*:・゚✧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



đứng giữa sân cỏ dưới tiết trời nắng hơn ba mươi độ, yoon jeonghan thở dài kéo cổ áo lên lau mồ hôi trên trán. giải bóng đá do trường tổ chức đã bắt đầu được một tuần, và hôm nay là trận đầu tiên của lớp anh với đối thủ đầu tiên là đàn anh khóa trên. vì chỉ là giải bóng đã nhỏ do trường tổ chức, nên mỗi hiệp sẽ chỉ có ba mươi phút mà thôi.


chắc là buổi sáng lỡ ăn trúng cái gì hay là tại vì không ngủ trưa cho nên jeonghan cứ thấy trong người vô cùng uể oải, nãy đến giờ chẳng thể tung hết sức được. coi bộ như sắp bị loại từ vòng dắt xe rồi, từ nãy đến giờ đã gần mười lăm phút đồng hồ hiệp một nhưng điểm của đội nhà thì vẫn chưa thấy tăng, trong khi đó thì đội đối thủ đã ghi được một bàn hết sức đẹp mắt rồi. jeonghan còn bất cẩn mà để bị ngã mất, tuy chỉ xước nhẹ thôi nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến thể lực của anh.


"không sao chứ? có cần vào nghỉ không?"


choi seungcheol bên cạnh lo lắng cho jeonghan nên đã đề nghị cho thay người nhưng bị anh gạt đi, có hơi đuối hơn một tí thôi chứ anh vẫn cân được, chừng nào chưa ghi được điểm đầu tiên thì jeonghan sẽ không bỏ chạy đâu. 


"tao không sao."


suốt gần ba mươi phút hiệp một, lớp của jeonghan đã dành hết sức để chống chọi lại với các đàn anh nhưng căn bản vẫn là không đủ trình, lại còn để người ta hiên ngang ghi thêm một bàn nữa.



thực sự là thua từ trận đầu luôn hả? nhục chết mất.



_____________


"các cậu!!"

"jisoo? đến muộn quá nha, sắp hết hiệp một rồi kìa."


hong jisoo thở hồng hộc từng hơi nói xin lỗi với các bạn khác đang đứng ở cạnh sân cổ vũ cho đội lớp mình. thật ra thì bản thân em cũng muốn cổ vũ các bạn từ đầu lắm, nhưng khổ nỗi vì tối qua lỡ thức khuya quá nên trưa ngủ hơi lố, lúc em tỉnh dậy thì mới tá hỏa phát hiện ra chiếc điện thoại đầy ụ những tin nhắn của các bạn trên nhóm lớp rằng "đứa nào còn đang nằm ườn ở nhà thì vác xác ra đây nhanh lên".


jisoo đảo mắt trên sân cỏ, hướng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc dưới cái nắng chang chang của những ngày hè. em thấy bạn ấy mồ hôi ướt sũng một mảng lưng áo, đầu tóc rối tung lên như tổ quạ và tay chân thì vướng vài vết xước xát. bạn ấy nhíu mày, vẻ mặt khó chịu như thể đang cố gắng quan sát và tìm ra lỗ hổng trong lối chơi của đối thủ.

em đứng ở cách sân một đoạn để tránh bóng bay đến, yên bình hưởng thụ bóng râm mát rượi,  nhìn ngắm jeonghan chạy từng bước trên sân cỏ với ánh nắng khoác lên thân. đây là lần đầu tiên em thấy dáng vẻ này của anh, dáng vẻ của một yoon jeonghan đang chơi thể thao, một yoon jeonghan đang hết mình vì đồng đội, một cậu thiếu niên năng động.



em vẫn luôn thích jeonghan nhiều như thế.



đám con trai sau khi chặn được một quả suýt lọt lười thì mừng rỡ ôm lấy nhau, nụ cười tinh nghịch trên môi của jeonghan khiến em bật cười theo, tiếng cười bé nhỏ hòa vào tiếng cổ vũ ồn ào náo nhiệt của mấy đứa bạn đang ngồi gần sân.



mặc dù đến sau nhưng em cũng nhanh chóng nắm được tình hình trận đấu, và có vẻ nó không có khả quan lắm.


_____________


không lâu sau thì hiệp một đã kết thúc và đến giờ giải lao. jeonghan đang tìm khăn để lau mồ hôi thì bỗng nhiên thấy trước mắt tối sầm lại do có một chiếc khăn từ trên trời rơi xuống che mất tầm nhìn của anh. chầm chậm kéo chiếc khăn trắng muốt lên khỏi tầm mắt, jeonghan giật mình suýt hét lên khi thấy jisoo đứng ngay trước mặt mình và còn cười tươi như hoa. trời đất ơi, từ nãy đến giờ mình có đá ngu quá không? à thì quá ngu luôn ấy chứ còn phải hỏi, để lọt lưới tận hai quả kia mà. trời ơi nhục chết mất, biết bao lâu mới có cơ hội đầu tiên được chơi bóng trước mặt crush, xui xẻo thế nào mà lại gặp ngay mấy tên khó nhai. bạn ấy sẽ nghĩ thế nào về mình đây nhỉ? một thằng nhóc con trẻ trâu chỉ biết gáy?? thôi đừng mà, yoon jeonghan suy chết mất.


"jisoo? bạn đến khi nào ấy?"

"mới đến á, mình ngủ quên mất hehe."


jisoo trả lời anh, chân hơi nhón lên, dùng hai tay với lấy chiếc khăn trên đầu jeonghan để lau tóc cho anh, còn lau cả mồ hôi còn vương trên khuôn mặt sắc sảo nọ. jeonghan xịt keo không nói được gì, để yên cho bạn nhỏ làm càn, chỉ biết thầm hi vọng mặt mình không đỏ lên vì ngại. 


vì em thực sự đang ở quá gần rồi.


jisoo lục lọi túi quần rồi lấy ra chiếc khăn tay trắng của mình và vài miếng băng dán cá nhân. em cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn còn bám quanh miệng vết thương rồi xé vài miếng băng dán để dán lên.


"ngồi xuống đi, chân bạn chảy máu kìa."

"a.. không cần đâu.."

"để như vậy rồi ra sân tiếp không nổi đâu, để nhiễm trùng là nghiêm trọng đấy, đừng có bướng."


jeonghan không biết nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt, để yên cho em rửa và lau vết thương. xong xuôi, em lấy một chai nước ngọt đưa anh uống, bởi vì số nước lọc còn lại trong thùng đã bị các bạn nam khác đem ra rửa người hết rồi. jeonghan nốc hết nửa chai thì đưa cho em, ý bảo bạn nhỏ cũng làm hơi đi.


em không để ý nhiều, đưa miệng chai lên môi rồi uống một ngụm nhỏ trước khi anh kịp ngăn lại. jeonghan khi này mới tá hỏa nhớ ra, khi nãy anh quên lau miệng chai mất rồi.


vậy là hôn gián tiếp rồi hả?



"này, bạn sao vậy? nóng quá hả?"


jeonghan cũng không ý thức được gương mặt của anh đang đỏ bừng lên, ngồi trong bóng râm khiến chúng lại càng dễ phát hiện hơn. tự vả cho bản thân một cái vì cái suy nghĩ vớ vẩn không đâu kia, anh ấp a ấp úng quay mặt đi, đưa tay lên che miệng rồi trả lời em.


"kh-không có gì. mình không sao."


jisoo thấy vậy thì cũng hơi nghi nghi nhưng vẫn không để tâm nhiều, thoải mái ngồi xuống bên cạnh anh.


"đây là lần đầu tiên mình thấy jeonghan đá bóng á."

"vậy hả? vậy tiếc quá ha, mình đá dở lắm nên cũng không có gì ấn tượng hết."

"sao vậy? mình thấy bạn đá hay mà."

"hay gì đâu. nãy giờ bọn mình để lọt lưới hai quả rồi."


jisoo im lặng không trả lời luôn, jeonghan thấy vậy thì trong lòng cũng hơi buồn buồn, thiết nghĩ chắc em chỉ đang cố gắng an ủi anh mà thôi.


"nhưng mình thấy jeonghan rất ngầu mà."

"hả?"


jeonghan nhìn chằm chằm vào bạn nhỏ bên cạnh, bạn ấy không chỉ có ánh mắt dịu dàng mà nụ cười của bạn ấy cũng nhẹ nhàng như những vạt nắng đầu hè. một cơn gió thổi qua làm tóc em bay bồng bềnh, khiến em trông như chàng thơ nhỏ nhắn.



mà em vốn dĩ đã là chàng thơ, chàng thơ của riêng anh.



và jeonghan thì lại hoàn toàn chìm đắm vào khoảnh khắc ấy, thầm ghen tị với cơn gió hè vì chúng được nâng niu mái tóc mềm của em.


"mình không biết gì về bóng đá cả, thật đấy. nhưng mà coi bạn đá thực sự vui lắm á, mình không có nói giỡn đâu nhưng nhìn bạn chạy đúng thật sự là không rời mắt được luôn á. cả lúc nãy khi mọi người chặn được một quả suýt thì lọt lưới á, nhìn bạn cười lên làm mình vui lây luôn."


jeonghan cứ ngồi đờ ra ở đó nhìn chằm chằm vào em, cảm giác trong lòng như tan ra bởi từng lời nói của em, bảo sao mà anh lại thích jisoo, nhỉ? cái cách em luôn nghĩ về mọi thứ theo hướng tích cực, và cái cách mà em khiến cho mọi người trở nên tích cực luôn làm jeonghan thích em thật nhiều. anh nhìn em cười, như thể toàn bộ sự dịu dàng tích góp mười mấy năm cuộc đời là để đợi đến ngày có thể dành tặng nó cho em, cho người đã đến bên và xoa dịu jeonghan mỗi khi anh thấy buồn. em không cố gắng tìm những lời khen sáo rỗng chỉ đơn giản để an ủi người khác, mà em luôn nói những lời từ thận đáy lòng, từ cái cách dõi theo mặt tích cực của mọi thứ.


nốc thêm một chai nước nữa thì tiếng còi vào hiệp hai đã vang lên báo hiệu một trận chiến nảy lửa lại sắp bắt đầu. jisoo vỗ vai bạn lớn bên cạnh mấy cái để cổ vũ, còn không quên kèm theo một nụ cười xinh ơi là xinh.


"này, cố lên nha. mình chờ bạn về."


trời đất ơi cả nhà nghe thấy gì chưa? nghe có khác gì một bạn nhỏ ngồi chờ anh người yêu về không?? như này rồi mà còn để người ta thất vọng thì chắc chắn người đó tên là choi seungcheol chứ không phải yoon jeonghan.

nhờ có bạn nhỏ động viên, bao nhiêu mệt mỏi và cay cú khi nãy dường như đã được thứ tình yêu tươi tắn của tuổi học trò đánh bay sạch. yoon jeonghan mệt mỏi tả tơi khi nãy đã biến đi đâu không biết, thay vào đó là một yoon jeonghan tươi tỉnh và siêu máu chiến như thể mới bước chân từ cõi chết trở về.


"nào, chơi hết sức đi. được thì được không được thì cút về thôi."


các bạn khác trong lớp cũng không biết thằng này đang bị cái gì mà đột nhiên lại năng nổ như vậy, nhưng có vẻ cái tinh thần hăng hái của jeonghan dường như đã thành công lan tỏa cho họ rồi, khiến cả đội bóng từ ủ rũ bi sầu trở nên tỉnh táo hẳn. gương mặt ai nấy cũng tự vẽ lên một nụ cười, đẹp đẽ một màu vẻ đẹp thanh xuân. các bạn khác ngồi cổ vũ cũng nhất định không nản chí, hết lòng ủng hộ cho các bạn nam trong đội, hong jisoo nhìn thấy cảnh này thì cũng bật cười.


tự động viên chính mình bằng một lần hô khẩu hiệu, những đứa trẻ lại hăng hái bước ra sân cỏ để chuẩn bị bắt đầu một cuộc chiến mới. màn vừa nãy là xé nháp thôi, giờ mới đến phần chơi thật này.

_____________


ngoài cả dự đoán, seungcheol và các bạn trong đội vừa bất ngờ vừa như được tiếp thêm tinh thần chiến đấu khi thấy một yoon jeonghan chiến hăng hơn bao giờ hết, càn quét cả sân cỏ xanh mướt. sau một hồi tiếp xúc cùng đội bên, anh cũng đã nắm được hầu hết cách họ di chuyển, nhờ đó đã lừa được đội đối thủ làm một quả bay thẳng ra ngoài sân hết sức đẹp mắt. nhưng như vậy vẫn chưa là gì, bởi đội đối thủ đã ghi được tới hai bàn trong khi đội nhà thì vẫn dậm chân tại chỗ.

giữa khoảnh khắc ít ỏi khi trọng tài dừng trận đấu lại vì bóng ngoài sân, seungcheol ra hiệu cho các bạn còn lại trong đội chặn các đàn anh lại và mở đường cho jeonghan. họ cố gắng lừa các đàn anh chạy sang phía sân nhà, sau đó jeonghan, với quả bóng trong tầm tay (thật ra là tầm chân) đột nhiên đổi hướng. thay vì chạy đường thẳng, anh lựa chọn chạy về phía bên trái sân, luồn lách qua hàng phòng thủ của đối phương rồi trong nháy mắt thì đã đứng ngay trước gôn đối thủ.

jeonghan sút thẳng bóng, phá vỡ phòng ngự của thủ môn, mang về điểm đầu tiên cho đội nhà. mấy đứa ngồi cổ vũ ở cạnh sân như bùng nổ, hết hét ầm lên như vừa trúng vé số rồi lại xuýt xoa tiếc nuối khi không quay lại được cảnh vừa nãy để gửi cho cô chủ nhiệm xem coi học trò cô đỉnh cỡ nào.

những đứa khác trong đội ôm nhau mừng rỡ, hết đập tay rồi lại thi nhau khen lấy khen để. jisoo sau màn vừa rồi thì bị mấy đứa con gái đứng dậy chắn mất tầm nhìn, vừa ngó ra được một chút thì đã liền tìm kiếm bóng hình của người kia.


trùng hợp làm sao, người ấy cũng đang hướng về bên đó mà tìm kiếm bóng hình của em. ánh mắt chạm nhau, khoảnh khắc hai đứa nhóc vô tình tìm được nhau giữa một sân cỏ đông đúc và lộn xộn, em thấy tim mình chệch hẳn một nhịp. bởi người kia đang nhìn em, mỉm cười tinh nghịch, ánh mắt hướng về em mà nháy một cái.



'thấy gì chưa?'

'mình làm được rồi này.'


đội của jeonghan tiếp tục cùng phối hợp rất tốt, chẳng mấy chốc đã ăn thêm một điểm nữa. tiếng còi vang lên báo hiệu hiệp hai đã kết thúc với tỉ số hai đều, đồng nghĩa với việc sẽ có hiệp đấu phụ. trọng tài quyết định cho thêm mười phút nữa để phân thắng bại, đồng thời cho phép hai đội nghỉ giải lao năm phút.



"thằng jeonghan đá hăng khiếp, thế mà hiệp đầu cứ như người sắp chết không bằng."


một đứa con gái lên tiếng, khiến cả bọn nháo nhào hùa theo. tụi nó hết thắc mắc liệu có phải bạn tụi nó lỡ đập đầu vào đâu không, hay là cay quá nên phải năng nổ không thì thua trắng là nhục chết.



"jeonghan vẫn bình thường thôi."


seungcheol thở dài nói với đám bạn, đầu cậu hất về hướng nơi có hai người con trai một lớn một nhỏ đang đứng, ý bảo chúng mày cứ nhìn là biết. mấy đứa nhóc kia thấy vậy liền hướng mắt theo, thấy cảnh một hong jisoo đang nhón nhón chân dùng chiếc khăn trắng lau tóc cho một yoon jeonghan đang chìm đắm vào em, cả lũ chỉ bật cười như kiểu 'bọn tao biết hết rồi nhé'.


"à, là tình yêu chứ gì."


thì đúng là tình yêu rồi chứ còn cái gì vào đây nữa.



"nè, nếu thắng thì mình có được jisoo thưởng gì hông?"


jeonghan vừa đặt chiếc khăn trên đầu xuống vắt qua cổ, vừa trêu chọc em.


"? cái gì mà thưởng? mình á hả? không có đâu. mấy bạn đã có quà từ cô chủ nhiệm rồi còn gì."


jisoo ấn mũi jeonghan, nhắc lại cho anh nhớ rằng cô chủ nhiệm của hai đứa đã hứa rằng chỉ cần ghi được điểm thôi là đã có quà rồi, thắng được thì quà lại càng to nên không phải tham vọng nhé. jeonghan phì cười, đưa tay lên nhéo má con mèo giận dỗi trước mặt.


một cơn gió hè lại vô tình dạo chơi qua nơi sân cỏ rộng lớn, thi nhau hất mái tóc bồng bềnh của em lên. jisoo bị tóc mái che sạch tầm nhìn liền nhắm tịt mắt lại khiến jeonghan bật cười, khẽ dùng những ngón tay chạm vào tóc mái mềm của em tính vuốt chúng ra khỏi đôi mắt xinh của em.

khoảnh khắc từng ngón tay chạm vào những sợi tóc mềm của jisoo, jeonghan cảm thấy như có một dòng điện chạy qua những ngón tay của mình, chúng chìm đắm hoàn toàn trong sự mềm mại của mái tóc đen óng của em. từng ngón tay thô ráp của anh vén mái tóc của em lên, đầu ngón tay chạm vào thịt mềm trên trán nhỏ, jeonghan thấy đôi mắt của em, long lanh tựa như chứa cả một dải ngân hà trong đó.


jeonghan thấy rõ hình ảnh của chính mình trong đôi mắt nọ, chỉ mình anh mà thôi.


jeonghan mải mân mê mấy lọn tóc mềm của em, đắm chìm vào sự hiện diện của thiên sứ trước mắt, hoàn toàn không để ý đến hai má của em đã sớm phủ một tầng mây hồng. jisoo thấy người trước mắt cứ nghịch nghịch mấy lọn tóc của em mà tự đỏ mặt, tránh khỏi cái nhìn chằm chằm của anh bằng cách cụp mắt nhìn xuống bên dưới, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.


"này jeonghan! qua đây hội ý tí."


cả hai đứa nhỏ đều giật mình khi nghe được giọng của cậu bạn seungcheol, cứ làm như là đang lén lút yêu nhau không bằng ấy.

"à, ừm, chờ mình xíu nha."


jeonghan vì bị phá đám mà tự nhiên tỏ ra bực bội, hậm hực bước từng bước đến chỗ đám bạn vừa to gan phá mất khoảnh khắc đẹp như tranh của anh và crush. hội ý cái khỉ, nhìn liếc qua đám bạn từ mấy đứa con gái hóng chuyện trong lớp đến cả mấy đứa trong đội bóng đang xúm lại thành một đống rồi nhìn anh như thể 'mày còn không nôn hết chuyện ra đây' thì chẳng có miếng hội ý nào hết.


"sao? đến bước nào rồi? có cần tụi này xây dựng cái lễ đường không?"

"đường cái mẹ lũ chúng mày, yêu đương gì mà đường."


jeonghan dù vẫn dẩu môi lên chối đây đẩy nhưng gương mặt thì đỏ rực lại đang phản bội lại chính chủ nhân của mình.


"mày khỏi. có em yêu đến coi cái là chiến như không còn gì để mất luôn mà bảo không thích."

...

"lộ vậy luôn hả?"

"?? chứ mẹ gì nữa con trai ơi, mày nhìn như muốn nuốt thằng nhỏ vào bụng vậy á."


bị đám bạn vạch trần tất cả, jeonghan nín thinh không nói được câu nào, chỉ thầm mong bản thân đừng lộ đến mức chính em cũng nhìn ra.



tiếng còi tập hợp lại lần nữa vang lên và trận chiến cuối cùng cũng đã đến. trong lúc cùng mấy thằng bạn bước ra sân, jeonghan (lại) vô tình chạm mắt em một lần nữa. anh thấy jisoo mỉm cười, vẫy vẫy tay với mình.


jeonghan nghĩ đến những lời mấy đứa bạn của mình nói khi nãy liền ngượng chín mặt, chỉ biết vẫy lại với em vài cái rồi nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt của em, chạy liền mạch ra sân.

_____________


"hết giờ!!"


tiếng còi báo hiệu hết giờ cuối cùng cũng đã vang lên và kết thúc hiệp phụ đã diễn ra trong vòng mười phút. suốt mười phút khắc nghiệt ấy, lớp của jeonghan đã nỗ lực ghi được thêm một bàn nữa, nâng tỉ số lên thành 3-2 và xuất sắc giành chiến thắng.

mấy đứa nhóc trong đội ôm chầm lấy nhau để ăn mừng chiến thắng đầu tiên, mấy đứa đang ngồi ở cạnh sân cổ vũ cũng không ngại nắng mà chạy hết ra ngoài sân cỏ cùng chung vui. riêng chỉ có jeonghan vẫn đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, thì bỗng giật mình vì vai trái đột nhiên nhận được một lực tác động không mấy nhẹ.


"chơi hay lắm."


jeonghan nghiêng đầu qua, liền bắt gặp một dáng người nhỏ nhắn mà anh đang tìm kiếm, bạn ấy đang cười tươi ơi là tươi và còn nháy mắt với anh, bạn nhỏ vẫn dùng chiếc khăn tay của mình, lau đi mồ hôi trên trán và dầu mũi trên khuôn mặt của anh. jeonghan cũng cười cười nhìn em, cầu mong mặt của mình không trở nên đỏ vì ngại, nếu không thì hỏng hết cả hình tượng mất.


jeonghan chú ý đến chiếc khăn tay của em, chiếc khăn ấy từ màu kem đã xuất hiện vài vết nâu bẩn vì dính mồ hôi của anh. anh đột ngột bắt lấy bàn tay thon của jisoo, cầm lấy chiếc khăn tay rồi nói, "cái này, để mình đem về giặt cho."


"a, k-không cần đâu, để mình tự giặt được rồi mà."

"nhưng mà mình hông muốn trả, làm sao đây?"

"này!!"


jisoo bị chọc tức liền tiến đến muốn giành lại chiếc khăn tay của mình. yoon (tâm cơ) jeonghan lựa ngay lúc em đến gần liền giơ chiếc khăn trong tay lên cao, khiến em phải kiễng chân lên để giành lấy.

jeonghan vô tình lùi lại một bước, khiến cho em lại càng phải tiến lại gần anh hơn. vì jeonghan cứ đưa cánh tay đang giữ chiếc khăn ra phía sau khiến em lại càng phải lấn tới và cần một điểm tựa.

jisoo tức (dận) quá nên lỡ thu hẹp khoảng cách giữa hai đứa, bàn tay thon của em đặt lên vai jeonghan và lồng ngực áp sát vào của anh. khi hai đứa nhóc chỉ còn cách một ngón tay nữa là chạm mũi, em mới ngượng chín mặt lùi ra vì khoảng cách xấu hổ hiện tại. jeonghan cũng chẳng kém, cánh tay cầm lấy chiếc khăn tay đã rơi xuống từ khi nào, khuôn mặt anh thoáng một tầng hồng hồng, hai cánh môi mím lại vì ngại.


"mặc kệ cậu, thích làm gì thì làm."


em giận dỗi khoanh tay lại rồi quay mặt đi, hai bên má hơi phồng lên và mỏ thì dẩu ra trông đến là buồn cười. jeonghan đang đơ mất vài giây thì cũng phải bật cười vì cảnh này, hình như anh lỡ chọc giận con sư tử bên trong con mèo này rồi.


"ừm, tớ sẽ trả lại nó cho mèo con nhé."

_____________


những ngày sau đó, đội của jeonghan mặc dù không mấy thuận lợi nhưng vẫn giành chiến thắng đều đều và tiến dần vào chung kết (thì là nhờ ai đó đến xem đều đặn nên ai kia chơi rất hăng chứ sao). mối quan hệ của anh và jisoo cũng tốt dần lên, và bước tiến lớn nhất chính là vào một trận đấu nọ, khi jeonghan quyết định ngồi ghế dự bị để nhường cơ hội cho đồng đội thể hiện (thật ra là do đói quá nên anh không có chạy nổi).


đúng như dự đoán, jeonghan cứ bám lấy jisoo mà ngồi một chỗ cùng tán chuyện. anh cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái khi ở cạnh em, nhất là khi em vừa mới chạy một đoạn dài từ sân bóng ra đến cổng trường để mua cho anh cái bánh ngọt lót dạ khi thấy anh than đói với mấy đứa trong đội.


tại sao lại có người vừa đáng yêu vừa tinh tế như vậy chứ? nếu lúc ấy chỉ có mình hai đứa thôi thì jeonghan sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yoonhong