Chương 40: Một người lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ruri giơ tay che mắt, ánh nắng chói quá. Cô nhăn mặt xong trở người, cuộn tròn lại trong tấm chăn bông ấm áp. Mơ mơ màng màng nằm đó ít lâu, song cũng không thể nướng thêm được nữa, cô ngồi dậy vươn vai một cái. Tiếng chim hót líu lo và mùi tinh khiết của thiên nhiên lân lân trong đầu cô, tay dụi dụi mi mắt, cô nói bằng giọng mơ ngủ đầy nũng nịu:

"Sáng rồi sao? "

Con Toto từ ngoài ban công lao vào trong, nó mừng rỡ vỗ cánh rồi đậu nơi đầu giường, đôi mắt nó sáng long lanh mong mỏi.

"Toto? "

"Hả? Sáng rồi. Cô gái tối qua... Chị Yuzu, Rin, Serena... Họ sao rồi? Sao mình lại nằm ngủ sung sướng ở đây."

Ruri giật mình đứng phắt dậy, lại đột nhiên ngã nhào xuống do cơn đau từ thắt lưng truyền tới. Cô mím môi vuốt ve con chim bồ câu đang đi lại gần mình... Yuto huấn luyện nó thật giỏi.

Từng bước xuống giường rồi đi ra khỏi phòng, cô len lỏi đi xuống phòng khách, theo như cô nhớ, tối qua họ đã ở đó.

Đang đi được mấy bước một lực từ phía sau đã níu áo cô lại, thiếu nữ tóc tím quay lại. Ruri nhìn người đứng phía sau mà mừng rỡ:

"Tốt quá, tưởng em không thể gặp được chị nữa chứ. "

Yuzu đen mặt, cô nhớ tối qua cô chưa bị thương nặng đến mức đi gặp Diêm Vương đàm đạo mà. Cơ mà tay trái của cô thì không ổn thật, không thể cử động nổi.

"Đừng nói vậy mà Ruri. Chị sống khỏe chán, em có thấy Rin và Serena không? "

"Em vừa tỉnh liền đi tìm mọi người, chị là người đầu tiên em gặp đấy. "

Ruri cười cười rồi cùng Yuzu đứng đó trò chuyện ít lâu. Lại bắt gặp quản gia Nico bước ra từ phòng Serena, cả hai tiến lại hỏi chuyện.

"Chào tiểu thư Yuzu, tiểu thư Ruri, thấy hai người đã khỏe tôi thật sự rất vui. "

Ông quản gia lấy tay lau nước mắt, ơn Chúa, họ đều đã tỉnh dậy. Ông thật sự hạnh phúc.

"Ông ấy khóc... " Yuzu đụng tay Ruri, khuôn mặt ngơ ngác đến ngây ngốc nhìn Nico đang xúc động nghẹn ngào.

"Nico-san bình tĩnh lại đi. Chúng tôi còn khỏe lắm. Ông đừng lo quá. " Ruri cười ngọt ngào, đôi mắt ấm áp nhìn Nico.

Nico ho khan, mất mặt quá.

"Tiểu thư Rin và tiểu thư Serena đang ở trong phòng, chắc họ rất muốn gặp hai người."

Yuzu và Ruri bất giác nhìn nhau rồi đi nhanh vào phòng, cả hai vui vẻ đến độ bỏ lại lão già đứng ngoài.

"Rin. Serena." Ruri đi nhanh đến chỗ Serena, ngồi lên giường rồi nắm lấy tay Serena hỏi han.

"Em không sao chứ? Còn đau không? "

"Lo cho mình trước đi chị Ruri. Chị cũng chả hơn gì em đâu a~" Serena vui vẻ trêu chọc.

"Chị không sao. Còn dư sức cho chuyến đi Paris tối nay." Ruri phồng má nói.

"Thế em cũng vậy. "

Cả hai người nhìn nhau, rồi bật cười khanh khách.

Tất cả không sao rồi.

Rin nhìn hai người chị gái ngồi trò chuyện say đắm mà im lặng tiến lại chỗ cô gái đang đứng một góc trầm mặc.

"Chị vẫn còn áy náy chuyện tối qua. "

Yuzu giật mình, nhìn hai người con gái đằng kia liền cảm thấy tội lỗi. Tất cả là tại cô... Nếu hôm đó, cô không đi cùng Yuya, thì họ sẽ không gặp rắc rối như vậy. Là lỗi của cô... Tất cả là tại cô... Họ đổ máu là do cô... Bị ức hiếp cũng do cô... Cô quả là ngu ngốc và liều lĩnh...

Thiếu nữ mắt xanh lam cúi đầu, cảm thấy đôi má đang nóng lên và đôi mắt đang phủ một tầng hơi nước liền cắn đôi môi đã nứt từ tối.

Một bàn tay ấm áp xoa lên mái tóc cô, từng câu chữ vang lên bên tai sâu lắng nhẹ nhàng:

"Không ai trách chị cả, nếu đổi lại là em. Em cũng sẽ làm như chị thôi. Cho nên, đừng khóc. Khóc không đẹp đâu, với lại sẽ làm mọi người buồn đấy. "

Hình ảnh Rin híp mắt cười ngọt hiện lên trên con ngươi long lanh hơi nước của Yuzu rất rõ. Giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống khi nghe những lời Rin nói. Cô mít ướt quá.

"Đã nói chị đừng có khóc mà. "

Rin đưa tay kéo hai má Yuzu rồi cười khúc khích. Yuzu liền chau mài.

"Đau, Rin."

"Ai bảo chị mít ướt. Em sẽ bắt nạt người mít ướt như chị"

-- o0o --

Một bóng người cao ráo xuất hiện trước biệt thự trắng, đó là một chàng trai có mái tóc đen tuyền và đôi mắt đen sâu hun hút. Anh ta khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng tinh và chiếc quần jean xám đắt tiền. Đặc biệt, nụ cười trên môi anh cuốn hút lạ thường.

"Xin lỗi, cậu cần gì ở nhà Hiragi? "

Nico đứng trước anh ta cẩn trọng hỏi.

"Tôi cần gặp tiểu thư của nhà này. À, tên cô ấy là Yuzu Hiragi."

Anh ta cong môi vui vẻ, gương mặt hạnh phúc thấy rõ.

"Tiểu thư rất mệt sau khi về nhà hôm qua, e là không thể tiếp khách hôm nay. "

Quản gia Nico nhẹ nhàng từ chối, khi nãy đã được dặn dò kĩ là không được cho ai vào hôm nay. Ông không thể trái lệnh.

"Cô ấy không khỏe sao? Vào đó thông báo là tôi được phu nhân En ủy thác đến đây. Họ sẽ không từ chối mẹ mình đúng không? "

Anh ta đút tay vào túi quần, cười nửa miệng, đôi mắt sáng ngời.

"Để... Để tôi vào hỏi ý kiến tiểu thư. "

Nico quay đầu bước đi rất nhanh. Là lệnh của phu nhân... Sắp có rắc rối nữa ư.

...

"Sao? Cần gặp tôi? " Yuzu ngồi uống ly trà suýt nữa phun hết ra bàn. Cô vỗ ngực trấn an.

"Vâng, do là lệnh của phu nhân nên tôi không thể tự ý quyết định. " Nico chỉnh lại gọng kính.

"Mẹ... Lại bày trò gì nữa à. " Serena chau mài.

"Nhưng là định làm gì chứ? " Ruri xoa cằm, bắt chéo chân nhìn cốc nước trong tay.

"Anh chàng đó... Trước nay em chưa từng gặp. " Rin nhìn qua ban công, quan sát nhất cử nhất động của anh ta.

"Nếu là ý của mẹ... Để tôi đi gặp anh ta. Nico-san gọi anh ta vào vườn nhé, phòng khách đang sửa chữa đúng không? " Yuzu mặc thêm cái áo khoác, quả quyết đi gặp người đó.

Nico gật đầu, rồi cả hai cùng đi xuống lầu.

-- o0o --

Trong khuôn viên bát ngát hoa hồng, những con chim bay bay lượn lượn, những cơn gió thoảng thoảng mát lạnh, anh ta ngồi đó trước mặt Yuzu. Từ đầu chí cuối, ánh mắt anh ta chưa từng rời khỏi cô. Cái cách anh ta chống cằm nhìn cô rất ư là chướng mắt... Lại nhìn như kiểu anh ta là một gã si tình.

"Vậy, anh cần gặp tôi, có chuyện gì không? "

Yuzu chỉnh lại áo khoác cho ấm hơn, cặp mắt lam trong trẻo nhìn thẳng anh ta. Cô nở một nụ cười như có như không.

"Anh xin tự giới thiệu, anh tên Ryu. Lí do anh đến đây chỉ muốn có thể gặp được em, vợ tương lai. Anh là hôn phu của em."

Anh ta cười một cách quyến rũ  mê người nhưng câu nói phát ra còn giết người hơn. Ly nước trong tay Yuzu rơi xuống một cái "xoảng" vỡ tan tành. Những mãnh thủy tinh vụn vỡ nằm đó phản ánh một gương mặt đang ngạc nhiên đến mức không thể thốt nên lời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net