Chương 28: Có duyên gặp lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa khẽ động, thân thể người con gái quyến rũ trên giường cũng khẽ động.

Lấy tay che mặt, cô khó khăn mở mắt thích nghi với ánh sáng, im lặng ngắm gương mặt đối diện, môi khẽ mỉm cười, anh thật sự rất đẹp trai làm lòng cô rung động, nhưng rất nhanh nụ cười kia mang thêm một tia tự giễu: cô là cái thá gì mà đèo bòng, trèo cao cơ chứ, chẳng qua chỉ là gái bán thân, chẳng qua chỉ là bạn giường một đêm của anh, chẳng qua chỉ là khi anh thức giấc cả hai liền thành người xa lạ, một người khách qua đường chẳng để lại một chút dấu vết cứ như chưa từng tồn tại.

Nhẹ nhàng vén chăn dậy, chịu đựng đau đớn của hạ thể, cô nhặt quần áo lên vào phòng tắm.

Cô vừa khuất bóng, anh liền từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt đó xẹt qua tia mất mát: mày có là gì, chỉ là một trong những vị khách của cô, nếu hơn thế thì cũng chỉ là vị khách đầu tiên thôi, sao khi bước ra khỏi căn phòng này cô liền quên mày, cả tên mày cô cũng không thèm hỏi, cô lại trở về tiếp tục việc của mình, còn về có nhớ tới mày hay không thì chắc có, nhớ tới lần đầu tiên của mình.

Cô vừa mở cửa phòng tắm, choàng áo tắm ra ngoài, thân ảnh quyến rũ lả lướt bước qua, anh không nói gì, ngồi dậy đi thẳng vào phòng tắm, anh không muốn cô mở miệng, nếu như đã nói chuyện xong cô sẽ rời đi rất nhanh, anh không muốn nhanh như vậy liền chia tay cô.

Cô ở ngoài lặng lẽ mặc quần áo vào, thầm mong anh cứ chậm rãi mà đi ra, cô cũng không muốn chia tay anh sớm như vậy, ít nhất bây giờ cũng có thể nói, cô đang ở cạnh anh.

Hai người có cùng một suy nghĩ nhưng lại chẳng ai có can đảm nói ra điều trong lòng mình, cứ như vậy họ lỡ mất nhau.

Hồi lâu sau, anh bước ra, chỉ độc mỗi chiếc khăn tắm trên người. Cô thu lại luyến tiếc trong ánh mắt, che đậy bằng vẻ đùa cợt của gái quán bar như bao cô gái bao khác.

-Tiên sinh đây thật mạnh mẽ đó, tôi phục vụ anh có vừa lòng không?

-Vô cùng vừa lòng.- Diệp Tử Vũ cũng che đậy lại vẻ mặt mất mác thay vào đó là vẻ thản nhiên, nụ cười như có như không.

-Vậy bây giờ anh đã thanh toán được chưa?

Tử Vũ cũng đoán được khi cô mở miệng cũng là lúc cô muốn đi.

-Được chứ, sao lại không chứ? Nếu sao này tôi nhớ em thì liên lạc sao đây? Em nỡ bỏ lỡ bổn thiếu gia vừa có tiền lại đẹp trai như này sao?- Nếu không thể dây dưa với nhau cả đời thì ít nhất cũng có thể qua lại với cô trong vai một người khách, anh tình nguyện như thế.

-Đương nhiên là không nỡ rồi, khách tốt như vậy cơ mà nhưng không cần liên lạc lại đâu, có duyên thì gặp lại thôi.- Cô không muốn qua lại như thế, nếu không ở với nhau mãi được thì nhân lúc chưa phát triển cắt đứt luôn đi.

Diệp Tử Vũ im lặng, xoay người tìm tập chi phiếu, viết lên rồi xé đưa cô, thậm chí cách liên lạc cô cũng không muốn cho.

Cô cầm chi phiếu hôn lên một cái rồi rời đi, khi cô ra đến cửa, anh hỏi vọng ra.

-Gọi em là gì?

-Chương Tử Thanh.

Đúng, là Chương Tử Thanh cô "đầu bếp" hôm nọ ở hầm giữ xe.

Cuối cùng, tiếng nói cùng thân ảnh kia biến mất sau làn cửa đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net