chương 2: bắt đầu câu chuyện, ngày đầu nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ là 7h00 sáng, tại cổng trường THPT Nguyễn Trãi xảy ra hiện tượng: có 4 đứa đi với nhau và đi đến đâu là bị bám đến đó. Nó nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông bỏ mặc tiếng cầu cứu thảm thiết của ba thằng bạn thân. Nói là ba thằng chứ tực ra chỉ có Huy và Đăng là vậy thôi. Thoát khỏi đống hỗn độn vào buổi sáng sớm như vậy khiến nó dù đã ăn sáng song vẫn đói. Nhưng hôm nay lại là ngày nhập học lớp 10 đầu tiên của tụi nó cho nên nó cứ đi loanh quanh trong trường chỉ để tìm cái căntin. Đi một lúc không thấy cái căntin đâu mà chỉ thấy một phòng tập nhảy, lén lút ghé mắt vao khung cửa sổ bên ngoài phòng tập nhảy nó thấy một anh chàng mái tóc màu bạch kim đang nhảy. Những động tác dứt khoát cùng uyển chuyển của cậu chàng khiến nó cứ mải mê nhìn đến không rời mắt. Quay lại với Duy, Huy và Đăng, sau khi nó đi, cả 3 lần lượt thoát được ra đám đông. Không hẹn cùng nhau tập trung trước cửa căntin.
- Này con Vy rốt cuộc biến đâu rồi nhỉ, tao cứ tưởng nó phải ở đây chứ !_ Huy lên tiếng quay sang nói với hai thằng bạn. Đăng lắc lắc cái đầu chép miệng:
- Tao sợ con này luôn, cả hè cứ ăn nằm nhà, bảo đến trường tham quan một vòng thì không chịu mà bây giờ lại chạy lung tung. haiz. Duy vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng cố hữu, lông mày khẽ nhíu lại rồi như nhìn thấy cái gì đó từ từ giãn ra. Duy chậm rãi bước về phía trước, Đăng và Huy cũng từ từ bước theo.
Nó bây giờ vẫn đang xem anh chàng tóc bạch kim ban nãy nhảy mà không biết đằng sau mình lúc bấy giờ là ba thằng bạn thân. Về phần anh chàng kia, thực ra là anh đã nhìn thấy nó lâu nó, từ lúc mà nó bắt đầu xem anh nhảy cơ. Bỗng anh chàng ngưng nhảy, hướng mắt vào nó đang đứng sau cửa sổ đậm ý cười. Duy lúc này với nắm lấy cổ áo sơ mi của nó lôi ngược ra ngoài.
- Oái Oái! đứa nào vậy? điên rồi sao - nó la oai oái rồi quay lại phí sau là khuôn mặt đã đen như than của Duy và khuôn mặt đỏ gay cố nín cười của Đăng và Huy. Lập tức nó cảm thấy mồ hôi trên mặt tuông ra như suối để mặt cho Duy lôi đi mà không biết anh chàng vừa nhảy ban nãy đang nở nụ cười rất đẹp:
- Tìm thấy em rồi, chuột nhỏ !! Quay lại tụi nó. Nó bây giờ đang lẽo đẽo theo tụi bạn đến lớp học. Duy, Đăng và nó học lớp 10/1 còn Huy thì học lớp 10/3. (Huy vào lớp trước rồi) .Trên đường đi, Đăng không gnừng càu nhàu nó: - Tại mày đó, tụi mình vào trễ mất rồi.
- S..sa..sao lại tại tao chứ, ai biểu tụi mi không vô trước ở đó mà .. mà ..mà..à mà đổ lỗi . Hứ_ nó cũng không vừa cố cãi cho bằng được. Duy bỗng cốc đầu nó, giọng nói lạnh băng như thường, có chút ấm áp hơn:
- Không tìm cậu lỡ cậu có chuyện gì thì sao đây hả? Nó nghe vậy cuối đầu hai ngón tay chạm chạm vào nhau. Đăng cứ tưởng là nó biết lỗi rồi, đang xám hối thì bỗng nó reo lên: - Woa! là 12 từ, 12 từ đó. Câu nói dài nhất trong tuần nha~ . Đăng và Duy bậy giờ thực muốn về nhà đập đầu vào gối chết. Và rồi cũng đến lớp học: cả ba đứa đứng trước cửa lớp, cả lớp đang giới thiệu nhau làm quen với buổi học đầu tiên thì nhốn nhao cả lên:
- Này là kì thủ cờ vây nổi tiếng Phan Thiện Đăng kìa, đẹp trai thiệt ha_ Hs1

- Kia có phải là coldboy Thiên Duy không, cold thiệc đó_hs2
- Cô bạn đi cùng kia là ai vậy, nhìn cũng dễ thương ha_hs3
- Dễ thương gì chớ_ hs2
- nè nè họ vào lớp mình cả phải không? _hs4
........
Cô giáo cầm cây thước lớn gõ mạnh lên bàn để dẹp loạn rồi chậm rãi đi từ từ ra phía cửa lớp, hắng giọng:
- Ba em là Duy, Vy, Đăng? Gật đầu khí thế.
- Mới ngày đầu tiên đã đi học trễ, có phải tưởng là học sinh cấp 3 rồi muốn làm gì thì làm không. Thật quá thể. Đi trễ không thể tha, phạt ba em cuối giờ ở lại don dẹp lớp học. Còn bây giờ thì vào lớp! nhanh lên! NGhe giảng nguyên một bản thuyết giảng ngày đầu tiên đi học khiến cả 3 đứa ngu hết cả người, lần luọt đi vào lớp nhưng...
- C..Cô...cô ơi! Tụi em ngồi đâu ạ?_ nó can đảm hỏi cô. à cô ngay lập tức trên lại khuôn mặt hiền dịu đúng chuẩn giáo viên cười tươi tận tình chỉ bảo và chỗ ngồi như sau:
nó ngồi ở bàn thứ 5 dãy bên phải, bên cạnh là chỗ trống. Duy và Đăng thì ngồi ngay phía bàn bên tay trái nó. Vừa yên vị thì bỗng cánh cửa lại một lần nữa mở ra, không để cô giáo lên tiếng thì một anh chàng bước vào, ngồi vào chỗ trống bên cạnh nó và anh chàng đó chính là người vừa nhảy ban nãy. Cậu chàng ngồi xuống, quay sang nó cười một cái lộ cái răng khểnh khiến nó hóa đá, bọn con gái trong lớp thì lâng lâng như trên mây khi thấy nụ cười đó. Khuôn mặt của Đăng đanh lại khi thấy cái nhìn hóa đá của nó với cậu bnj vừa nãy, Duy thì khác, khuôn mặt vẫn như thế nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, đôi mắt của cậu là một mảng tối sầm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net