Chiều hư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc...cốc...

"Vào đi." Đi cùng là tiếng bàn phím máy tính làm việc.

"Quản lý, em muốn chuyển phòng." Thái Từ Khôn mở cửa bước vào, dùng giọng nói mè nheo và ánh mắt mèo con để đối phương chú ý đến mình.

"Lại làm sao?" Quản lý vẫn không thay đổi sắc mặt, tập trung vào việc đang dở. Anh đã quá rành cậu nhóc khó chiều, khó ở này.

"Vương Tử Dị đáng ghét! Hắn cứ bắt em phải ăn cái này, không được làm cái kia." Thái Từ Khôn trưng vẻ mặt đã chịu nhiều ủy khuất.

"Chẳng phải lúc đầu đều do chín người các em tự sắp xếp sao? Người cũng do em chọn, có gì oan ức?"

"Như vậy cũng không thể đòi cho em chút công bằng sao?"

Người bên kia vẫn im lặng. Không đạt được mong muốn, Thái Từ Khôn bĩu môi, bỏ về phòng mình.

"Khôn Khôn, uống ly nước ấm này đi." Vừa mở cửa phòng đã thấy Vương Tử Dị đợi sẵn. "Em vừa đi đâu về vậy?"

"Không đến lượt anh quản."

"Thôi được rồi, nóng giận mau già lắm đó. Đi tắm đi. Tôi làm sandwich cho em." Vương Tử Dị vẫn giữ thái độ ôn hòa, không muốn chọc giận chú sư tử tâm trạng không tốt.

Đợi người kia ra ngoài, Thái Từ Khôn mới buột miệng chửi: "Vương Tử Dị ngốc!"

Miệng thì đả kích song bước chân vẫn ngoan ngoãn tiến vào phòng tắm. Mùi tinh dầu sả nhè nhẹ thoáng qua mũi. Thái Từ Khôn không mấy thích mùi hương này nhưng Vương Tử Dị bảo nó tốt cho việc thư giãn nên cậu để mặc anh làm gì thì làm. Nước trong bồn không lạnh cũng không nóng, hoàn toàn thích hợp cho cậu ngâm mình tận hưởng, lại còn cố tình đặt vào một chú vịt đồ chơi màu vàng. Cậu hừ nhẹ, người chuẩn bị cũng quá hiểu tính cậu đi.

Thấy Thái Từ Khôn ở mãi trong phòng tắm không chịu ra, Vương Tử Dị biết ngay cậu lại đắm chìm trong làn nước quên cả giờ giấc. Vương Tử Dị gõ cửa rồi tiến vào trong, nhấc cậu lên, lấy khăn choàng kín người rồi bế ra ngoài. Thái Từ Khôn nào chịu yên. Cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay người kia, miệng không ngừng lên tiếng: "Anh làm cái trò gì vậy? Thả xuống. Nhanh lên." Vương Tử Dị mặc kệ, anh để cậu đứng thẳng trên sàn rồi mặc quần áo ấm vào cho cậu. "Không cần anh làm hộ." Thái Từ Khôn miệng thì bất hợp tác nhưng người thì vẫn đứng yên.

Trong phòng được bày trí một chiếc bàn nhỏ và hai cái ghế đối diện nhau. Chúng được đặt cạnh cửa sổ bằng kính lớn, dài sát đất hướng ra ban công và có thể nhìn ra ngoài. Thái Từ Khôn tiến về phía món sandwich cùng ly sữa trên bàn mà Vương Tử Dị đã bỏ công chuẩn bị. Hạ mình ngồi xuống, Thái Từ Khôn hướng mắt nhìn lên bầu trời. Bên ngoài không một chút nắng, mây hôm nay nhiều đến nỗi che lấp cả mặt trời.

Cậu nhớ lại vài ngày trước, hôm ấy trời cũng như thế này...Vương Tử Dị cùng Thái Từ Khôn đã yên vị trong chiếc Mercedes, đợi lái xe xong việc với quản lý là có thể về ký túc xá. Trời đã lất phất mưa, khung cảnh tuy lãng mạn nhưng lại khiến người ta man mác buồn. Đùng... Tia chớp rạch ngang trời mang theo tiếng sấm phô trương quyền lực. Thái Từ Khôn đưa tay siết chặt vạt áo Vương Tử Dị, mắt cũng cùng lúc mà nhắm nghiền. Cậu sợ nhất là sấm sét. Vương Tử Dị nhanh chóng kéo tai nghe ra khỏi túi, đeo lên cho cậu.

"A, lớn quá rồi..."

"Thế này sẽ không nghe, không thấy nữa." Vừa nói, Vương Tử Dị vừa đưa tay lên che ngang mắt cậu.

"Sau này không cần thiết...ưm..."

Chưa dứt câu, Thái Từ Khôn đã cảm nhận được có thứ gì đó mềm mềm, thoáng mùi bạc hà chặn môi cậu lại. Anh hôn cậu. Tim cậu như hẫng đi một nhịp. Bị tập kích bất ngờ, Thái Từ Khôn không đủ tỉnh táo phản ứng lại. Vương Tử Dị nghiêng người về phía trước chiếm lấy đôi môi ngọt ngào như cánh hoa anh đào đang hé nở. Chiếc lưỡi ươn ướt dịu dàng vẽ lên khuôn môi cậu rồi tinh nghịch tách hai hàm răng tiến vào trong. Anh chậm rãi rà soát khoang miệng cậu đến khi tìm được chiếc lưỡi bé xinh mà Thái Từ Khôn hay dùng để liếm môi. Bị quấn lấy, anh không chừa đường lui cho cậu, dụ dỗ cậu phối hợp với anh. Hai người, anh anh tôi tôi, cứ thế kẻ đưa người đẩy đến khi nghe thấy tiếng mở cửa của bác lái xe mới giật mình buông nhau ra. Sợi chỉ bạc còn vương nơi khóe môi...

Nhớ lại chuyện này, Thái Từ Khôn bất giác cúi đầu nhằm che đi hai má đang nóng lên vì ngại, ửng hồng đến tận mang tai. Thoáng thấy Thái Từ Khôn biểu hiện kỳ lạ, Vương Tử Dị nghĩ cậu sợ sẽ có sấm sét, thuận tay kéo rèm cửa lại giúp cậu.

"Cảm...cảm ơn."

Vương Tử Dị không đáp trả, đưa tay lên xoa mái tóc bông xù vì mới gội đầu, mỉm cười ôn nhu nhìn cậu.

"Anh đừng có mà đắc ý."

Sau đó không lâu, fan của anh và cậu lại gây chiến với nhau. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát nhưng cả hai bên vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Lòng Thái Từ Khôn như lửa đốt, cứ đứng ngồi không yên, cả ngày giữ khư khư chiếc điện thoại, lên mạng xã hội theo dõi tình hình của fan.

"Khôn Khôn, đừng chơi game nữa. Nghỉ ngơi chút đi."

Vương Tử Dị lặp lại vài lần thế nhưng Thái Từ Khôn không để tâm, vẫn chăm chú vào điện thoại.

"Khôn Khôn, em có nghe tôi nói không?"

"Tôi là con nít hai tuổi cần anh quản hả? Suốt ngày lẽo đẽo bên cạnh tôi làm gì? Anh phiền quá rồi đó."

"Tôi làm phiền em sao..."

"Tránh xa tôi ra một chút." Thái Từ Khôn quay lưng lại với Vương Tử Dị, giật áo ấm trên giá treo, khoác lên người, toan bỏ ra ngoài.

"Khôn Khôn, đứng lại đó!"

"Anh ra lệnh cho ai đấy?"

"Trời đang trở lạnh..." Vương Tử Dị giúp Thái Từ Khôn gài nút áo lại cẩn thận rồi bỏ vào nhà bếp.

Thái Từ Khôn đi dạo xung quanh cho đầu óc thư thả, cậu không muốn bản thân ảnh hưởng đến mọi người trong nhà.

Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi. Thái Từ Khôn nhanh chân trở về ký túc xá, người nhạy cảm như cậu cần tránh bị nhiễm bệnh. Đến trước cổng, Thái Từ Khôn tìm mãi chẳng thấy chìa khóa đâu, trong nhà hiện tại cũng chỉ có cậu và Vương Tử Dị. Cậu bấm chuông cũng không thấy bất kỳ tín hiệu phản hồi nào. Vừa lạnh vừa bất lực, Thái Từ Khôn ngồi ôm gối dưới đất, mắt bắt đầu ngấn lệ. Lần này cậu chọc Vương Tử Dị giận thật rồi.

"Em lại bỏ quên chìa khóa ở phòng rồi."

Vương Tử Dị đứng đối diện Thái Từ Khôn mỉm cười. Dù đã che giấu nhưng Thái Từ Khôn vẫn thấy được dáng vẻ thở gấp vì hoạt động mạnh, có lẽ anh đã chạy đi tìm cậu. Thái Từ Khôn không ngăn được bản thân ôm chầm lấy anh, bao nhiêu hạnh phúc đều thể hiện rõ trên gương mặt.

"Khôn Khôn, vào nhà thôi."

Thái Từ Khôn trở nên nhỏ bé trên lưng Vương Tử Dị, tựa cằm lên vai anh, áp chiếc má phúng phính của mình vào sườn mặt góc cạnh.

Thái Từ Khôn nhận ra mình có thói ỷ lại vào Vương Tử Dị, vừa vặn Vương Tử Dị cũng thích cảm giác Thái Từ Khôn ỷ lại vào mình.

Giọng Thái Từ Khôn thỏ thẻ như cơn gió thổi nhẹ vào tai Vương Tử Dị: "Là anh chiều hư em."

"Ừ, là tôi chiều hư em rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net