Yêu xa có hạnh phúc không?-Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Cậu khỏe không ?'

Một câu hỏi thăm có tâm đấy, thí dụ như giao tiếp tiếng anh với người bản xứ và với nguồn ngôn ngữ ít ỏi của bạn thì 'hello' là từ đầu tiên bạn phát ra và tiếp sau đó là 'how are you ?' Ok I'm Fine hết chuyện...

Tôi do dự một hồi mới nhấn bàn phím trả lời.

'Rất khỏe' tin nhắn được gửi đi. Tiếp sau đó tôi lại nổi cơn tò mò về con người này nên lại nhắn tiếp.


'Cậu là ai ?'

Chẳng mấy chốc nơi góc tên lại bật đèn xanh cậu ta đang online. Tôi chờ đợi xem cậu ta trả lời như thế nào. Chuông tin nhắn nhanh chóng reo lên.

'Là người mà cậu biết rất rõ' cụp đèn xanh tắt lịm.

Tốt lắm gợi trí tò mò của người ta nổi lên cao đây mà. Nhưng mà là một người quen sao ? Tôi quen hắn ta ? Rốt cuộc hắn ta là ai mà biết được tôi ?

Sau một thời gian tìm hiểu tôi cũng moi móc được một số thông tin về cậu bạn lạ này. Cậu ta tên là Dương Vĩ là bạn học chung lớp thời cuối cấp hai của tôi. Cậu ta ở thành phố A trong khi tôi lại ở thành phố C, lúc trước học chung sau này thì đã chuyển đến thành phố A sinh sống. Khi nghe cậu ta nói điều này tôi khá ngạc nhiên cố lục lọi trí nhớ xem đã để cậu ta ở ngăn nào nhưng mà xem ra tôi không có để ở ngăn nào. Dương Vĩ cái tên quá xa lạ nhưng gần đây lại quen thuộc với tôi. Tôi và cậu ta đều nhắn tin hàng ngày cũng có thể gọi là thân.


Thời gian có thể trôi qua rất nhanh nhưng không thể nào xóa đi kí ức của một người.

Tôi cũng vậy cũng đã được vài tháng kể từ khi chia tay Cao Tùng,tôi cũng chẳng còn sót lại một cảm giác buồn nào nữa về cuộc tình này. Mặc dù ngày nào cũng phải chạm mặt nhau nhưng tôi lại cố lờ đi như người vô hình từ từ trở thành một thói quen. Bạn biết đấy chẳng ai có thể làm ảnh hưởng đến bạn trừ khi bạn không biết ngăn chặn điều đó.

'Chào buổi sáng Thy Thy' là tin nhắn quen thuộc mà hàng ngày tôi đều nhận được từ cái tên Vô Ưu kia.

Xem ra mức độ của chúng tôi hiện giờ cũng khá là thân thiết. Tôi chào cậu ta một cái không quên kèm một icon cười. Hôm nay tâm tình tôi rất tốt.


-Xin chào !-tôi ngước mặt lên nhìn người thốt ra cái câu nói đó ánh mắt trở nên lười biếng mau chóng dời đi.

-Có chuyện gì ?

-Ái chà có phải cậu còn để bụng chuyện lúc trước không ?-Khả Khả cố chăm chú nhìn nét mặt của tôi mong tìm được thứ khiến cô ta vui vẻ nhưng mà tôi một chút sắc thái cũng không biểu hiện.


-Xin lỗi nếu cậu đến chỉ để nói mấy chuyện vớ vẩn này thì tôi không có hứng thú.-tôi nhanh chóng lách sang một bên.

Khả Khả dường như bị tôi chọc giận, đơn giản vì dám xem cô nàng không đáng để mắt mà cảm thấy bị khinh rẻ liền lôi tay tôi lại. Tay kia giơ lên chuẩn bị tát tôi.

Tôi nắm cái tay cô ta lại, gương mặt đanh lại có chút không kiên nhẫn với hạng người này. Không do dự vứt cái tay cô ta ra làm cô ta lảo đảo ngã xuống. Khả Khả trừng mắt nhìn tôi nhưng không thể làm gì chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi bước đi. Miệng còn gáng hô to :

-Trịnh Uyển Thy, Cao Tùng đã đồng ý hẹn hò với tôi rồi !-kèm sau đó là một tràng cười khó nghe.

Có mấy lời cho dù đã cố ý bỏ ngoài tai nhưng nó vẫn cố tình làm tổn thương người khác. Chính là lời nói đó rất có sức uy hiếp với mình.


'Thy Thy cậu đã ăn tối chưa ?'

'Rồi' tôi đáp lại một câu cụt lủn sau đó cảm thấy mình có hơi bất lịch sự nhưng tin nhắn đã được gửi đi rồi.

'Ting' nhanh chóng có một tin nhắn đáp lại. Dương Vĩ chính là cái người nhanh nhẹn như vậy, đa số khi nhắn tin mọi người đều thích được trả lời tin nhắn nhanh mà đúng không ? Tôi cũng không ngoại lệ.

'Cậu đang có chuyện bực mình à ?'

'Ừm. Sao cậu biết ?' Chuyện là người yêu cũ của tôi chia tay chưa bao lâu thì đã có người mới. Đau vậy đấy !

'Hiếm khi cậu trả lời cụt lủn với mình như vậy.'

Cảm thấy tôi vô cùng cắn rứt lương tâm khi nói với cậu ta như vậy !

Tiếp theo đó lại một tin nhắn được gửi đến

'Có thể kể cho mình nghe được không ?'

Thế là tôi chẳng do dự mà kể luôn một luồng cho Dương Vĩ nghe cậu ấy cũng rất chịu khónghe tôi nói đó chứ. Những lúc tưởng rằng cậu ấy đã vắng mặt, tôi lại ngừng kể.Cậu ấy liền gửi tin nhắn hỏi 'Tiếp đến thì sao ?' 'Chuyện gì xảy ra nữa ?'để hối thúc tôi kể tiếp. Rồi tôi lại không ngần ngại mà đem mọi việc kể cho cậu.


Sau mọi chuyện cậu hỏi tôi có buồn không. Tôi trả lời ngay rằng mình đã không còn buồn để ý việc đó. Nhưng tiếp theo lại là một câu hỏi khiến tôi khó trả lời :

'Liệu cậu có thể tin tưởng đặt tình cảm vào mình một lần nữa không ?'

Tôi không trả lời cậu ngay sau đó đơn giản vì tôi không biết nên trả lời như thế nào.

-Này này cậu đang suy nghĩ gì đó ?-Tú Nhã quơ quơ tay trước mặt tôi, cô nàng đã ăn hết một nửa phần thức ăn nhưng quay sang tôi thì lại thấy chưa động đũa.

-Không có gì.

Tú Nhã nhìn tôi khó hiểu một chút sau đó lại tiếp tục ăn phần ăn của mình. Nhà ăn đang yên tĩnh lúc đó bỗng náo nhiệt lên vì một cặp đôi mới bước vào.

-Xem ra Cao Tùng đã chấp nhận hẹn hò với Khả Khả rồi.-nhìn cảnh Khả Khả khoác tay Cao Tùng thân mật đến cỡ nào ai nhìn cũng biết. Mọi người liền mau chóng quên đi cặp đôi Uyển Thy với Cao Tùng rồi. Thở dài Tú Nhã cảm thấy hơi có lỗi nhìn tôi.

Cặp đôi ồn ào đó mau chóng bước về phía tôi. Khỏi cần nhìn tôi cũng có thể biết đó là ai.

-Chào Uyển Thy, hôm nay cậu cũng đến nhà ăn nữa à ? Thật là trùng hợp nha tôi có thể ngồi chung được không ?-không nhìn thôi cũng đủ biết sự châm biếm trong giọng nói cô ta cỡ nào. Còn muốn ngồi chung để tôi ngứa mắt đến chết à

-Vậy à, thế các cậu tự ăn đi nhé. Chúng tôi ăn xong rồi.

Tôi lặng lẽ cầm giấy ăn chùi miệng, mắt ra hiệu cho Tú Nhã dời đi. Khả Khả nhìn chúng tôi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị Cao Tùng nhanh chóng ngăn lại. Tiếp theo đó thì tôi có ở đó đâu mà biết.

Thì ra chuyện đó là thật, tôi còn tưởng Cao Tùng sẽ còn một chút...thôi dẹp đi chỉ là hao tưởng quá rồi. Trong tình yêu người ta thường mơ tưởng quá nhiều thứ dẫu biết là sẽ không thực hiện được ấy thế nên khi kết thúc thường phải lãnh nhiều đau thương. Người ta nói trèo cao là té đau mà.

-Uyển Thy à cậu không sao đó chứ ?

Tú Nhã đi cạnh lo lắng nhìn tôi. Bước chân tôi bỗng dừng lại trong đầu bỗng suy nghĩ một việc mà trước giờ không ngờ tới.

-Nhã Nhã nếu mình có người yêu cậu có ủng hộ không ?

Tú Nhã lúc đầu nhìn tôi với vẻ không tin sau đó mau chóng mỉm cười.

-Tớ đây ủng hộ cả hai tay hai chân luôn.

Tối hôm đó sau khi suy đi nghĩ lại cố tìm ra một câu nào đó nói ra cho hợp lí, tôi đột nhiên cao hứng vạch mấy bộ phim Hàn hay mấy truyện ngôn tình dẫn lối. Sau khi xem xét kĩ thì quá sến súa quá hình thức hoặc quá giản dị. Thôi thì đành lôi văn chương của mười mấy năm đèn sách cố phun ra một từ vậy.

'Lời cậu nói hôm đó có còn tính không ?'-sau khi gửi tin nhắn cho Dương Vĩ xong tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Mặt nóng lên bừng bừng.

Tôi thẹn đến nổi tuy không là mặt giáp mặt nói nhưng tôi có cảm giác như đang đứng trước mặt cậu ấy vậy. Chiếc giường bị tôi xấu hổ mà làm cho rung lên tạo với sàn nhà một âm thanh 'bịch bịch'

'Có giá trị vô thời hạn.'-tin nhắn được gửi đến đúng lúc là cảm xúc hiện giờ lên chín tầng mây trôi lơ lửng.

Buổi tối hôm đó vui khác lạ thường, chúng tôi nói chuyện thân mật hơn tuy không có nhìn thấy nét mặt anh hiện giờ nhưng tôi nghĩ anh cũng thấy vui. Cả đêm đó tôi cứ trằn trọc cho đến khi nghe được tiếng của mẫu hậu quát lên.

-Nè tối rồi sao còn chưa ngủ định làm ồn đến bao giờ hả !!!

Câu chuyện yêu xa xin được bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net