Chương 13 + 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13: Sự dịu dàng của Kim Kimin

Sau khi hắn lau sạch sẽ người anh xong thì phát hiện anh đang ngủ say, chắc là anh rất mệt.
- Con mèo nhỏ em, ngủ say như chết vậy. Hắn mỉm cười hôn lên môi anh, nhẹ nhàng dùng áo tắm khoác lên người mình và anh rồi bế anh ra khỏi bồn tắm . Hắn bế anh thật cẩn thận, vì sợ sẽ phá hỏng giấc ngủ của anh.

" Shi Hoo, em đúng là hồ ly. Chỉ biết câu dẫn người khác. "

Hắn chống tay kê đầu, say mê ngắm nhìn anh đang ngủ say. Mèo con của hắn lúc ngủ thật đáng yêu,cái môi lúc ngủ cong lên như cười. Đang mơ thấy gì sao?

Cốc cốc

" Mẹ kiếp"

Hắn bực mình bước ra khỏi giường mở cửa. Mới sáng sớm ai đã làm ồn thế này? Chán sống rồi sao?

- Chủ tịch

- Có chuyện gì? Nói nhanh lên. Hắn gắt lên, nhưng lại điều chỉnh âm độc để tránh anh thức giấc

- Thu nhập của công ty chúng ta tháng này đạt đến 165 tỷ won.

- Chỉ vậy thôi thôi?

Mặt hắn đằng đẵng sắc khí

- Vâng

- Vậy mà cũng làm ồn, lần sau có chuyện gì quan trong hẵn nói. Nếu không lần sau tôi sẽ treo ngược cậu lên cành cây đấy.

Ầm
Hắn bực mình đóng cửa cái ầm một cái, nhưng rồi chợt nhớ là anh đang ngủ. Hắn tự cốc đầu mình một cái

" Chết thật, sao lại vô ý thế chứ."

- Mới sáng sớm mà đã xảy ra chuyện gì thế?

Anh mắt nhắm mắt mở ngồi dậy

- Em dậy rồi sao? Ngủ tiếp đi. Hắn mỉm cười leo lên giường ôm anh

- Ngủ sao được nữa, đều do anh cả.

- Được, được là lỗi của tôi. Hắn hôn lên tóc anh – Em muốn ăn gì? Tôi kêu bọn người hầu chuẩn bị cho em.

- Tôi muốn ăn cơm chiên anh làm

- Cơm chiên tôi làm?

Hắn ngạc nhiên, từ hồi nào đến giờ hắn chưa bao giờ phải làm việc nhà bao giờ. Nói chi đến chuyện vào bếp nấu ăn.

- Ừ, được không? Chút yêu cầu nhỏ nhoi này anh sẽ không từ chối chứ?

- Được, dĩ nhiên là được. Em vào đánh răng rửa mặt đi, tôi xuống làm cơm.

- Đợi tôi một chút. Anh mỉm cười tinh nghịch, nụ cười đầu tiên anh mỉm cười với hắn sau khi anh bị hắn bắt về đây. Nụ cười tự nguyện của anh thật đẹp, đẹp đến nỗi cuốn cả linh hồn hắn vào đó. – Tôi muốn giám sát anh làm. Được chứ?

- Được, nghe em cả.

Chương 14: Kim Kimin vào bếp

Nhìn hắn làm cơm mà anh cười đến đau cả bụng, nấu cơm đối với hắn khó khăn thế sao?

- Anh không biết chiên cơm sao?

- Ừ, từ hồi nào đến giờ Kim Kimin tôi chưa từng hầu hạ ai cả.

- Vậy thì tập đi. Anh mỉm cười rồi đi đến hướng dẫn hắn làm, Kim Kimin vốn thông minh trời sinh nên học rất nhanh. – Giờ thì anh hiểu rồi chứ?

- Ừ, thì ra cơm chiên làm dễ như thế. Sau một hồi chế biến, rúc cuộc Kim Kimin cũng đã cho ra lò một đĩa cơm chiên thơm phức. Hắn anh dĩa cơm anh làm, anh ăn dĩa cơm hắn làm. Hai người đều ăn trong niềm vui. – Em nấu ăn giỏi quá, tương lai sẽ là một người nội trợ đảm đang đấy.

- Nội trợ gì chứ? Tôi là con trai.

- Nhưng suy cho cùng em cũng phải lấy tôi. 

Hắn cười

- Ai lấy tên sắc lang như anh chứ. Anh đỏ mặt cúi đầu ăn hết dĩa cơm rồi nói – Này, chở tôi ra ngoài đi. Không lẽ anh định nhốt tôi như vậy cả đời à?

- Tôi vốn định như thế. Hắn cười rồi nhìn anh chăm chú – Như vậy thì sẽ chẳng có ai cướp em khỏi tôi

- Anh nghĩ ai có thể cướp tôi khỏi anh? Nếu như muốn, tôi đã rời đi lâu rồi....Giọng nói anh nhỏ dần, nhỏ dần. Nếu như không phải anh đã yêu tên điên này đến sâu đậm thì anh đã rời đi lâu rồi, làm gì phải nấn ná lại như thế này. Đêm hôm qua nếu cần thì anh đã đâm hắn một nhát rồi.

- Shi Hoo, đưa tay em đây

- Sao? Để làm gì?

Bất ngờ, hắn quỳ xuống, cầm lấy tay anh nói:

- Han Shi Hoo, em có nguyện lấy Kim Kimin này làm chồng em không?

Hắn cầu hôn anh sao? Có phải anh đang mơ không?

- Anh nói thật chứ?

- Thật. Hắn gật đầu, chờ mong câu trả lời nơi anh. Câu trả lời của anh dĩ nhiên là:

- Tôi đồng ý. Anh mỉm cười hạnh phúc, hy vọng thời gian hạnh phúc sẽ dừng ngay thời điểm này. Nếu đây là mơ thì anh tình nguyện không tỉnh lại.

- Vậy ngày mai chúng ta sẽ làm lễ cưới nhé!

- Ngày mai? Sao nhanh thế?

- Vì anh rất mong muốn nhìn thấy em trong đêm trăng mật

- Tên sắc lang nhà anh. Anh đỏ mặt nói – Chẳng phải anh đã thấy rồi sao?

- Lúc đó khác, trăng mật khác. Tôi muốn em tự nguyện mà không phải là gượng ép. Bây giờ, hắn muốn anh trao hắn toàn bộ niềm tin của mình. Muốn rằng mình lần nữa có thể tạo được niềm tin cho anh, muốn rằng mình có thể trao cho anh hạnh phúc mà trước kia hắn chưa thể trao cho anh. – Nếu như em không muốn tổ chức hôn lễ vào ngày mai thì tôi sẽ chọn ngày khác, mọi thứ đều tùy thuộc vào quyết định của em.

- Không cần thế. Anh lắc đầu - Chọn ngày mai đi, mai là thứ hai và cũng là ngày đầu tuần. Coi như chọn thứ hai là ngày khởi đầu mới của chúng ta đi, được không?

- Được, em muốn gì thì là thế đó. Hắn mỉm cười ôm lấy anh vào lòng, hạnh phúc nói. Người con trai này đã thật sự tin tưởng hắn rồi... Rúc cuộc, anh cũng cho hắn một cơ hội bù đắp lại những tổn thương mà hắn gây ra cho anh. Cho hắn cơ hội sửa sai và làm lại từ đầu. - Shi Hoo, tôi yêu em.

- Tôi cũng yêu anh, hãy cố mà trân trọng tôi đấy.

- Tôi nhất định sẽ trân trọng em, luôn luôn và mãi mãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net