như thế nào thế? - tôi cười hì hì nhìn cậu ấy.

- Đầu tiên cậu bật một bản nhạc cậu muốn nghe, sau đó kết nối với cái loa bluetooth này , cắm dây kết kết nối vào chỗ này nhé, nhớ không được cắm ngược đầu dây đâu đấy, nếu không nó không phát ra âm thanh đâu.- cậu ấy cười nhẹ nhìn tôi mà nói, giọng cậu ấy trầm ấm nghe rất hay.

- Ok!- tôi gật đầu chờ đợi cậu ấy nói tiếp.

- Âm thanh hay như vậy không nên chỉ nghe bằng tai. Khi cậu kéo rèm cửa lại. Thông qua vận học vật lý học. Âm nhạc không chỉ nghe đựơc bằng tai mà còn có thể dùng mắt để nhìn. Vận dụng tính chất cơ bản của mạch kín RC, mạch kín RL vào mạch dao động LC và tính chất của tụ điện, máy tự cảm. Những kiến thức vật lý như định luật Lenz,... thấm nhuần kiến thức thì có thể làm một Tesla Coil như thế này vô cùng dễ dàng! Cậu thử đi! - Cậu ấy nói một núi tính chất các mạch , rồi định luật mà tôi chẳng biết (thực ra tôi cũng biết nhưng không nắm rõ, ít nhất cũng thuộc tính chất của chúng nó nhờ đi học thêm nhưng cũng chẳng biết vận dụng như thế nào! -.-). Nhìn mặt tôi cứ ngây ngây cậu ấy lại cười, lắc nhẹ đầu. Tôi chỉ biết gãi đầu cười.

Hôm ấy tôi đã làm theo hướng dẫn và làm được một Tesla Coil như của cậu ấy.

Kể từ giây phút ấy tôi thấy vật lý thật tuyệt vời, tôi bắt đầu chuyên tâm vào học tập và bắt đầu nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn. Có bài khó tôi cũng có thể hỏi, cậu ấy như từ điển sống vậy, hỏi gì cũng biết,tôi rất hâm mộ cậu ấy. Không chỉ học giỏi, cậu ấy còn rất tốt bụng. Đi học thêm cậu ấy thường dành chỗ cho tôi ngồi cạnh chỗ có quạt (vì mùa hè nên trời nóng lắm mà cậu ấy lại học cùng lớp học thêm lý với tôi..hihi..), đi ăn cơm cậu ấy sẽ xuống gọi tôi đi cùng. Ngoài học tập cậu ấy còn đam mê chụp ảnh nữa( chơi với nhau tôi mới biết! ^^), còn tôi thì mê vẽ vời, thế là cậu ấy thường đạp xe chở tôi đến mấy chỗ có cảnh đẹp để chụp ảnh và vẽ tranh. Thi thoảng có bộ phim hay chúng tôi cũng lén đi xem, công viên nào mới mở sẽ đến bằng được, gần như mọi lúc mọi nơi chúng tôi đều dính lấy nhau giống như nam châm trái cực thì hút nhau vậy. Có lần hai đứa xem phim trên laptop, vừa xem tôi vừa khóc nhưng cậu chẳng mắng, chẳng chê tôi phiền mà ngồi im bên cạnh lấy khăn giấy cho tôi. Có lúc tôi khóc to quá, tôi sợ cô thư viện được ra nên vừa lấy tay che miệng vừa khóc. Cậu ấy thấy kinh khủng quá liền cho tôi mượn vai, tôi úp mặt vào bả vai ấy, bao nhiêu nước mắt nước mũi bôi hết vào áo sơ mi của cậu, làm nó ướt một mảng to. Có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong thời đi học cấp 3 của tôi, vui có, buồn có.

Có lẽ vì đã lãng phí quá nhiều thời gian cho sự im lặng nên khi mở lòng ra tôi mới thấy mọi thứ thật tuyệt vời. Thì ra có một thằng bạn thân là như thế. Muốn làm gì cũng có nó ở bên cạnh, làm việc không lo hậu quả vì tất cả đều có cậu ấy gánh đỡ, có cậu ấy làm hậu phương vững chắc ở phía sau. Ngoài ăn và chơi, cậu ấy còn dạy tôi rất nhiều kiến thức mới, dạy tôi phải làm bài như thế nào cho ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu và dễ nhớ. Năm lớp 11 ấy tôi vọt lên top 20, còn cậu ấy xếp thứ 2 cả lớp, thứ 3 toàn khối. Khoảng cách tuy còn rất xa nhưng không sao cả, tôi sẽ cố gắng hết sức mình, nhất định tôi sẽ không làm bố mẹ thất vọng, cũng không thể làm tôi mất mặt khi có một thằng bạn thân như thế mà lại học không ra gì.

Hai năm lớp 11 và 12 cứ thế trôi qua, chúng tôi cả ngày vùi đầu vào bài vở ở trường rồi chuẩn bị cho thi đại học. Nhưng dù bận đến đâu thì lớp tôi vẫn tổ chức chụp kỉ yếu, coi như xả stress. Hôm đấy tôi mặc áo dài trắng, cậu ấy mặc vest đen, đẹp trai nhất hội. Sau đó người ta chụp cho chúng tôi nhiều ảnh lắm, có vài kiểu rất chi là"số deep", chuyện là thế này....

- Hai em đứng gần lại đi, tựa lưng vào nhau... rồi ... rồi ... đẹp ... Tách ...tách..tách.

-Bạn nữ bá cổ bạn nam nào, bạn nam nghiêng người về phía bạn nữ....ok!

- hai em đứng dối diện đi, bạn nam cúi đầu vén tóc mai cho bạn nữ, bânn nữ mặt hơi ngẩng lên.ok

- Giờ đứng bên cạnh nhau, hơi tách ra 1 chuyện, đúng rồi...hai ngón tay út ngoắc vào nhau nào! Mặt cúi xuống nhìn tay nhé, tốt..đẹp lắm...rồi từ từ ngẩng đầu nhìn về nhau nào, từ từ thôi..ok ok.

Cả buổi sáng hai đứa bị anh thợ chụp hô hào tạo đủ kiểu dáng, hơi mệt mà vui lắm. Lúc cả lớp nhận ảnh, thấy ai cũng đẹp trai xinh gái, nhưng ảnh đôi thì ảnh của hai đứa tôi đẹp nhất, vô cùng "deep"..

Thế rồi cái gì đến vẫn phải đến..... Năm tháng đi qua đem đến cho người ta rất nhiều kỉ niệm ,có vui có buồn nhưng điều khiến người ta khắc sâu trong lòng thì không nhiều. Với tôi cũng vậy! Điều khiến tôi nhớ mãi đó chính là buổi Prom lớp 12 năm ấy. Cậu ấy mặc bộ vest đen, sơ mi trắng cài nơ, mái tóc nâu được chải gọn gàng, gương mặt baby, khuôn mặt thon kèm đôi mắt mí lót tròn xoe biết nói và nụ cười mỉm trên môi càng làm tôn lên chiều cao 1m80 của cậu ấy, nổi bật giữa đám đông. Còn tôi, chẳng được như cậu ấy, tôi sở hữu một thân hình đầy đặn, khuôn mặt cũng tròn trịa không kém, mắt hơi to và điểm ưu tú nhất trên mặt tôi là da trắng và môi hồng tự nhiên ( tôi không thích dùng son vì son toàn chì thôi à. Cậu ấy cũng bảo dùng son không tốt nên tôi chỉ dùng son bóng dưỡng môi thôi), hôm nay tôi thả mái tóc tóc nâu xoăn lọn ôm sát mặt của mình để gương mặt bầu bĩnh của mình nhìn thon gọn hơn, tôi mặc váy voan trắng, đi đôi giày cao gót cùng màu để làm chiều cao 1m bẻ đôi của tôi tăng lên được vài phân. Lúc cậu ấy đến chỗ tôi cả lũ lớp tôi hò hét ầm lên, lại cái trò gán ghép đây mà, ở lớp chúng tôi bị trêu suốt ngày nhưng da mặt tôi dày nên chẳng xi nhê gì. Thế mà chẳng hiểu sao lúc ấy tôi hồi hộp đến lạ, mặt tôi nóng bừng lên. Cậu ấy mời tôi nhảy một bản rồi cả lũ cũng bắt đầu nhảy, bản này bọn tôi đã phải tập mất một tuần mới thành thạo, nhảy xong cậu ấy bảo tôi đứng đó đợi cậu ấy, mà tôi lại đang đứng giữa sàn nhảy, thật sự là tôi thấy ngại kinh khủng. Tôi kéo tay áo cậu ấy, lắc lắc đầu nhưng cậu ấy lại nháy mắt bảo đợi một chút thôi, thế là tôi đành đứng đó đợi. Khoảng 2 phút sau thì máy chiếu phát một đoạn video, mở đầu là ảnh của tôi đang ăn kem, lúc ấy tóc tôi còn ngắn, hình như là năm lớp 10 thì phải...Tiếp theo là ảnh tôi ngủ gật trong lớp, giờ ra chơi, ảnh tôi chơi đùa cùng lũ con trai trong tổ, rồi ảnh tôi khóc sướt mướt khi xem phim, có cả ảnh tôi đang tranh đồ ăn với lũ thằng Khoa, thằng Hiếu, ảnh học Giáo dục quốc phòng trên Hoà Lạc, ảnh tôi ngơ vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn cả ảnh tôi vẽ tranh ở công viên,...cùng một loạt các ảnh lớp 10,11,12 của tôi, tôi đơ toàn tập luôn! Không thể tin được, là ai, ai mà lại chụp ảnh tôi nhiều thế này??? cuối cùng là bức ảnh trái tim màu đỏ , rồi một dòng chữ màu đen dần hiện ra...."Tiêu Minh Nguyệt, làm bạn gái của tớ nhé!" rồi cậu ấy bước ra từ phía sau màn hình, đi đến đứng trước mặt tôi và nói:

Làm bạn gái anh nhé! - tôi vẫn còn đang bất ngờ về video thì lại bị cậu ấy làm cho bất ngờ lần 2. Tôi đứng ngây người vài giây rồi hỏi : Mày thích tao à? - Ừ, tao thích mày! :) Rồi mặt tôi đỏ bừng lên, tôi nhìn cậu ấy thấy cậu ấy đang nhìn tôi, tôi càng ngại. Cuối cùng tôi gật đầu đồng ý, mọi người xung quanh hú ầm lên, có người còn huýt sáo. Cậu ấy cười nhẹ rồi hôn lên trán tôi. Tối đó cậu ấy đưa tôi về ký túc xá như mọi khi, về tới phòng tôi vẫn mang tâm trạng như người trên mây, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thi thoảng lại ôm má cười cười, con Hà về thấy tôi thế nó đập tôi mấy phát tôi mới đỡ hâm. Mùa hè năm ấy nóng lắm, lại phải ôn thi đại học, rõ mệt nhưng tôi lại thấy như mùa xuân đang về vậy, tôi bị hâm nặng rồi!

Sau đấy tôi đỗ đại học y Hà Nội, bố mẹ tôi vui lắm, cậu ấy cũng vui nhưng tôi còn vui hơn, không chỉ vì tôi đỗ đại học mà còn vì cậu ấy đỗ trường học viện cảnh sát nhân dân. Chúng tôi đi chơi xả stress cũng là để chúc mừng vì đã đỗ đại học. Đang ăn kem thì có một bé làm rơi ít bánh kem vào vạt áo tôi, tôi đi vào nhà vệ sinh gột sạch kem, đang rửa tay thì cái Hà gọi điện đến.

- Nguyệt, mày đang ở đâu? - nó hỏi tôi, giọng có vẻ bồn chồn.

- Tao đang đi chơi với Dương, sao thế? có chuyện gì à?

- Mày đang ở cùng ông Dương ?

- Ừ, sao thế? À mà hiện tại tao đang trong nhà vệ sinh.

- Ok. Mày bình tĩnh nghe kỹ lời tao nói nhé! Tao sẽ không nói lại lần 2 đâu!

- Ừ rồi, mày nói đi. Có gì mà ra vẻ nghiêm túc thế?

- Thằng Dương nó cá cược với mấy đứa con trai lớp mày là nó sẽ tán đổ được đứa mặt lạnh là mày! Nếu nó thắng, bọn kia mỗi đứa mất 100k với nó, nếu nó thua, nó mời bọn kia ăn sáng cả tuần!

- Mày đùa tao đấy à? Làm gì có chuyện vớ vẩn như vậy!

- Tao đùa mày làm gì, hôm đi Prom, tao về muộn hơn mày gần nửa tiếng, nhớ không?

- Nhớ. Liên quan gì à?

- Cực kỳ liên quan! Hôm đấy tao đi mượn vở cái Linh lớp chuyên Sinh ấy, về muộn hơn mày, đúng lúc gặp thằng Dương cùng mấy thằng con trai lớp mày đang nói chuyện trước khu ký túc xá. Tao vô tình nghe được cuộc nói chuyện của chúng nó.

- Ôi cụ ơi, vào nội dung chính đi, tao còn phải ra gặp Dương, tao đi cũng lâu rồi. Nhỡ anh ấy lo thì khổ!

- Kệ nó. Mày nghe tao nói đây này! Tao thấy 6 đứa kia đưa cho thằng Dương 300k, còn nói gì mà " tán chơi thôi mà cũng kỹ lưỡng quá! Mà mày tán lâu quá, giảm một nửa nhé!". Thằng Dương bảo "ok", rồi thằng Kiên nói "công nhận con bé ấy xinh phết! Biết thế tao tán luôn từ đầu. Để mày tán mất, tiếc quá!", Lão Dương của mày phán một câu rồi đi luôn: "Có́ chơi có chịu chứ! Vụ cá cược này tao thắng, chơi vui phết! Thế nhé, tao về đây! Bye bye!". Tao còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì gặp thằng Hòa lớp mày, tao gặng hỏi mãi nó mới nói là bọn nó cá cược với thằng Dương xem có tán đổ được mày không! giờ mày tin chưa! Hôm ấy tao về phòng định bảo mày luôn nhưng thấy mày hâm hâm tao đánh mấy phát mới bình thường lại, mày chơi thân với nó, tao nghĩ có nói mày cũng không nghe nên quyết định không nói cho mày biết! Với cả tao sợ mày biết rồi mày sốc, mày không ôn thi được! Lúc nãy tao gặp thằng Hòa tao mới nhớ ra chuyện này. Tao xin lỗi vì giờ mới nói với mày Nguyệt ạ.

- ....

- Nguyệt, mày còn nghe máy không? Nguyệt..Nguyệt...mày đâu rồi??? Nguyệt.. trả lời tao, đừng làm tao lo...Nguyệt...

- ..ừ..tao vẫn ổn. Tao cúp máy nhé. Bye bye..- tôi không dám tin vào tai mình, hóa ra anh lừa dối tôi, hóa ra tất cả chỉ là giả dối! Đau, thật sự đau quá. Tôi ngồi sụp xuống đất, ôm chặt tim mình, nó đau quá!

Vài phút sau...

Tôi ra khỏi nhà vệ sinh mang theo tâm trạng nặng nề, đôi mắt tôi vô hồn nhìn vào khoảng không vô định, chợt có người ôm lấy hai vai tôi lắc lắc, là ai nhỉ? Tôi cố gắng trấn định lại nhìn xem người đang lay tôi là ai, đập vào mắt tôi là Dương, nhìn mặt anh ấy có vẻ lo lắng lắm...

- Nguyệt, Nguyệt..em bị sao vậy? Em ổn không?- vẫn là giọng nói trầm ấm hằng ngày của anh nhưng lại pha chút tư vị của lo lắng...lo lắng sao? Lo cho tôi à? Lo cho tôi mà lại biến tôi thành như thế này sao? Giả nhân giả nghĩa!

-...anh là ai? Tôi không quen anh..anh tránh ra...tránh ra...- tôi vùng ra khỏi tay anh nhưng không được, Không ngờ cũng có lúc anh mạnh như vậy ! Mọi người trong quán đang nhìn chúng tôi nhưng tôi mặc kệ, tôi chẳng thiết quan tâm ai nữa. Đến bản thân tôi còn chẳng thể quan tâm nổi thì tôi phải quan tâm người khác làm gì ?

- Nguyệt, em sao vậy ? Anh đưa em khám bác sĩ nhé ? Em đau ở đâu ? Nguyệt, trả lời anh! - ánh mắt anh hiện lên vẻ lo lắng lắm nhưng sao tôi lại không thể cảm nhận được sự ấm áp trong ánh mắt lo lắng ấy nữa.

- Vết thương của tôi chẳng có bác sĩ nào chữa trị được cả. Tôi đau trong tim, đau trong lòng, tâm hồn tôi bị tổn thương thì có chữa được không ? anh tránh ra...tránh ra...cho tôi... !

- Không, anh không tránh. Nguyệt, em làm sao vậy? Anh đưa em đi khám, khó chịu thì nói anh nghe...

- Anh định đóng phim Hàn Quốc cho tôi xem đến bao giờ ? Bọn nó trả thêm cho anh bao nhiêu tiền để anh tiếp tục đóng vở kịch người yêu với tôi ? Nói đi...chúng nó trả anh bao nhiêu tiền để anh sẵn sàng lừa gạt tình cảm của tôi...biến tôi thành con ngốc hả ? Đùa tôi vui lắm sao ?

- Nguyệt, em đang nói linh tinh gì thế?- nhìn anh có vẻ hoảng loạn lắm, chắc tôi nói trúng tim đen rồi!

- Tôi biết hết rồi...biết tất cả những chuyện xấu xa anh làm với tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yeu