1. Chiều lộng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yidhra tháo bỏ mảnh vải đen, lặng lẽ quan sát cảnh vật.

Đồng nội ảm đạm. Gió rít gào như muốn cuốn phăng cả cánh đồng xơ xác. Trời cao như bát bột đầy, nặng màu, đặc quánh tưởng chừng đổ ập xuống vạn vật bất cứ lúc nào.

Khung cảnh xám xịt chầm chậm được vực thẳm không đáy thu vào, không một gợn sóng. Yidhra nhắm mắt, thờ ơ với tất thảy.

Gió cào đắng mắt. Giá như có ai đó ở đây xoa dịu giúp Ngài.

Nhiều khi, Yidhra từng ước rằng mình không phải một vị thần. Bởi, quyền năng cũng không thể cho Ngài điều mình muốn nhất. Ngay lúc này.

Hoặc cũng có thể ước mong của Ngài xuất hiện muộn một chút mà thôi.

Một vòng tay ấm áp bao bọc lấy Yidhra từ đằng sau, mang theo hương đồng nội dễ chịu. Một chút oải hương dịu nhẹ, lẩn quẩn trong nồng ấm của trà thảo mộc khẽ ôm ấp lấy vị thần trống rỗng.

Voan đen lồng lộng trong gió. Che đi nụ hôn dịu dàng của em dành cho Ngài.

Yidhra bế bổng báu vật của mình lên, để em ngồi vào lòng mình, buông bỏ hết thảy thân phận mà chìm đắm vào làn hương đồng nội.

Gió ngừng rít gào. Trời xanh cao vút. Nắng lấp lánh trên môi em cười.

Vị thần thì thầm vào tai môn đồ của mình.

“Ta yêu em.”

Gương mặt em bừng sáng. Bên tai Ngài thấp thoáng thanh âm dịu dàng.

“Tôi cũng yêu người.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net