Chương 6: học nhóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đó mà đã gần hơn một tháng rồi, bây giờ là thời kì chuẩn bị cho các bài kiểm tra khảo sát đầu năm đồng thời cũng gần đến Trung Thu rồi nên tụi nó phải nói là đang trong thời kì vừa mệt mỏi lờ đờ vì ôn bài vừa háo hức. Đối Duy, Huy và Đăng thì khỏi bàn cãi, học hành thuộc hàng tanh tưởng rồi. Đăng đường đường là kì thủ cờ vây thì chắc chắc IQ khỏi phải nói rồi cao ngất ngưởng, Duy và Huy thì sinh đều sinh ra trong gia đình nhà tài phiệt nên thừa hửơng đầu óc thông minh của bố mẹ mình. Còn về phần nó, nó học cực dốt các môn xã hội. Do có trí nhớ kém nên nhồi nhét bao nhiêu cũng chẳng chịu vào đầu thế nên mọi người trong nhóm đã ban hành một quyết định: ' Học nhóm'.

Đúng như quyết định đã ban hành, tất cả mọi người sẽ đến nhà nó vào sáng chủ nhật.

Duy là người đến đầu tiên, cậu chào bố mẹ nó rồi đi thẳng lên căn phòng của nó ở trên lầu nơi cuối dãy hành lang. Đừng hỏi vì sao cậu lại tự nhiên như vậy, ngay từ nhỏ nhà của nó hay là của Duy, Đăng cậu đều được coi như là người trong nhà nên cứ coi đó là nhà của cậu đi! Bước vào căn phòng màu xanh nước biển đầy quen thuộc mà bọn nó vẫn hay vui chơi từ lúc nhỏ đến giờ, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ được sơn màu trắng đi qua tấm rèm mỏng màu xanh dương nhạt đem chiếu thẳng lên mái tóc ngắn của nó, ánh mắt màu tím than thường ngày đang nhắm nghiền, hàng lông mày khẽ nhíu chặt vì ánh nắng kia. Duy bước đến gần chiếc giường gỗ được sơn màu trắng pha chút hồng nhạt, khẽ cúi người đem đuôi bàn tay to lớn che đi ánh nắng kia. Hàng lông mày nó lúc này mới chịu giãn ra, trên môi khẽ mỉm một nụ cười thoải mái. Ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ kia khiến tim cậu đập rộn ràng, không tự chủ đầu từ từ cuối xuống..., ' cháu mới tới đấy à? Lên đi con bé vẫn còn chưa dậy'' xoạt..xoạt', 'bịch'. Tiếng mẹ nó nói ở dưới lầu cùng với tiếng bước chân của người đang bước lên cầu thang khiến Duy giật mình, quay đầu về phía cánh cửa. ' Cạch' cánh cửa phòng mở ra, là Đăng. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đăng, Duy nhanh chóng thu vẻ mặt vừa mới đỏ ửng kia nhàn nhạt hỏi:

- mới tới?

Thu lại vẻ ngạc nhiên Đăng cười gượng gạo:


- Ừ! Con Vy chưa dậy nữa hả?

- Ừ_ lạnh lùng cậu trả lời ánh mắt nhìn sang phía nó một chốc. Trong phút đó Đăng đã thấy ánh mắt của Duy có chút lạ, nó thật dịu dàng.

'Rầm'

- Tụi tao tới rồi đâu! _ tiếng của mở bị đập mạnh, không ai khác tên cầm đầu chính là Huy chứ không ai, theo sau là hai cô gái một lạnh lùng, một đáng yêu, và còn có cả Tuấn nữa, trên tay Trúc và Phương còn có cả bánh Osi cùng với nước ngọt và còn các loại đồ ăn vặt khác.

Huy sau khi nói xong lao thẳng đến trên giường nó đạp một cách không thương tiếc, quả nhiên chỉ Huy mới có thể có cách gọi nó dậy. Đau đớn vì bị ê ẩm nó tuy đã tỉnh ngủ hẳn nhưng việc bị đạp xuống giường như thế làm nó không ngồi dậy nổi. Như đã quá quen với việc này Đăng và Duy không hẹn cùng đỡ nó đứng dậy. Hơi bất ngờ một chút nhưng nhanh chóng nó đã vô nhà vệ sinh làm VSCN. Lúc này đây ánh mắt của Đăng và Duy nhìn nhau có chút gai góc. Cả đám bắt đầu vào học trên chiếc bàn nhỏ. Vì ra sau cho nên đành ngồi chính giữa Đăng và Duy. Hành trình ôn bài chính thức bắt đầu. Mọi người phân ra kèm nó từng môn học, cưới cùng thì đến trưa nó cũng đã nhồi nhét được môn Sử cùng môn Sinh vào đầu. Cuối cùng vì đói bụng nên cả đám cũng lết xuống bếp để nấu ăn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net