Chương 17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17 : Anh đã có thai? Không thể nào

Hai tháng sau, anh bắt đầu có chịu chứng nôn mửa, nhất là bị dị ứng với cá. Vụ gì thến ày, đây vốn là chịu chứng của phụ nữa mà. Chẳng lẽ anh đã có thai? Không thể nào?

- Shi Hoo, tôi đưa em đến bệnh viện nhé!Dạo này sức khỏe em kém quá

- Tôi không muốn đến bệnh viện, kêu bác sĩ của anh đến đi. Anh ngồi sụp xuống đất hoang mang, nếu đi bệnh viện khám mà sự thật quả như thế thì anh còn mặt mũi gì nữa.

- Được, vậy để anh kêu bác sĩ đến

- Ừ

Sau khi khám bệnh cho anh xong, bác sĩ Beak ngạc nhiên nói với hắn rằng anh đã có thai. Hắn ngạc nhiên, còn anh thì sốc. Có lý nào một người đàn ông lại mang thai

- Ông có khám lầm không?

- Tôi không hề khám lần, phu nhân đã mang thai. Có lẽ là do cấu rúc gen nào đó biến đổi nên mới khiến phu nhân thụ thai.

" Thụ thai ư? Vậy là không sai."

Vốn dĩ anh cũng là bác sĩ, tình hình của anh anh hiểu hơn ai hết. Chỉ là anh không thể tin vào điều kỳ lạ này thôi.

- Chuyện này đừng nói ra ngoài, nếu có người thứ 2 biết thì ông và người đó sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian tươi đẹp này đấy.

- Vâng. Chuyện này dĩ nhiên là ông biết rồi, lời từ miệng Kim Kimin hắn nói ra trước đây chưa hề có lời nào là đùa giỡn.

Sau khi ông rời đi, anh đi đến ôm lấy anh vào lòng an ủi:

- Em đang rất lo lắng đúng không?

- Đúng thế. Anh nói – Nếu như sinh đứa bé này ra thì nó sẽ gặp mọi dị nghị trong xã hội. Cho nên phải giết nó đi.

- Không thể. Hắn đau lòng nói, đẩy nhẹ anh ra tạo một khoảng cách nhỏ giữa hắn và anh, nhìn sâu vào mắt anh nói – Đó là con tôi, nó mang dòng máu của tôi và em. Không thể giết nó đi được.

- Nhưng nó sẽ không thể hạnh phúc nếu như tồn tại trong thế giớii này

- Tôi hiểu, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây thì dù là bất kỳ ai cũng không được tổn thương nó và em. Hắn hôn lên trán anh trấn anh- Ngoan, hãy sinh đứa bé này ra khỏe mạnh. Mọi chuyện cứ để tôi lo.

- Kimin, nhưng tôi sợ

- Không có gì phải sợ cả. Hắn mỉm cười nói – Tôi là Kim Kimin, lời tôi nói ra chính là luật.

- Kimin. Anh bật khóc ôm chầm lấy hắn, vùi đầu vào lòng hắn mà khóc- Con chúng ta và chúng ta sẽ có thể sống hạnh phúc chứ?

- Nhất định rồi, cả ba người chúng ta nhất định sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc.

Chương 18:

5 tháng sau, cái bụng của anh đã trở nên tròn vo. Giới tính của đứa trẻ sắp ra đời là con trai , bởi vậy nên Kim Kimin hắn vui lắm, cứ áp tai lên đó để nghe tiếng động và để cho nó đạp. Mỗi khi nó đạp, bàn chân bé xíu của nó lại hiện lên bụng của anh. Sau đó rồi lại biến mất, trả lại cho anh một cái bụng tròn vo bình thường.

- Này, anh có thể tránh xa cái bụng của tôi ra được không. Anh trách móc - Anh đè như thế sao nhóc con chịu nổi

- Em thật khó tính, cảm nhận được anh kê đầu lên nên nó rất vui đấy. Hắn mỉm cười xoa bụng anh, nụ cười tràn ngập sự thương yêu của người cha dành cho đứa con. Đến anh cũng không thể ngờ hắn lại có mặt đáng yêu như thế này.

- Mong rằng sau này lớn lên nó đừng như anh, dở dở ương ương chán cả ra. 

Anh cười chọc hắn khiến mặt hắn xìu xuống.

- Ai đời vợ lại nói chồng như thế chứ. Sau đó hắn vui vẻ diễn tả về mình - Ai nói tôi dở dở ương ương nào, ít nhất cũng phải oai phong lẫm liệt, đứng đầu giới hắc đạo như ba nó. Và sau đó nữa, hắn nằm kế anh, vẽ lại khuôn mặt tuyệt đẹp của anh rồi kề miệng vào bụng anh nói - Nếu như không giống ba thì ít nhất con cũng phải đẹp giống mẹ, mà nếu không giống hoàn toàn ở mẹ thì cũng phải giống đôi mắt nâu của mẹ con. Đó là nơi đã nhốt toàn bộ linh hồn của ba vào trong đó.... Nếu sau này có yêu ai thì hãy trân trọng họ ngay từ đầu... Đừng như ba, làm tổn thương người mình yêu nhất rồi mới biết người đó quan trọng với mình như thế nào.

- Kimin.. Anh cúi đầu xuống nhìn hắn. Hắn lúc này đã không còn là một chủ tịch của công ty và là đế vương của giới hắc đạo nước, mà đã trở thành một người cha... Người cha yêu thương dạy dỗ con mình cách đối xử với người khác. Kim Kimin đã không còn là người tàn độc trước kia nữa rồi, hắn đã thay đổi.... Anh thật sự rất vui. – Kimin, anh có nhận ra rằng mình đã thay đổi rất nhiều không?

- Thay đổi? Có sao?

- Ừ. Anh cười nói – Anh không cảm thấy rằng bây giờ mình đã trở nên dịu dàng rất nhiều rồi sao?

Bây giờ hắn mới trở nên dịu dàng? Vậy tại sao trước kia hắn không dịu dàng như bây giờ? Tại sao phải để cho anh tổn thương mới biết rằng anh quan trọng với mình như thế nào? Tại sao hắn lại ngu ngốc như thế chứ? Shi Hoo của hắn, Shi Hoo của hắn có phải từng rất thất vọng thật nhiều không?

- Shi Hoo, xin lỗi em.

Hắn nâng anh lên để anh tựa đầu vào ngực mình, sau đó hắn kê đầu lên hõi vai anh, ân hận nói

- Xin lỗi? Tại sao phải xin lỗi?

- Xin lỗi vì tôi đã từng làm tổn thương em, xin lỗi vì giờ tôi mới có thể thay đổi.

- Xin lỗi cái gì nữa chứ. Anh cười xoa đầu hắn - Mọi thứ đều đã qua rồi, hãy để quá khứ không vui ở phía xa đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC