*:・゚✧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sẵn sàng khóc vì cảm động để bày tỏ lòng biết ơn với em, nhưng mà tại vì ở chốn sân cỏ quá là đông người nên anh cũng không thể hành động tùy tiện để bạn bè chúng nó cười vào mặt mình được.

đang lúc ngồi tán chuyện vui vẻ thì có vẻ như ông trời không thích ăn cơm chó thì phải, một quả bóng từ sân cỏ bị đối thủ sút quá lố mà động đội của anh ta bắt không kịp nên giờ nó đang bay thẳng về phía hai đứa nhóc.

người ta có câu trời đánh tránh miếng ăn quả không sai mà, mặc dù quá cay vì bị đút cơm chó nhưng ông trời rất hiểu nỗi lòng của những người đang ăn mà bị phá đám, vậy nên quả bóng thay vì bay theo hướng một jeonghan đang yên bình thưởng thức chiếc bánh ngọt mà crush mua tặng thì nó lại bay thẳng đến chỗ em. tất cả những gì em nhớ là một tiếng "bóng kìa!" của seungcheol, khi vừa quay ra thì nó đã gần như ở ngay trước mắt, em giật mình chưa kịp phản ứng thì đã liền cảm thấy một cánh tay vòng qua cổ mình, rồi sau đó bị một lực kéo khiến em ngã sang một bên.


jisoo ngã vào lồng ngực người kia trong lúc quả bóng sượt qua, cảm thấy cánh mũi tràn ngập mùi bạc hà mát lạnh. jeonghan đã kéo em vào lòng mình để tránh em bị thương, cảm giác ấm áp trong vòng tay của anh khiến trái tim em mất kiểm soát mà đập liên hồi. jeonghan cũng chẳng hơn gì mấy, hồi nãy hoảng hốt lo lắng cho em nên lỡ kéo hơi mạnh tay vì sợ chỉ chậm một giây thôi là em sẽ bị đau, vậy mà khi kéo em sát vào lồng ngực mình, mùi hương đào chín rục xộc thẳng vào cánh mũi khiến anh cứng đờ. từng hơi ấm từ cơ thể đối phương truyền sang, khiến hai đứa nhóc ngồi im như tượng, mặt thì đỏ như cà chua chín.


"a-à, bạn có.. sao không?"


jeonghan giật mình tách ra khỏi em nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy vai em, lo lắng không biết có phải do mình kéo mạnh quá nên bạn nhỏ bị đau hay không mà nãy giờ em chỉ ngồi yên bất động trong lòng anh.


"a, không, mình không.. sao.."


đêm hôm đó, có một hong jisoo mất ngủ vì nhớ cảm giác được bạn lớn ôm vào lòng, một yoon jeonghan không thèm đi ngủ vì bận lưu luyến hơi ấm của bạn nhỏ hồi chiều và một choi seungcheol muốn ngủ nhưng ngủ không nổi vì tên jeonghan cứ khủng bố tin nhắn cậu để khoe cho cậu biết là cái cảm giác được ôm jisoo nó thích đến nhường nào.


_____________


chẳng mấy chốc, ngày thi chung kết cũng đến. khỏi nói cũng biết không chỉ đội bóng mà cả lớp của jeonghan đã vui sướng cũng như lo lắng đến nhường nào sau khi thắng trận bán kết và được viết tên vào bảng chung kết. đối thủ lần này là các tiền bối khóa trên, những người mà dường như theo các tiền bối có kinh nghiệm khác thì họ nắm chắc phần thắng. họ có lối chơi riêng, và bất cứ ai muốn cản trở lối chơi đó bằng bất cứ cách nào, bất cứ tình huống nào có thể xảy ra đều được họ tính trước.

mặc dù chỉ là giải bóng đá do trường tổ chức thôi, nhưng đã đi được đến tận đây rồi, jisoo biết jeonghan đã chăm chỉ luyện tập như thế nào. mặc dù cũng không đến nỗi mất ăn mất ngủ, nhưng có mù cũng thấy được cái sự quyết tâm của jeonghan mãnh liệt đến nhường nào.


jeonghanyoo_n -> joshu_acoustic

mai chung kết rùi
nhanh ghê
mình run quá joshuji ơi
😭😭

=)))))))))))) hoi mà
không cần run đâu
bạn rất giỏi mà

nhưng mà kiểu
đối thủ ngày mai khó nhai lắm ó 😰
dù sao cũng là chung kết
cũng phải có tí không khí căng thẳng chứ

bạn biết là dù bạn thắng hay không thì bạn vẫn rất tuyệt vời mà
bạn không thấy vậy nhưng mình thấy vậy 👍 cho nên hông phải run
jeonghan là số 1 trong lòng mình rùiiii

(x) =))))))))))) aaaaaaa đừng làm vậy nữa
(x) minh thich lam...cảm ơn joshuji nhiều nha 🥺
mai bạn có đi chơi với tụi nó hông á

mình có á
dù sao chiều mai cũng rảnh
hehe

(x) hehe ⁉😭đồ đáng iu chít tịt

vậy mai bạn đi chung xe với mình luôn nha
vừa hay mình không phải chở ai
nha nha nha

ò oge
phiền bạn rồi

hông có phiền mà
😉
bạn ngủ sớm i
cũng muộn rồi
hẹn bạn ngày mai nha

ò, hannie ngủ ngon

bạn cũng vậy nha, ngủ ngoann

_____________



'biết là giỏi rồi, nhưng không ngờ mấy ảnh chơi hay đến vậy...'


jisoo đứng ở nơi quen thuộc bên cạnh sân bóng để theo dõi trận chung kết của giải bóng đá của trường, thầm khen ngợi các tiền bối thực sự có lối chơi vượt ngoài sức tưởng tượng của em. mặc dù là kiểu người không am hiểu nhiều về bóng đá, nhưng chỉ cần quan sát thấy cái cách họ di chuyển và cách mà đội của jeonghan gần như bị áp đảo với cách biệt hai điểm thì đến đứa nhóc ba tuổi cũng có thể thấy, các tiền bối dường như ở một đẳng cấp khác.


em rất lo cho jeonghan, từ nãy đến giờ anh chơi rất hăng nhưng toàn bị chặn. dù có đến được trước gôn đi chăng nữa, thì đường bóng của anh vẫn bị thủ môn chặn lại. jeonghan là người hiếu thắng (thật ra thì chỉ hiếu thắng tại vì có em ngồi xem thôi nhưng jisoo ngốc nghếch thì sao biết) vậy nên em rất sợ jeonghan vì trận thua này mà buồn lòng nhiều. nhìn thấy sự nỗ lực của anh trên sân cỏ, em biết jeonghan thực sự rất muốn thắng, bản thân em cũng không mong gì hơn, gì biết đan hai tay vào nhau và thầm cầu nguyện cho đội của mình.


jeonghan trên sân cỏ đã rất cố gắng giành bóng để ghi điểm, dù vậy vẫn bị các tiền bối chặn lại. trong khi đội đối thủ đã ghi trọn ba điểm ngon lành rồi thì đội của anh vẫn cứ là giậm chân tại con số một điểm.



cuối cùng, sau hơn một tiếng vật lộn, tiếng còi kết thúc cũng vang lên. trận đấu chung kết kết thúc với tỉ số 3-2, và đội chiến thắng là các tiền bối khóa trên.


đội của jeonghan hụt hẫng hoàn toàn, đứng im vì mệt mỏi. mấy đứa con gái cũng bắt đầu ùa nhau ra đưa nước, lau mồ hôi rồi an ủi đủ kiểu, thì không khí mới bớt đi được phần nào.



chợt, anh ngồi bệt xuống sân cỏ lùm xùm, khuôn mặt giãn ra hoàn toàn khác với khuôn mặt căng thẳng khi nãy. anh bật cười, trong tiếng cười ấy có chút gì đó tiếc nuối, nhưng nó đã bị sự hài lòng che khuất mất rồi. nhìn theo hướng các tiền bối đang ăn mừng bùng nổ, jeonghan mỉm cười quay sang đội của mình rồi nói.


"mấy bạn chơi hay lắm
chà.. đúng là muốn thắng thật ấy."


mấy bạn khác nghe được câu này thì cũng bật cười, than thở rằng thật tiếc nuối khi không thắng được, nhưng hầu hết trong lòng mọi người đều cảm thấy mãn nguyện rồi. bây giờ thì, theo đúng hẹn, dù thắng hay thua cũng phải đi chơi cho đã đời. mọi người có chút lưu luyến ở lại sân một chút, rồi sau đó ai nấy liền lui về bên phía đám cổ vũ hay ngồi để sửa soạn chút đồ dùng. riêng chỉ có jeonghan là vẫn ngồi đó.



lúc này, em mới tiến đến bên cạnh anh. tay chống lên đầu gối, em khuỵu gối xuống rồi đưa tay ra trước mặt anh. jeonghan nhìn thấy bàn tay bé xinh của em trước mắt liền ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một em đang mỉm cười, xinh đẹp.


khoảnh khắc ấy, một cơn gió hè lại vô tình đi ngang qua, dạo chơi qua từng lọn tóc của em khiến chúng bay bổng theo từng nhịp gió, nhảy múa xinh đẹp như chính em vậy.



chàng thơ.



"bạn đã làm rất tốt rồi."

"mình tự hào về bạn mà."


jeonghan bật cười, đưa bàn tay thô ráp dính một chút bùn đất lên nắm lên bàn tay thon trắng của em.


"ừm. mình cảm ơn
về thôi."



"này! mấy nhóc!! qua đây chụp với tụi anh một tấm đi!"


cả jeonghan và jisoo đều giật mình quay lại, là các tiền bối đang gọi họ. mấy đứa khác trong đội lúc đầu hơi hoang mang, nhưng rồi cũng đua nhau chạy lại với các anh, riêng chỉ có jeonghan là vẫn đứng như trời trồng.


"này, ra với họ đi."


em chạy ra phía sau jeonghan rồi đẩy lưng anh về phía trước, anh biết không từ chối được nên cũng đành chạy lại và chụp hình chung với đàn anh thôi, chứ anh muốn dắt jisoo về nhà lắm rồi.

_____________


đợi mấy đứa trong đội bóng tắm rửa một chút cho sạch sẽ những vết bùn đất từ sân cỏ, cả lớp cùng dắt tay nhau đi hết chỗ này đến chỗ khác, hết đi khu vui chơi rồi lại dạo quanh công viên, đi ăn lẩu và cuối cùng là ghé vào thủy cung chơi. jeonghan đã thay một bộ đồ đơn giản với áo phông trắng và áo sơ mi ngoài, còn jisoo vẫn mặc chiếc áo phông trắng mỏng dài tay từ lúc đầu trận tới giờ

đứng dưới một lớp kính dày với khung cảnh bên trong như thể đáy biển, jisoo hoàn toàn chìm đắm vào cảnh tượng trước mắt. mặc dù đến ghé thủy cung chơi rất nhiều lần rồi nhưng khung cảnh này vẫn làm em thích thú không thôi. khẽ chạm tay lên mặt kính, em nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt, cũng chẳng để ý rằng jeonghan đã đến bên cạnh em từ lúc nào.

hai đứa nhóc đang đứng trong ngõ cụt, là nơi trưng bày những chú cá hề đẹp mắt, từng màu sắc và vẻ đẹp của chúng cuốn hút khiến em cứ mải mê ngắm nhìn mà không để ý các bạn khác đã di chuyển từ lúc nào.


chỉ còn lại mình anh và em.


jeonghan có chút do dự, sau đó cũng lôi trong túi ra một vật nhìn rất quen mắt, chính là chiếc khăn tay của em. chiếc khăn tay màu kem em dùng để lau mồ hôi cho anh trong trận đấu đầu tiên. đến tận bây giờ jeonghan mới quyết định trả nó, vì anh rất lưu luyến chiếc khăn tay thơm nức mùi đào ấy, hơn nữa jisoo cũng không hỏi đến nên cả hai đều quên sạch.


"ừm.. cái này, trả lại cho bạn.."


jisoo đang mải mê ngắm mấy con cá hề, nhờ giọng nói của jeonghan thì mới quay về thực tại, nhìn thấy chiếc khăn tay quen thuộc của mình, em mới nhớ ra rằng không lâu trước đây đã cho jeonghan mượn.


"à, khăn tay của mình, mình cảm ơn nha."


đoạn, thay vì đặt nó vào lòng bàn tay em, jeonghan đã đan lấy bàn tay bé nhỏ đang lơ lửng của em khiến em giật mình định rút tay lại. jisoo ngẩng đầu lên nhìn anh, đã liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng mười phần của anh, khiến bản thân em trong phút chốc trở nên cứng đờ.


đôi mắt của jeonghan, còn cuốn hút hơn mấy con cá hề gấp nhiều lần.


em chìm đắm vào ánh mắt của người kia, bàn tay được anh đan lấy cũng mất tự chủ mà siết chặt lấy tay anh, khiến chiếc khăn tay mà em yêu thích ở giữa bị ép nhăn nhúm.

jeonghan chầm chậm đưa tay lên, khẽ chạm vào một bên má của em, rồi sau đó cả bàn tay thô ráp ôm lấy bên má hồng của em. khỏi phải nói cũng biết lúc này cả hai đứa đều đang ngượng chín mặt. khác với những lần trước, lần này hai đứa nhóc đều như chìm đắm vào ánh mắt của đối phương, nhất quyết không muốn thoát ra khỏi đó. jisoo nhón chân lên và jeonghan cúi đầu xuống. em đưa tay lên chạm vào bàn tay còn lại đang yên vị trên một bên má mình của anh, đan từng ngón tay trắng mềm vào bàn tay kia. không ai hẹn ai mà khoảng cách giữa cả hai đứa đều từ từ bị thu hẹp đi, thoáng chốc đã chỉ còn cách nhau một hơi thở.


"cho phép mình, nhé?"


jisoo không còn nghĩ được gì sau câu nói đó nữa, chỉ im lặng gật đầu một cái nhỏ nhẹ. jeonghan nhận được sự đồng ý của bạn nhỏ, liền chầm chậm ép khoảng cách giữa cả hai về con số không.

khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, em hơi run run vì cảm giác mới lạ, mềm mại và ngọt ngào đến không tưởng. bàn tay jeonghan đang nắm lấy chiếc khăn tay cùng bàn tay nhỏ của em nhẹ nhàng buông chúng ra, giữa nụ hôn liền luồn từng ngón tay vào mái tóc mềm của em.


jeonghan đã mơ về cảm giác này, không biết bao nhiêu lần rồi.


cảm giác được nắm tay em, được hôn em, được luồn những ngón tay của mình vào mái tóc mềm mại của em. anh vuốt ve từng lọn tóc của em, dùng tay đỡ lấy đầu em khi đẩy em áp lưng vào bể cá. jisoo khẽ kêu một tiếng nhỏ xíu khi lưng mình chạm vào bể cá, tay đưa lên đặt trên vai anh làm chỗ dựa, phần áo bị em nắm lấy trở nên nhăn nhúm.


may mắn làm sao khi ấy chẳng có ai bước vào bên trong đó cả, đám bạn của họ vẫn còn đang mải mê khám phá mà không thèm để ý rằng nhóm mình thiếu mất hai người nào đó. dây dưa một lúc lâu, cả hai mới chầm chậm rời ra. hai đứa yên lặng nhìn nhau, không biết phải nói gì mà cũng chẳng biết phải làm gì lúc này. bởi vì thật sự là, ngại chết đi được mà.


"à, cái khăn tay.."

"a! mình cảm ơn."


jisoo bối rối nhận lại chiếc khăn tay của anh, không ai hẹn ai mà cả hai vẫn đứng y nguyên ở vị trí cũ, trong đầu rối mòng mòng lên không biết phải làm gì.


jeonghan không có ý định thổ lộ sớm như vậy, nhưng chỉ tại vì anh thật sự thích em quá nhiều rồi.


thích đến nỗi không thể nào giấu thêm được nữa.


mình thương bạn.


"mình thương bạn."


gương mặt của hai đứa nhóc đã đỏ lại càng đỏ thêm, lấn sang tới tận cả tai và cổ. jisoo cúi gằm mặt vì ngại, tóc mái của em rũ xuống che đi đôi mắt xinh xắn và tầng mây đỏ trên má em.


"mình-mình cũng... mình cũng-
thương... bạn..."


ấp úng mãi mới nói ra được một câu, em thực sự chỉ muốn đào một cái hố chui xuống khi nghe thấy tiếng phì cười của jeonghan thôi. anh là không nhịn được cười trước dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu của bạn nhỏ này, nhẹ nhàng đưa tay lên và vén tóc mái của em ra để nhìn rõ gương mặt của bạn nhỏ. bạn nhỏ ấy đang rất ngượng nên cứ trốn tránh mãi thôi. 


"vậy thì, cho phép mình được yêu bạn nhé?"

jeonghan vén mái tóc của em lên đỉnh đầu, để lộ đôi mắt xinh cùng trán nhỏ.

em xinh đẹp, biết nhường nào.


"ừm, tất nhiên rồi."


_____________


"ủa hai đứa? nãy giờ đi đâu đó?"

"bị lạc ở đoạn bể cá mập á."


jeonghan và jisoo lúc này mới đoàn tụ với các bạn bên ngoài cổng, được hỏi thăm thì cũng chỉ biết trả lời qua loa. lát sau, seungcheol đột nhiên đi đến vỗ vỗ vai jeonghan, nói nhỏ với bạn mình.


"đi hẹn hò với bé yêu chứ gì? bọn tao biết thừa."

"? biết rồi thì đừng có tọc mạch nữa má."

"ừ ừ. nhưng mà, có tỏ tình chưa đó?"


jeonghan nhìn theo em, mỉm cười dịu dàng khiến seungcheol bên cạnh cũng khá là bất ngờ khi thấy được mặt này của một jeonghan (thích khủng bố tin nhắn người khác và nghịch hơn cả quỷ) bướng bỉnh khó gần.


"thấy gì kia không?"


anh vừa nói vừa chỉ tay về bạn nhỏ jisoo đang đứng nói chuyện với các bạn khác, seungcheol nhìn theo mà cũng thắc mắc.


"người yêu tao đấy."




ngày hôm ấy, yoon jeonghan đã thua cuộc trong trận chung kết bóng đá ở trường, nhưng lại là người chiến thắng trong việc ganh đua với những cơn gió, để coi ai mới là người được nâng niu mái tóc em nhiều hơn.

_____________


😭😭 buồn ngủ qá beta chưa kĩ nên có bất kỳ lỗi chính tả nào thì comment giúp mình với nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yoonhong