17-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Orm, có một thói xấu.

Thích ngạo kiều mù quáng.

Khi nàng yêu thương người khác, nghĩ ra cái gì nàng sẽ tặng đi cái đó, tinh thần, vật chất, có cái gì tặng cái đó.

Nên nhiều năm như vậy, một khi nàng đã thích bất kỳ cô gái nào, nàng đều rất hào phóng, cách tán tỉnh cũng rất có nghề. Nhưng đáng tiếc, nàng không may mắn, theo đuổi không phải gái thẳng, thì là cong không dám công khai.

Tổng cộng nàng từng theo đuổi ba cô gái, một cô gái khi học cấp ba, lấy lý do, chúng ta luôn là bạn tốt của nhau và sẽ không bao giờ thay đổi rồi kết thúc.

Lúc đại học theo đuổi một người, lấy lý do, Orm tôi là gái thẳng, xin lỗi, tôi thích cô, nhưng không phải thích cô, tôi không có cảm giác với con gái rồi kết thúc.

Người cuối cùng là Ling Ling.

Tính ra mấy năm qua cũng có rất nhiều người tỏ tình với nàng, nam thì không nói, từ chối trực tiếp.

Nữ thì sao?

Bản chất nàng thương hoa tiếc ngọc, nhưng không phải thấy con gái là sẽ thích, khi có cô gái nào tỏ tình với nàng, nàng vẫn sẽ suy xét mấy ngày, cuối cùng nếu thật sự cảm thấy không hợp, không thích mới nghiêm túc từ chối.

Việc ngạo kiều từng có người nói, nhưng nàng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn nhận.

Nàng nghĩ có một số việc, nàng rất ngoan ngoãn khép nép thì tại sao lại ngạo kiều được?

Nàng không tin.

Nhưng nàng không biết, khi người khác yêu thương nàng, nàng sẽ hào phóng chấp nhận, cũng sẽ lịch sự mỉm cười đáp lại. Nhưng đôi khi, nàng không chịu được sự bướng bỉnh trong con người mình, nàng sẽ không nhịn được mà sẽ trở nên vênh váo.

Cho nên nhiều năm như vậy, nàng vẫn độc thân không phải là không có nguyên nhân, quan trọng là nàng không chịu suy nghĩ, cũng không nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc là tại vì sao.

Chẳng hạn như bây giờ, rõ ràng nàng rất muốn ngủ trong phòng của Ying, thậm chí còn nghĩ về sau luôn ở chung phòng, nhưng nàng nhất định muốn Ying mở miệng.

Đợi khi Ying lên tiếng, nàng vẫn tỏ biểu cảm, chị coi, là chị muốn em ở lại.

Sau khi nàng cất điện thoại, Ying lại vào phòng tắm sấy tóc.

Lần trước ngủ ở đây ba đêm, khi đó khoảng cách giữa nàng và Ying không phải xa bình thường, vì vậy mỗi ngày khi ngủ mới vào phòng, tắm rửa xong nàng sẽ lên giường ngay.

Quần áo đồ dùng từ trước giờ luôn được lấy ra từ vali và cất lại khi dùng xong, dường như đã đoán chắc một ngày nào đó mình sẽ bỏ đi, lúc đó trực tiếp kéo vali đi, thuận tiện.

Sau đó nàng thật sự không chịu được nên đã bỏ đi, thế nên nàng cũng chưa nhìn kĩ căn phòng của Ying.

Lia nhanh một vòng, quả thật rất có hương vị của Ying, đồ đạc được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, màu sắc nhẹ nhàng nhưng không có vẻ lạnh lẽo, rất có cá tính.

Cái gì cũng có, cái gì cũng đủ, Orm nhớ mang máng bên cạnh bàn trang điểm có một phòng thay đồ ẩn, nàng đi tới, nhẹ nhàng ấn nút, cánh cửa từ từ mở ra.

Orm không bước vào, nàng chỉ ở bên ngoài nhìn thoáng qua, phòng thay đồ không bật đèn, nàng không thấy gì cả. Khi Ying bước ra từ phòng tắm, Orm đã đóng cửa lại, nghe thấy tiếng động từ phía phòng tắm, nàng lùi về sau mấy bước.

"Sấy tóc xong rồi à."

"Ừ."

Ying liếc nhìn về phía tủ quần áo, hỏi: "Em muốn tắm không?"

Orm gật đầu: "Muốn." Vừa nói nàng vừa nhún vai: "Nhưng mà, em không đem theo đồ."

Ying đi tới: "Nếu không ngại, thì có thể lấy của chị."

Orm cười, đi tới dựa vào ngăn tủ: "Tất nhiên là không ngại."

Ying kéo tủ ra, chỉ vào quần áo treo bên trong: "Đồ ngủ của chị không có nhiều, em chọn một cái đi."

Orm đá mày với Ying.

Đồ ngủ, nàng không để ý lắm, chỉ là...

Orm ngước mắt nhìn Ying, giọng nói đột nhiên ám muội: "Đồ lót đâu?"

Ying không biểu hiện ra như mong đợi của nàng, mà là kéo ngăn kéo phía dưới: "Ở đây có đồ mới."

Orm bĩu môi: "Chị chuẩn bị sẵn rồi à."

Ying lắc đầu, nghiêm túc giải thích: "Thường đi công tác, đây là dùng một lần."

Orm thản nhiên ồ một tiếng, dựa lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Khăn tắm em lau là của chị, quần áo cũng mặc của chị, tắm sữa tắm của chị, cả người đều là mùi của chị, tối không ngủ được, làm sao bây giờ?"

Ying ngẩn ngơ, thấy Orm càng ngày càng gần, vô thức lùi một bước nhỏ.

"Em muốn làm thế nào?"

Orm thấy Ying hơi lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu nở nụ cười.

Nàng lùi lại đứng ngay ngắn, đổi giọng điệu nghiêm túc: "Em đi tắm đây." Nói xong, nàng lấy đại một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Không bao giờ tắm lề mề nên nàng nhanh chóng tắm xong. Sấy khô tóc ra ngoài, Ying đã tắt đèn trần, bật đèn ngủ lên, cô cầm quyển sách dựa vào đầu giường đọc nó.

Thấy Orm đi ra, cô chỉ hơi ngẩng đầu, rồi lại cúi xuống.

Orm người này, trêu ghẹo người khác là một chuyện, nhưng một khi cảm thấy mọi thứ không ổn, người đầu tiên nhút nhát chính là nàng.

Giống như khi chơi trò chơi với bạn bè, đòi kề sát đòi ôm đòi hôn, chơi trò nóng bỏng, nàng luôn luôn hòa mình ồn ào ngay với mọi người. Xem trò vui cũng không thể thiếu tiếng la hét của nàng, nhưng một khi chơi thua thì nàng sẽ nhát đến mức dù phạt bao nhiêu rượu cũng uống, đừng ai nghĩ đến việc chạm vào nàng.

Vì vậy, hiện giờ nàng đột nhiên nhút nhát.

Nàng đứng bên giường, vén chăn lên nằm xuống, giường hơi lún xuống. Chiếc giường lớn mỗi người nằm một bên, chính giữa còn có thể nằm được hai người, ha ha.

Ban nãy khi đang tắm, nàng nhớ lại tất cả lời nói cử chỉ với Katty trong tối nay, nàng luôn cảm thấy nó quá điên cuồng. Thế nên nàng khụ một cái, nói câu: "Có phải hôm nay em ồn ào quá không? Xin lỗi."

Ying lật một trang, phòng ngủ lại trở nên yên tĩnh: "Không, không sao."

Orm khẽ cắn môi: "Không thấy em ồn ào lắm sao?"

Ying lắc đầu: "Không có."

Dường như cảm thấy mình quá lạnh lùng, Ying lại bổ sung: "Tốt lắm."

Orm cũng dựa vào, kéo chăn đắp lên bụng: "Chị nói thật đi, đừng khách khí với em, chị thấy phiền thì em sẽ sửa."

Đêm khuya, giờ khắc này giọng điệu của Orm khôn khéo cực kì, nàng bày tỏ thái độ hẳn hoi, nếu như Ying nói hơi để ý, nàng nhất định sẽ sửa ngay. Nhưng Ying chỉ mỉm cười, rất nhẹ cũng rất nhanh, tiếng cười lập tức im bặt.

"Em là vợ chị, mình sẽ sống với nhau cả đời, chị khách khí với em làm gì, nói không thì là không."

Orm cười, lòng ấm áp, nàng đùa nghịch móng tay của mình, thay đổi đề tài: "Em không ngờ, chị còn nhớ rõ ngày đầu tiên mình gặp mặt."

Lần đầu tiên gặp gỡ đó, Orm nghĩ, không phải là chuyện tốt lành, khi đó tâm tư nàng xấu xa, đùa giỡn vô tư, thậm chí còn có suy nghĩ khiến Ying xấu hổ. Cho nên sau khi cảm động, nàng nghĩ lại, cảm thấy rất có lỗi với Ying.

Ying chỉ thản nhiên: "Muốn nhớ thì sẽ nhớ kĩ."

Orm nghĩ nếu điện thoại của Ying lưu vân tay của nàng, nàng cũng nên đền đáp lại. Dứt khoát cầm điện thoại lên, nàng mở khóa màn hình đưa tới.

Ying nghi ngờ nhận lấy: "Sao vậy?"

"Chị cũng lưu dấu vân tay vào điện thoại em đi."

Tay của Ying dừng trong không trung khoảng nửa giây rồi rút về, cô mở cài đặt vân tay của Orm, nhìn ô mật khẩu nhảy ra trên màn hình, không chờ Orm nói cô dứt khoát ấn "không ba hai hai". Màn hình điện thoại lập tức chuyển sang giao diện tiếp theo.

Orm kinh ngạc: "Sao chị biết sinh nhật em?"

"Cái này khó biết lắm à?"

Orm lại hỏi: "Sao chị biết mật khẩu là sinh nhật của em?"

"Đoán."

Orm cười gượng: "Em còn không nhớ sinh nhật chị."

"Ngày mười ba tháng bảy."

Orm bật cười, không đợi Ying lưu vân tay, nàng giành lấy điện thoại, trực tiếp thay đổi mật khẩu điện thoại thành "không bảy mười ba" ở trước mặt Ying.

Đổi xong nàng lại đá mày nhìn Ying, nàng không tin cái hành động ngả ngớn này không làm Ying rung động!

Quả thật Ying đã rung động, ngay cả mạch máu cũng gào thét điên cuồng mấy giây, nhưng Ying lúc nào cũng không thể hiện cảm xúc buồn vui gì, sự rung động này của cô chỉ biến thành một đường cong cong nơi đôi môi.

Orm bĩu môi, nhìn cô nhàn nhã lấy dấu vân tay rồi trả điện thoại lại cho nàng.

Orm lấy điện thoại để một bên, nhưng suy nghĩ lại vẫn cầm điện thoại lên, sửa lại tên cho dấu vân tay của Ying, vợ yêu.

Nàng cười cười, sợ tiếng cười bị Ying nghe thấy, nàng co người lại, vội chui vào nằm trong chăn. Đắp kín chăn, phòng ngủ lại trở nên yên tĩnh, hầu như không có âm thanh nào cả, nàng nhìn trần nhà, nhắm lại đôi mắt, nghe Ying nói chuyện.

"Em đợi chút, chị đọc xong khúc này."

Orm a một tiếng, mở mắt: "Không sao, chị đọc từ từ, em không có ngủ sớm."

Ying cúi đầu ừ, tiếp tục đọc sách.

Lại trở nên yên tĩnh.

Orm nhắm mắt lại nhưng không buồn ngủ, nàng bắt đầu suy nghĩ, nàng nghĩ hôm nay uống nước trái cây do Ying ép, nghĩ mật mã điện thoại không chín không tám của Ying, nghĩ Ying nhớ sinh nhật của nàng, nghĩ Ying nói sống với nhau cả đời.

Orm mở mắt, lặng yên nhìn Ying, dưới ánh đèn, nhìn thấy quần áo của Ying hơi hở ra.

Orm nuốt nước bọt.

Xong.

Đột nhiên ham muốn.

Nàng nhìn thấy nốt ruồi, hơn nữa thật không may, lúc này nốt ruồi đang nằm ở mép cổ áo, chỉ cần Ying hơi di chuyển thì sẽ không nhìn thấy nữa.

Orm lại đi xuống.

Nàng nghĩ...

Ying... Không có mặc đồ lót?

Nàng ngước mắt chăm chú tìm kiếm dấu vết trên ngực Ying, nhưng đáng tiếc là không tìm được gì, không biết là do quần áo dày, hay do ánh đèn không đủ sáng.

Ying còn lộ một bên xương quai xanh.

Thật là muốn chết.

Orm đột nhiên cảm thấy nóng bừng, nàng nhắm mắt lại, nhưng điều khủng khϊếp là khi nhắm mắt, không ngờ hình ảnh trước mắt lại là nàng đang đè Ying dưới thân.

Orm lại nuốt nước bọt. Nếu đây là tưởng tượng, nàng sẽ không kiêng kị. Dù sao tưởng tượng cũng không tốn tiền, trừ nàng ra sẽ không ai biết. Vì vậy nàng cắn răng, kéo lại hình ảnh tay áo của Ying, hung hăng kéo xuống.

Rất khá, toàn bộ bờ vai đều lộ ra ngoài, nút áo phía trên cũng buông lỏng, nốt ruồi kia hiện ra hoàn toàn trước mắt nàng.

Khóe môi nàng nhếch lên.

Bạn nghĩ rằng nàng chỉ vì nhìn nốt ruồi kia?

Ngây thơ.

Nếu đã thấy, Orm cúi đầu liếʍ một chút.

Nàng dường như nghe thấy tiếng rên của Ying trên đầu mình.

Chết tiệt.

Quá khıêυ khí©h.

Orm cố sức hít một hơi, đang định tiếp tục nhấm nháp, nhưng tai lại nghe được âm thanh đến từ thế giới thực. Trái tim Orm đột ngột nhảy lên, lập tức mở mắt ra.

"Chị tắt đèn."

Đôi tay Orm siết chặt chăn bông, ổn định giọng nói trầm trầm ừ một tiếng.

Ying tắt đèn tất nhiên không biết, Orm mới ở bên cạnh cô tưởng tượng một thước phim ngắn, thước phim ngắn lấy cô làm nhân vật chính bị Orm đè dưới thân.

Thời gian đúng mười một giờ rưỡi, cô buồn ngủ.

Orm nằm bên cạnh cô, cô cũng an lòng hơn rất nhiều.

Tắt đèn không được bao lâu, cả người Orm vẫn còn nóng, nàng thở ra, giải tỏa cảm xúc, vứt hết những thứ ngổn ngang trong đầu.

Chốc lát, nàng nghe bên Ying phát ra âm thanh nhỏ bé cực kì, giọng rất nhỏ, rất dịu dàng.

"Nong Orm, ngủ ngon."

Orm nhắm mắt lại, đôi tay run lên, sự nóng bức vừa giảm bớt lại bốc lên.

Tình yêu à, đừng trêu chọc nữa.

Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ vững vàng đáp: "Ngủ ngon."

Orm cho là mình sẽ mất ngủ, dù không mất ngủ cũng sẽ nằm trằn trọc một hai tiếng đồng hồ mới ngủ được. Ba ngày nàng ngủ bên cạnh Ying, mỗi ngày lần cuối nàng nhìn điện thoại đều vào khoảng hai giờ. Nhưng không ngờ, mới trở mình nàng đã dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị, khi thức dậy, Orm đã hoảng hốt một lúc.

Nàng mơ mơ màng màng nghĩ đồng hồ báo thức vẫn chưa vang, nàng có thể ngủ tiếp. Nhưng giây kế tiếp, nàng đột ngột mở mắt.

Bây giờ vai Ying cách mũi của nàng không tới mười cm, tuy hít thở rất nhẹ nhưng nàng lại có thể nhìn thấy mảnh vải trên vai Ying đang chuyển động.

Và bàn tay của Ying, thì đang đặt lên trán nàng.

Orm giật mình, chợt lùi về phía sau.

Bàn tay của Ying đang muốn giúp nàng vén tóc mái lên bỗng dừng giữa không trung, cô mím môi, nhìn bộ dạng giật mình trốn tránh cô của Orm, cúi mắt rụt tay lại.

"Dậy à." Ying nói.

Orm phát ra một tiếng ừ miễn cưỡng bằng giọng mũi, kéo chăn che mặt.

Mơ màng.

"Chào buổi sáng." Nàng nói.

"Chào buổi sáng."

Ying vén chăn xuống giường: "Em ngủ chút nữa đi, chị dậy trước."

Orm ừ một tiếng từ dưới chăn. Động tác đứng dậy của Ying rất nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi Orm lại chìm vào giấc ngủ.

Thức dậy lần nữa là vì tiếng báo thức, nàng chui đầu ra khỏi chăn, tỉnh táo một lúc mới tắt báo thức.

Ying chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn mặt mới cho nàng, rửa sạch mặt, nàng cười đặt bàn chải của mình và của Ying nằm chung một chỗ.

Hai người sử dụng cùng một kiểu nhưng màu sắc khác nhau. Ban đầu Orm đặt hai cái bàn chải chung một chỗ, đầu hướng ra ngoài, nhưng cảm thấy không hài lòng, lấy bàn chải của mình đổi sang hướng khác, hai cái bàn chải đánh răng quay vào trong, hướng về nhau.

Orm thỏa mãn, búng tay vang một cái. Nàng ngước lên nhìn mình trong gương, cười thầm tự mắng mình bị khùng.

Lúc xuống lầu, Ying đã ăn xong, đang thay giày ở cửa ra vào. Sáng sớm Orm không rõ tại sao tâm trạng mình rất tốt, thấy vậy cũng không vào bếp, tung tăng đi về phía Ying. Nhưng đứng trước mặt Ying, nàng lại không biết phải nói gì.

Hôm nay Ying mặc một cái áo len trắng khoác thêm một cái áo khoác màu nâu. Orm đứng trước mặt cô, cô cũng đứng im, nhìn vào mắt Orm như đang hỏi, sao vậy?

Trong đầu Orm suy nghĩ lung tung, nở nụ cười: "Vợ em hôm nay thật là xinh đẹp."

Ying cười: "Chị đến công ty."

Cô quay người định đi nhưng nghĩ đến gì đó, quay người trở lại: "Hôm nay em có bận không?"

"Hôm nay em phải đi phỏng vấn một cụ trăm tuổi ở thị trấn, mười giờ đi, buổi chiều về, không biết mấy giờ, sao vậy?"

Ying lắc đầu: "Không có gì, muốn dẫn em ra ngoài ăn." Cô cười, xoay người: "Lần sau đi."

"Lái xe cẩn thận."

Ying ừ, lại nghĩ đến điều gì, chỉ vào một căn phòng: "Nếu Katty không có việc gì thì bảo ở lại chơi mấy ngày."

"Nhà cậu ấy ở thành phố A, hôm qua là tìm em, chắc lát nữa dậy sẽ về nhà."

Ying nhẹ nhàng gật đầu, mở cửa, nói: "Chị đến công ty."

Cửa đóng, Orm nhìn cánh cửa, trong lòng ngứa ngáy. Nàng nghĩ, vừa rồi nàng nên ôm Ying một cái.

Orm bĩu môi, thở dài trong lòng, ngâm nga đi vào bếp.

Hôm nay Ying nấu cháo, còn chiên ba quả trứng, tự ăn một phần. Orm múc một bát, trong nồi còn dư đúng một bát.

Orm bưng bát ra khỏi bếp, không biết cái gì chọt dây thần kinh của nàng, nàng lại ngẩng đầu cười thầm.

Nàng có thể đoán đại khái giờ Katty sẽ dậy, mỗi lần gặp Katty, nàng chưa từng thấy Katty ngủ trước một giờ, cũng chưa từng thấy Katty dậy trước mười một giờ.

Dứt khoát không quấy rầy, gửi vài tin nhắn Line nói mình đi làm, trong bếp có cháo rồi rời đi.

Mười giờ phỏng vấn, họ phải tập hợp trước ở tòa soạn, đầu tiên là mở một cuộc họp nhỏ, sau đó mỗi người tự chuẩn bị.

Kết thúc cuộc họp, Orm đeo bảng tên lên, lấy điện thoại trên bàn, phát hiện Katty đã gọi cho nàng mười cuộc điện thoại và một loạt tin nhắn Line.

Orm không đọc kĩ, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Katty nhanh chóng nghe máy, Orm nghe Katty alo, nàng ngờ vực. Âm thanh này không chỉ đến từ điện thoại, mà còn từ cửa văn phòng. Orm quay đầu, thấy Katty đi đến, nàng cúp điện thoại.

Katty tìm ngẫu nhiên một cái ghế ngồi cạnh Orm, đặt chiếc túi sau lưng lên đùi, chỉnh tóc: "Cậu vừa đi là mình ra ngoài."

Orm cười, ném những thứ cần thiết trên bàn vào trong túi: "Sao cậu dậy sớm vậy?"

"Hôm qua đi ngủ sớm." Cô gãi đầu: "Sáng sớm hẹn một vòng, ai cũng đi làm, chán quá nên đến tìm cậu."

Orm nhướng mày: "Xin lỗi, lát nữa mình phải đi xuống thị trấn."

Katty thất vọng a một tiếng, nhưng một giây sau lại nâng cao tinh thần: "Dẫn mình theo?"

Orm suy nghĩ, ngay lúc sếp đi ngang qua, nàng giơ tay kéo, sếp dừng lại, Orm chỉ Katty: "Sếp, hôm nay tôi dẫn theo một người được không?" Vì để sếp đồng ý, nàng lại bổ sung: "Mọi người tùy ý sai vặt."

Sếp không có ý kiến gì, phất tay nói: "Được."

Katty phấn khích nhảy dựng lên. Nếu Katty đi, Orm không khách khí bỏ mọi thứ còn lại trên bàn vào túi của Katty.

Orm liếc quần áo của Katty: "Trấn này ở trên núi, gần tối có khi sẽ lạnh, cậu mặc cái này đủ không?"

"Không sao, mình chịu lạnh được."

Orm suy nghĩ: "Hình như mình có cái áo." Nàng mở ngăn tủ phía dưới, lấy ra một cái áo khoác: "Đúng là có."

Orm ngửi ngửi: "Không hôi, cầm đi."

Nàng ném áo vào Katty, hai người mình một câu cậu một câu qua lại, Prig Khing ngồi bên cạnh cũng tò mò, cô đẩy ghế trượt sang, hỏi: "Orm, đây là bạn gái cô à?"

Vừa dứt lời, Prig Khing thấy Orm và Katty vô cùng ăn ý liếc nhau, tiếp đó đồng thời lộ ra vẻ ghét bỏ.

"Tôi ghét cậu ấy."

Katty cũng cười: "Đúng đúng đúng, cậu nên ghét tất cả mọi người."

Orm kéo khóa balo, nhớ đến gì đó, vỗ vai Prig Khing một cái: "Cô từng gặp Katty rồi, cô quên rồi, đây là bạn tôi, lúc trước từng đến tìm tôi."

Prig Khing ngước đầu, hiện giờ mới nhớ ra: "À, hơi có ấn tượng." Cô cười: "Đột ngột nên không nhận ra."

Orm nhún vai, nghiêm túc nói: "Ra nước ngoài sửa mặt, cô không nhận ra cũng bình thường."

Katty vỗ Orm một cái: "Cậu cút đi."

Prig Khing cười, thấy Orm đã chuẩn bị xong, trở về kéo tủ lấy ra một cái hộp, đặt lên bàn Orm.

Orm buộc tóc lại, khó hiểu: "Đây cái là gì?"

Prig Khing khụ một cái: "Hôm qua tôi nói chuyện của cô với Ling Ling, cô ấy sắp xếp một lúc, bảo tôi đưa cái này cho cô, còn nói hầu như chưa sử dụng, nói cám ơn cô."

Hai tay Orm vẫn còn đang buộc tóc, nhưng Katty không chịu nổi tò mò, đứng dậy mở hộp ra, lật lọi sơ qua.

Túi xách, vòng tay, son môi, nước hoa...

"Ôi.Diệp đại tiểu thư hào phóng quá."

Orm liếc mắt.

Nàng biết thỉnh thoảng mình sẽ tặng quà cho Ling Ling, nhưng không ngờ gom lại lại có nhiều như vậy.

Katty trêu chọc: "Không ngờ, lúc còn sống mà còn có thể tận mắt thấy trả quà hậu chia tay."

Orm nhún vai không thèm để ý, thấy Prig Khing muốn nói lại thôi, nàng đóng nắp lại, hỏi: "Cô sao vậy?"

Prig Khing cười một tiếng, cảm thán một câu: "Hôm qua Ling Ling khóc."

Orm khựng lại.

"Ban đầu tôi không biết, cô ấy quay lưng với tôi, lén khóc, sau đó tôi phát hiện cái giường rung lên." Prig Khing tiếp tục: "Tôi an ủi cô ấy mấy câu, cô ấy dựa vào vai tôi hỏi tôi, có phải cô ấy đã làm sai điều gì không."

Orm lúng túng ha ha, nói không nên lời.

Đây là chuyện quái gì vậy?

Katty bên cạnh hiếu kì: "Sau đó thì sao?"

Prig Khing lắc đầu, nhìn Orm: "Tôi nói với cô ấy cô ấy không sai, tại hai người không có duyên."

Katty nghe vậy, bật cười: "Cô nói vậy, chẳng phải cô ấy sẽ khóc thảm hơn sao."

Prig Khing dở khóc dở cười: "Đúng vậy, nước mắt, ướt đẫm cả vai tôi."

Cô lắc đầu: "Cả tháng nay Ling Ling thật sự rất áp lực, tôi cũng không biết có phải cô ấy khóc vì chuyện của cô không nữa."

Đại khái Orm nghĩ bản thân nàng thật ra cũng không sai. Lúc nàng theo đuổi Ling Ling, quả thật là muốn quen Ling Ling, Ling Ling từng kể chuyện gia đình với nàng, cũng rất thành thật, nhưng mỗi khi Orm muốn tiến một bước gần hơn cho mối quan hệ của họ thì, Ling Ling luôn lấy các lý do khác nhau để ngụy biện, Orm cũng không có cách nào.

Sau đó nàng kết hôn với Ying, dĩ nhiên là cảm thấy không cần vướng bận với Ling Ling. Nhưng Prig Khing nói vậy, nàng ngẫm nghĩ, hình như lại có phần không ổn. Orm sờ sờ cái hộp, quay đầu nhìn Katty.

"Cậu thấy..."

Katty hiểu ngay Orm muốn hỏi gì, nói thẳng: "Đừng."

Orm cười, bỗng lòng thấy vững vàng: "Ừ."

Đừng nhìn vẻ cà lơ phất phơ của Orm, Katty biết, tâm tư của Orm đối với chuyện tình cảm rất đơn giản, cũng rất dễ nhẹ dạ.

"Nếu cậu quay lại tìm cô ấy, dù cậu xuất phát với tâm lý thế nào, chuyện này chắc chắc sẽ không kết thúc được."

"Mình không muốn tìm cô ấy." Orm cười, nhún vai: "Cứ như vậy đi."

Nàng có ý muốn cắt đứt sạch sẽ, hiện giờ đúng lúc.

Orm thở hắt ra, vứt bỏ chút phiền muộn vừa sinh ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC