19. Mong cậu thật hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn đã được báo trước nhưng Jimin không ngờ vào kì học mới lại bận túi bụi như thế.

Việc Jimin là sinh viên năm nhất đầu tiên nhậm chức phó chủ tịch hội sinh viên của đại học Yeonseo cũng đã được thông báo vào cuối kì trước.

Hôm chiều mùa hè, hai đứa đi xem tarot ở hiệu Ngôi nhà nhỏ trên đồi.

Tụ bài bảo quan hệ của hai đứa sẽ mãi hạnh phúc ở mức này.

Ami nghe xong cả ngày cũng không cười nổi. Jimin đến khi nghe chuyện thằng quỷ xứ Lee Dongmin ở câu lạc bộ tarot thì liền nhận ra kế hoạch của mình được ăn bài không thành ngay từ ban đầu.

Sao tên này tham gia lắm câu lạc bộ thế???

Bỏ qua chuyện Jimin đã dỗ Ami như thế nào sau đó, quay về tháng mười hiện tại.

Chuyện học hành trên lớp cộng với việc tham gia hai câu lạc bộ kiêm phó chủ tịch hội sinh viên cùng câu chuyện lịch học toàn buổi sáng của Ami với những lớp chỉ có tiết chiều của Jimin, lần cuối hai đứa cùng ăn chắc là ngày cuối của mùa hè.

Mãi mới rảnh được một buổi trưa, vốn tính hẹn Ami ăn trưa ở trường. Ai ngờ đâu anh lại nghe từ Lee Dongmin việc Ami đã xin bảo lưu và dừng học được hơn chục ngày.

"Thế bây giờ tôi chính thức hợp pháp theo đuổi Ami được rồi chứ?"

"Nói tào lao cái gì vậy!"

Ừ, nói cái gì tào lao vậy.

"Ủa chứ cả trường đồn hai cậu chia tay nên Ami nghỉ học không đúng à?"

Nếu không phải đang họp câu lạc bộ thì chắc Jimin đã lao vào đánh nhau với Dongmin.

Hình bóng nhỏ nhắn của Ami ngồi ở sopha vào những hôm trước cũng không còn. Jimin vẫn nhớ tầm giữa tháng chín đổ về trước, tối nào quay về cũng thấy Ami đang gật gù ở phòng khách với túi bỏng ngô.

Kim Ami khi đó cứ như là đợi bạn trai mình về để nghe người ta nhắc nhở đi đánh răng rồi mới ngủ.

"Nay cậu về sớm thế?"

Ami cầm một bó hoa hồng đỏ tươi rói với khuôn mặt không chút niềm vui, nặng nhọc thay dép trong nhà hình con mèo.

Jimin chưa kịp nói gì đã bị Ami la một trận vì tội dám đổ thức ăn vào bát của mèo.

"Tớ bảo rồi mà!! Cậu cho Mei ăn là ý muốn bảo Mei đổi con sen đi đúng không?"

Mèo đen bụng căng tròn đứng cạnh chợt co rúm, cọ cọ chân Ami.

Ami mặt buồn hiu đi về phòng, xém chút nữa bay vào thế giới nội tâm toan khóc một mình.

"Ami, tớ xin lỗi mà. Tớ không phải ý đó."

Jimin ôm Ami đã ngồi trên giường với chăn phủ kín đầu. Chưa được ba phút, Ami liền đạp chăn ra vì khó thở. Mắt đỏ, đầy nước mắt, chưa kịp sưng.

Lau nước mắt cho Ami, Jimin lần nữa ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về như thể muốn nói:

"Những ngày qua chắc khó khăn với cậu nhiều lắm. Cậu cứ khóc cũng được, mọi chuyển sẽ ổn cả, tớ luôn ở bên cậu."

Anh tự trách bản thân làm gì những ngày qua mà không có cả thời gian nhìn mặt Ami.

Ngay từ khi Ami bước vào nhà lúc nãy, chỉ cần bắt gặp ánh mắt đó năm giây, Jimin đã biết cô bạn gái mình đã ở bên hơn một thập kỉ này hiện không ổn.

"Ami, kể cho tớ đi."

Dường như không có sự hồi âm và dường như câu nói "Đó là chuyện của tớ." có thể phát ra lúc nào.

...

Khi tuyết bắt đầu rơi, Ami hình như quay lại khoảng thời gian trước khi gặp lại người bạn tên Jimin. Chỉ là hình như thôi.

Anh chủ tiệm "Hoa Đẹp Như Chủ" vẫn như cũ, vẫn đẹp trai và vui tính.

Nhân viên bán thời gian này đã thành toàn thời gian, dạo này ít bắt sóng với mấy trò đùa của anh chủ.

"Nhóc, chiều nhóc ở lại đến ba rưỡi đợi khách đến lấy hoa rồi đóng cửa tiệm. Anh đi ăn cưới. Bạn anh nhà ở Jeju, mai anh đem quýt về cho."

Cái đám cưới thứ tư dù chưa qua giữa tháng.

Anh chủ dạo này cũng hay đi xem mắt. Hôm sau đó thể nào Ami cũng được nghe phi vụ đào tẩu những cuộc hẹn tiếp của ảnh. Ủa mà năm nay anh chủ bao nhiêu tuổi?

Chiều hôm đó, tuyết rơi không dày, chỉ âm bốn độ, khách mãi vẫn không đến. Ami xém đóng cửa theo lời dặn đúng giờ khách không đến thì mặc kệ khách.

"Ayo cô bé! Hoa anh đặt đâu?"

"Về hồi nào vậy?"

Dùng một câu hỏi để đáp lại, Ami nào có ngờ người từng ở trong câu chuyện do mình vẽ ra vài năm trước lại xuất hiện trước mặt. Tự nhéo tay mình một cái để chắc chắn không phải là ảo giác. Ami cảm thán trong lòng vì sự hiện diện của người ta.

"Sao đấy? Thấy tôi đẹp trai quá nên sốc quá phải nhéo tay trấn tĩnh à?"

Từ lúc nhìn thấy tên khách là Park Jiahn trong sổ đặt hàng, Ami đã ngờ ngợ rồi, nào có tin được người ta thật sự là người quen.

Jiahn thật ra không giống Jimin hoàn toàn, hai nốt ruồi một ở đuôi mắt và một gần gò má của người ta làm Ami luôn nghĩ Jiahn là một sad boy.

"Nè, hỏi mà không trả lời? Lại nhìn nốt ruồi lệ của tôi đúng không? Hồi bé cậu xin miết, tôi cũng muốn cho lắm nhưng không cho được."

Ami gói lớp giấy tím ở ngoài trước khi giao hoa cho khách.

"Hai mươi hai nghìn won. Quý khách muốn đưa tiền mặt hay quẹt thẻ hay chuyển khoản?"

"Quét trái tim anh được không?"

...

Chiều hôm đó, tan làm sớm, Ami về nhà vẫn nhưng thường lệ kiểm tra hệ thống sưởi rồi mới nấu cơm.

Giờ cơm, Ami ăn, Mei cũng ăn.

Đến tối trước khi đi ngủ, lại như quay về thời gian trước, một người một mèo, Ami nói, Mei đáp lại bằng những tiếng grù grù. Mùa đông chỉ cần ở trong chăn thì không sợ lạnh. Ami thích mùa đông có Mei nằm cạnh.

"Meiii~ mấy lúc em ở nhà một mình có buồn không? Hay chị rủ thêm bạn đến chơi cùng em nhá?"

Mei đổi tư thế, nằm gác cằm nhỏ lên tay Ami, lại tiếp tục tiếng grù grù.

"Giả dụ, nếu sau này không còn chị ở bên, Mei vẫn phải hạnh phúc như này biết chưa."

...

Khi tuyết tan chảy, trời lạnh hơn cả lúc tuyết rơi, Ami thảo luận với anh chủ hiệu hoa về việc làm bán thời gian.

"Nhóc đi học lại à?"

Ami có chút phân vân, không biết có nên như vậy không.

"Trường học ấy, vốn dĩ rất áp lực, ngày trước anh cũng như nhóc, bảo lưu một, hai lần vì mệt mỏi. Không cần phải vội đâu, nhóc đi học lại cũng được mà ở đây chơi với anh cũng được."

Trời lạnh nhưng lòng ấm, Ami cảm nhận như đã gặp lại người anh trai từ rất lâu của mình.

Năm hai... ý là năm hai của Jimin... Ami quay lại trường học. Ngồi cạnh Lee Dongmin ở hàng ghế thứ hai, Ami nhìn chăm chú dòng chữ chào mừng năm học mới trên sân khấu.

"Này hậu bối, sang ngồi với mấy em năm nhất đi chứ."

Ami không buồn đáp lại câu đùa ngớ ngẩn của Dongmin. Chính cậu ta là người đến ngồi cùng cơ mà.

Sau khi bài phát biểu đầu năm của hiệu trưởng kết thúc, hội sinh viên tiếp tục chủ trì chương trình và mở đầu bằng việc cho các sinh viên sang nhà thể chất.

Vỗ vai Ami, Dongmin cười hì hì dặn dò Ami đừng chạy đi đâu kẻo lạc.

"Biến đi hộ."

Mấy đứa bạn cùng khóa trước kéo Ami đến khu tập trung của khoa Hóa - nơi gần cửa ra vào nhất.

Sinh viên năm nhất lần lượt giới thiệu, "lớp phó cũ" với cái nết hay trêu chọc cũng đẩy Ami ra giữa. Cũng không nhiều lời, Ami nói vài câu cho có lệ.

Có một đứa năm nhất lúc chơi trò chơi có vẻ tưởng Ami là sinh viên mới toanh thật nên cũng nhiệt tình nắm tay bảo:

"Tớ tính tình vui vẻ, hòa đồng, tính cách không hướng nội mà hướng tùm lum, trông cậu có vẻ trái ngược. Nghe nói trái dấu hút nhau, sẵn tiện chưa có bạn cặp, cậu bắt cặp với tớ đi."

Thật thần kì vì Ami đồng ý. Cô còn tưởng bản thân sẽ chối ngay tức khắc.

Hội sinh viên sang hỏi thăm mà đại diện đến khoa Hóa là một cô gái tóc dài và tên loi nhoi Lee Dongmin.

Ami ngán ngẩm thở dài, nhìn sang khoa Kiến trúc ở gần đó, thẩn thơ nhìn như không có điểm dừng.

"Sao hả em gái, em có hòa đồng với các bạn không?"

"Ừ, vẫn thân thiết hơn với cậu."

Dongmin nhìn theo hướng mắt của Ami. Đôi mắt đó thiệt là... có chia tay Jimin rồi cũng không nên buồn như thế, có buồn thì buồn một chút thôi, chứ làm gì mà buồn quài buồn quài như vậy.

Mấy hôm sau, khoa Hóa tổ chức sinh hoạt ngoại khóa, Lee Dongmin rủ ba ngày, mãi mới lôi kéo được Ami đi cùng.

Dù khoa cho phép dẫn bạn ngoài khoa đi cùng nhưng cậu ta không ngờ Jimin cũng đến, hóa ra là thay mặt cho nhà tài trợ của chuyến đi - hội sinh viên.

Khi tiệc tối bắt đầu, Jimin đến ngồi cạnh Ami rồi rất tự nhiên, Ami gác chân lên đùi Jimin.

Chỉ từ xa, Dongmin cũng thấy rõ được ánh mắt chăm chú của Ami nghe Jimin kể chuyện, cứ như là giữa họ chưa hề có chuyện chia tay.

"Ami, hẹn hò với tôi đi!"

"Cậu nói lại lần nữa đi để tôi chuẩn bị."

Lee Dongmin nắm tay Ami, mắt lấp lánh nói:

"Bọn mình hẹn..."

"Biến đi."

Lời tỏ tình hôm mà tuyết rơi thật dày là Ami tưởng Dongmin đùa. Nhưng vốn dĩ cậu ta đâu có đùa. Nét mặt không chút động tâm của Ami hóa ra không chỉ là Dongmin nghĩ.

Dongmin bắt đầu nhớ lại tuần trước, khi đến tiệm hoa Ami làm thêm tìm cô nhưng không gặp được, anh chủ tiệm đã bảo:

"Nè cậu kia, đừng phá Ami với người yêu con bé nữa!"

"Liên quan gì đến anh?"

"Cậu đã nghe câu vẻ đẹp không nằm trên gò má người con gái mà nằm trong ánh mắt kẻ si tình chưa? Ở đây... Ami có cả hai..."

Lee Dongmin đủ thông minh để hiểu kẻ si tình kia là ai, cũng đủ nhạy bén nhận ra ánh mắt của kẻ si tình đó.

"Em ấy có ba ánh mắt, một là với người em quý, hai là với kẻ em ghét, ba là đối với Park Jimin."

Jimin và Ami đâu có chia tay, từ lúc hai đứa chính thức hẹn hò đến giờ, cãi nhau đúng là có nhưng thật sự không có chuyện chia tay. Mấy ngày đông Ami ăn cơm một mình cũng là Jimin về nhà thăm gia đình.

"Tớ thấy nơi đó không dành cho tớ."

Nơi đó là đời sống đại học hay là tấm lòng của Jimin vậy? Không được do dự mà phải trả lời ngay là đời sống đại học rồi!

Đó là câu trả lời từ hôm mà Ami ngồi khóc huhu chỉ vì Jimin cho Mei ăn.

Tình cảm của Jimin dành cho Ami ngay cả anh chủ tiệm hoa cũng cảm nhận được.

Anh chủ hôm ấy còn nhân dịp khách bùng hàng nên tặng bó hoa bảo Ami mang về tặng người yêu.

"Mà hơi tiếc, tớ vốn muốn tặng cậu hoa hồng đỏ... không sao, tớ chỉ cần phơi khô thể nào nó cũng thành màu củ dền."

Xoa đầu Ami, Jimin buồn lòng vì ngẫm lại, cô gái của anh không biết từ bao giờ chỉ nhìn thấy màu đen buồn hiu của hoa hồng đỏ.

"Ami, bọn mình biết nhau gần như cả đời rồi, bây giờ hai đứa mình cũng đang hẹn hò, thật ra chúng ta đều có những chuyện  muốn giữ riêng, chỉ là... nếu có thể cứ kể ra hết mấy điều mệt mỏi, mấy đứa cậu ghét, hoặc là gì cũng được... tớ thích nghe cậu kể chuyện mà, cậu vui là được."

Lúc nãy đã nín khóc, Ami nghe Jimin nói vậy thì cảm động bùi ngùi rưng rưng.

"Cậu cũng biết mà... tớ... yêu cậu nhiều lắm...

------------------------------------------------------to be continued-----------------------------------------------------

   Xin chào mọi người, lâu quá rồi mình không đăng chap mới. Nay mình đã trở lại rồi. Tháng tư vừa qua của mọi người như thế nào? Tháng tư vừa qua cứ như là khiến mình quay lại là một sad girl. Chắc hẳn mọi người cũng biết có chuyện không vui tháng qua đúng không? Tháng tư thật mệt mỏi. Chuyện buồn, thi cử dù đã học thật sự rất chăm nhưng kết quả không tốt. Mình vẫn nhớ thứ bảy tuần trước, lần đầu tiên kể từ hồi lên đại học, mình bước ra khỏi trung tâm khảo thí mà khóc huhu. Vừa là vì nỗ lực rất nhiều nhưng điểm thấp vừa là vì chuyện không vui của những hôm trước đó. Đến hôm nay mình cũng đã ổn hơn rồi. Nghe nói đang là mùa thi học kì, mong các bạn chưa thi thì sẽ ôn thi và thi thật tốt, các bạn đã thi rồi thì điểm thật như mong đợi. Và cũng nghe  các bạn sắp thi đại học vào cuối tháng 6, mình cũng có đứa em họ đang chịu áp lực đó nên nhân tiện chúc em mình và các bạn sẽ thi ôn thật chăm chỉ, điểm phải thật cao, vào trường mong đợi nhá. Mình mong là nỗ lực của các bạn sẽ được đền đáp. Cố lên nha! 

   Có một câu "April showers bring May flowers", nhân ngày cuối của tháng tư, chúc mọi người dù là ai, dù ở nơi nào cũng hãy thật khỏe mạnh, hạnh phúc nhá.                        


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC