54-58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số lần trầm tư của Orm trong hai hôm nay, nhiều hơn so với một năm qua.

Nàng ngơ ngác ngồi trên sô pha phòng khách trong nhà, cuộn mình và cau mày.

Tiếp theo sự việc kia, Ratee xắn một miếng nhỏ từ cái bánh của Ying, cho vào miệng mình.

Không biết là Orm sợ hay điều gì khác, nàng rời đi.

Tệ hơn nữa, sau khi về nhà nàng lướt Line, thấy nhóm tin đồn chính thức của YIAN, đang thảo luận về Ying và Ratee.

Nàng xem một vài cái, không ngờ trong nhóm lại thảo luận về chuyện Ratee cướp Ying từ Orm.

Orm không dám tiếp tục xem, rời khỏi nhóm.

Lần trầm tư này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều thứ.

Thậm chí nàng nghĩ, có phải bản thân nàng không tốt với Ying, không đủ quan tâm.

Ying thích ăn gì, thích dùng gì, những thói quen nhỏ trong cuộc sống, trong đầu Orm chỉ có những khái niệm mơ hồ.

Orm cắn môi, nhẹ hít một hơi.

Là một người vợ, dường như nàng đã thật sự không làm tốt bổn phận của mình, liệu Ratee kia, có phải còn hiểu Ying hơn nàng?

Rất có thể.

Càng nghĩ càng sâu, lúc đầu nàng cảm thấy mình thiếu quan tâm Ying, sau đó nàng nghĩ Ying quá tốt với nàng. Nàng lại nghĩ ai mà không thích kiểu người xinh đẹp biết làm người khác vui như Ratee, Bam cũng rất thích, nàng lại tiếp tục nghĩ, những người nɠɵạı ŧìиɧ lúc đầu sẽ ngọt ngào du lịch với trà xanh, ban đầu sẽ nói hai người chỉ là bạn bè trong sáng. Tiếp sau đó nàng lại nghĩ, trong cuộc sống hiện đại, thủ đoạn của trà xanh đã cao siêu đến mức thấy chính thất mà mặt không đỏ tim không đập, thậm chí hào phóng đến mức có thể làm tiểu tam một cách âm thầm mà không cần ly hôn...

Suy nghĩ nhiều, trái tim nàng bắt đầu đập bất thường, ánh mắt nàng rơi xuống mặt đất mà không có tiêu cự.

Tiếng chuông cửa vang lên, bỗng chốc đánh Orm về thế giới thật, nàng bị giật mình cả người run lên, hơi thở nặng nề.

Cúi đầu nhìn, hai chiếc cài áo bị nàng nắm trong tay đến mức đổ mồ hôi, nàng đứng lên thở hắt ra, rút tờ giấy, vừa lau vừa đi ra cửa.

Bó hoa nàng đặt đã đến, một bó hồng xanh to, hương thơm thoang thoảng.

Không biết có phải trông nàng khổ sở quá không, người giao hoa không dám nói câu nào.

Đóng cửa lại, Orm cầm bó hoa đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn hoa hồng, đứng bất động tròn năm phút, cuối cùng nghiêng đầu bước vào, nhưng không ngờ lại bị dép trên sàn làm vấp, bước chân loạng choạng.

Nếu là trước đây, nhất định Orm có thể đứng vững, nhưng đêm nay đầu óc nàng hơi mông lung, xiêu vẹo bước về phía trước, đôi mắt tối sầm quỳ trên mặt đất, đầu gối và gạch men va chạm vào nhau phát ra âm thanh nặng nề.

Orm hít một hơi, đầu tiên liếc nhìn bó hoa trong lòng có gãy hay không, sau đó mới kéo ống quần kiểm tra vết thương.

Sưng lên một cục, đỏ một mảng, nàng lấy ngón trỏ đè xuống, hơi đau.

Mặc kệ những thứ này, nàng kéo ống quần, thở ra một hơi, đứng dậy.

Giấu hoa ra phía sau sô pha cùng với socola, bài thơ nàng viết được gấp lại đặt ở túi quần sau, đợi mang lên cài áo, nàng sẽ bảo Ying tự lấy thơ ra.

Nghĩ đến những điều này, Orm nhẹ nhàng nặn ra một nụ cười.

Vui lên một chút, nàng nói thầm, hôm nay tốt xấu cũng là valentine.

Để thả lỏng hơn, Orm mở tivi, chọn một bộ phim truyền hình tạm ổn, kéo vào giữa tập xem.

Sau khoảng một tập phim, rốt cuộc tiếng động cũng phát ra từ cánh cửa, Orm không nhịn được siết lấy điều khiển từ xa, nhìn về bên kia, quả nhiên Ying đã về.

Người bên kia thay giày, Orm tắt tivi, chạy chậm đến: "Về rồi."

Ying ậm ừ.

Orm đặt bàn tay sau lưng, tay cầm cài áo, Ying đã cởϊ áσ khoác khoác lên cánh tay, nàng do dự một lúc.

Không thể tự mình mang lên, Orm tự hỏi tiếp theo phải làm gì.

Không lâu sau, Ying đi vào, Orm né sang một bên, đưa tay ra, nhận lấy áo khoác của Ying.

"Em treo giúp chị."

Nàng treo áo khoác trên cánh tay, nhân tiện giấu cài áo vào túi áo.

"Ăn chưa?" Orm lại hỏi.

Ying bước vào bên trong: "Ăn rồi."

Orm ồ một tiếng, còn định nói thêm, bỗng nghe Ying nói: "Chị hơi mệt, đi tắm trước."

Orm nghẹn lại một bụng lời nói.

Nàng mím môi nhìn theo Ying đi về phía cầu thang, gãi đầu.

Ngay lúc nàng định lấy cài áo ra, áo khoác trên tay đung đưa, một mùi thơm lạ lùng bốc lên.

"Ying."

Orm lập tức gọi Ying lại.

Ying nghe tiếng dừng bước.

Orm tiến lên vài bước, cau mày nhìn Ying qua một cái sô pha đơn, chỉ vào áo khoác trên tay: "Tại sao trên đây có mùi nước hoa của Ratee?"

Ying khựng lại, xoay người: "Ratee em ấy..."

Nói đến đây, Ying nhìn Orm ở trước mắt, đột nhiên quýnh quáng, vội đi vòng qua sô pha, đứng trước mặt Orm.

"Sao vậy, sao lại khóc?"

Orm như thế, tay chân Ying luống cuống, quơ tay trong không trung mấy cái, cuối cùng đặt lên vai Orm.

Vốn mắt chỉ hơi đỏ, bị Ying hỏi, nước mắt không kìm được, rơi thẳng xuống.

Tâm lý nàng hoàn toàn sụp đổ, ngay khoảnh khắc nàng ngửi được mùi nước hoa, khoảnh khắc nàng tưởng tượng ra Ying và Ratee sẽ thân mật như thế nào, tảng đá trong lòng do nàng tự an ủi bản thân nhiều lần mà kết thành, hoàn toàn vỡ nát.

Ying hơi cau mày nhìn nàng: "Chỉ vô tình dính vào thôi."

Con người một khi uất ức, tất cả mọi thứ xung quanh điều khiến họ cảm thấy tủi thân.

Cho nên Orm càng uất ức hơn.

"Chị biết... hôm nay, là, lễ tình nhân không?"

Nàng cố gắng không khóc nức nở, nhưng lời nói ra không tự chủ bị đứt quãng.

Ying sửng sốt, lắc đầu: "Chị không biết."

Cô quay người rút khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng chạm lên mặt Orm: "Đừng khóc."

"Chị không biết, Ratee... chắc chắn biết, chị ăn lễ... với cô ấy... cả ngày hôm nay."

Giọng nàng ngắt quãng, tràn đầy tiếng nức nở.

"Không có." Ying lắc đầu, lại lấy khăn giấy nhẹ nhàng chạm lên má bên kia của Orm: "Bọn chị chỉ làm việc thôi."

Ying vươn tay sờ sờ đầu Orm, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên vai mình.

"Đừng khóc, chị và Ratee chỉ là đối tác làm ăn."

Orm ngước mắt nhìn lên, một giọt nước mắt lại rơi xuống, nàng hít một hơi, đưa tay ôm lại Ying, trong lòng nghĩ không được khóc nữa.

"Ying, có phải em đã... cư xử không tốt, có phải chị... không... không thích em?"

Orm lại khóc không kìm được.

Ying vỗ vỗ đầu nàng: "Không có, chị thích em lắm."

Orm hu hu mấy tiếng, bỗng nhiên làm càn, nàng nghĩ, dù sao cũng đã khóc rồi, sẽ khóc sảng khoái một lần.

"Ying, hơn nửa... tháng nay... chị đều ở cùng... Ratee, có phải chị thấy... Ratee tốt hơn em?"

Ying bật cười: "Sao vậy được."

Nước mắt Orm chẳng mấy chốc đã làm ướt nửa bên vai Ying, nàng thút thít, ôm cổ Ying thật chặt, khóc thổ lộ: "Ying, em... thật sự... rất thích chị, chị không thể... bỏ... em... hu hu hu."

Bàn tay đang vỗ đầu nàng khựng lại, mấy giây sau Ying mới nhớ đến tiếp tục.

"Chị sẽ không bỏ em."

Orm đẩy Ying ra: "Chị không được... quen Ratee... chị thề đi."

"Sao mà chị quen em ấy được, chị sẽ không như vậy."

Orm hít hít mũi, nghẹn ngào: "Chị đã... kết hôn với em... rồi, chị thề... chị... sẽ không... thích... những người khác."

"Chị chỉ thích em, không thích những người khác."

"Ying à..."

Ying ôm chặt lấy Orm.

Thời gian sau đó, Orm cứ khóc nức từng cơn như vậy, Ying cứ vỗ vỗ lưng nàng như vậy.

Đầu óc nàng ngổn ngang, vẫn treo áo khoác của Ying trên tay, cài áo còn cất giấu.

Nàng lại thút thít, mặc dù Ying nói như vậy, nhưng lòng nàng vẫn rất buồn khổ.

Nước hoa của Ratee rất khó chịu, gặp một lần nàng đã nhớ kĩ.

Nhịp tim nàng đập rất nhanh, khi tiếng nức dần ngừng lại nàng mới buông Ying ra.

Ying kéo Orm ngồi lên sô pha, Orm hít mũi, lấy khăn giấy từ Ying, đang định lau nước mắt thì bỗng dừng lại, đặt xuống.

"Có phải em xấu lắm không?"

"Không xấu."

Orm hơi ngẩng đầu, nhích tới: "Vậy chị hôn em đi."

Ying nghe lời hôn lên nước mắt trên khuôn mặt nàng. Sau khi rời đi, Orm nhìn Ying, cau mày.

"Thái độ của chị là gì?" Orm hơi thả lỏng, thở phào một hơi, lau nước mắt: "Nhìn chị không vui lắm."

"Chị..." Ying nhìn Orm một lúc, nói: "Có chuyện, muốn nói cho em biết."

Orm hoảng hốt, nụ cười của nàng cứng lại: "Chuyện gì? Em có cần phải biết không? Không nói được không?"

Ying nghiêm túc như vậy, nàng luôn có dự cảm xấu.

"Chị muốn nói cho em biết." Ying chậm rãi nói: "Thật ra chuyện mấy hôm nay em thấy." Cô dừng một lúc: "Là Ratee cố ý."

Orm tạm thời chưa phản ứng kịp: "Cái gì?"

Ying do dự một chút: "Ratee nói, muốn làm em ghen, muốn xem thử em có quan tâm chị không."

"Cái gì?" Orm sửng sốt, mấy giây sau nàng cau mày mới hiểu được Ying đang nói gì: "Hai người cố ý?"

Ying trầm mặc khôn xiết, một lúc lâu mới nói: "Ừ."

Orm ngẩn người một hồi, bỏ bàn tay của Ying đang khoác lên vai mình ra.

"Vậy là." Orm hơi nhấc áo khoác của Ying lên: "Nước hoa trên đây là cố ý?"

"Ừ."

Orm lùi về phía sau: "Đồ ngọt buổi chiều thì sao?" Nàng suy nghĩ một chút: "Hai người, hai người thấy em?"

"Chị không thấy." Ying thành thật trả lời: "Chị chỉ ngồi với em ấy, khi đó có một buổi tọa đàm phải nghe, hội trường ở lầu trên, em ấy nhìn thấy em, cho nên em ấy..."

Giọng điệu của Orm không sao cả, bổ sung: "Nên cô ấy và chị làm dáng trao đổi nước bọt cho em xem?"

Ying cụp mắt xuống: "Không có trao đổi nước bọt."

"Hôm qua thì sao, hai người biết em ở trong phòng làm việc?"

"Biết, xe của em đậu dưới lầu."

"Hơn nửa tháng nay, Line của Ratee thì sao?"

"Một nửa là thật, một nửa là cố ý."

Lúc này Orm đã lùi về khoảng cách an toàn, ngay cả đôi chân đang bó gối cũng không muốn đυ.ng tới Ying.

Ying thấy vậy, mơ hồ cảm thấy bất an: "Lúc em ấy đưa ra đề nghị này, chị không đồng ý."

Orm chế nhạo: "Nhưng chị vẫn làm theo ý của cô ấy."

Orm nhìn Ying: "Đúng không?"

Một lúc sau, Ying mới trả lời: "Ừ."

Orm nghĩ đến mọi chuyện bản thân vừa làm.

Khóc đến mức nói không thành lời, khóc đến mức thổ lộ, khóc đến mức bảo Ying hứa hẹn với nàng.

Orm cười gằn một tiếng, nghiêng đầu, lại cười gằn, hung hăng vò đầu.

"Ying." Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ying, trầm giọng hỏi: "Chị cảm thấy em ngu lắm đúng không?"

Ying khựng lại, vội vã: "Không phải."

Orm lại cười, lạnh lùng: "Chơi em vui lắm không?"

Chết tiệt, nàng vì chuyện này mà khó chịu nhiều ngày như vậy, hóa ra đây là một vở kịch do Ying và Ratee làm đạo diễn?

Nàng vắt hết óc làm thơ, chuẩn bị quà, chuẩn bị cho ngày lễ, hai người ở bên kia suy nghĩ nên tính kế nàng thế nào?

Ying nhíu mày kéo tay Orm: "Orm."

Orm cau mày hất tay tay Ying ra, lại cười, sau đó uể oải đứng dậy, lười biếng mang dép vào, đi ra phía sau sô pha, trông rất chán chường.

Nàng cúi người, lấy hoa và socola đã giấu ra, không biểu cảm gì thuận tay ném vào sô pha trước mặt Ying

Bó hồng xanh lăn một vòng, dừng bên cạnh chân Ying, socola theo đó nảy lên ghế sô pha, rơi xuống đất.

Orm cũng không có ý nhặt, hờ hững nói với Ying: "Tặng chị."

Ying đưa tay tới: "Orm, em đừng vậy."

Cô đưa tay tới, muốn nắm tay Orm, đáng tiếc Orm tránh đi, bắt hụt.

Orm không cho Ying một ánh mắt nào, cúi đầu lấy thơ trong túi ra, ngón trỏ ngón giữa kẹp thư vỗ vỗ vào bó hoa.

"Đây, thơ ẩn ý chị muốn."

Lá thơ được gấp cẩn thận thành hình một chú gấu nhỏ, con gấu đang thè lưỡi.

Vừa đáng yêu vừa châm chọc.

Orm nhấc chân bỏ đi, nhưng đi mấy bước, nàng chợt xoay người trở về, nhặt thơ từ sô pha lên.

Nàng thản nhiên nhìn Ying, đôi tay run run xé lá thơ một cách rất uất ức.

Xé cẩn thận xé tỉ mỉ, xé dứt khoát, xé thành giấy vụn, chúng nó nằm trong lòng bàn tay nàng không được nửa giây, nàng vươn tay lên tung vào không trung.

Orm nở một nụ cười giả tạo: "Lễ tình nhân vui vẻ nha Ying Tổng."

So cãi nhau và ghen cái nào sẽ làm cho người ta khổ sở hơn.

Orm vào phòng, nàng buồn bực đến mức cảm thấy nàng sẽ nôn ra máu trong giây tiếp theo.

Nàng nhìn phòng tắm, không muốn tắm, nhìn chiếc giường, không muốn ngủ, nhìn cửa, không muốn ở chỗ này.

Vào phòng chưa đầy một phút, Orm mở cửa rồi lại đi ra ngoài.

Cửa mở ra, đυ.ng phải Ying vừa lên lầu.

Orm vẫn nở một nụ cười giả tạo, bước qua bên trái, muốn vòng qua cô.

Ying bước sang phải một bước, chặn đường nàng.

Orm lại bước sang phải, Ying vẫn chặn đường nàng như cũ.

"Làm gì vậy?"

"Xin lỗi."

"Ồ biết rồi chị nhường một tí em muốn xuống lầu." Orm nói liền một mạch.

"Orm." Ying cau mày: "Em đừng vậy."

Orm đứng ngay ngắn, hỏi ngược lại: "Vậy em phải thế nào? Phải cảm ơn hai người à? Cám ơn hai người vì đã chơi em để em hoàn toàn nhận ra bản thân?"

Giọng nói nàng trở nên mềm mại: "Ying, em rất yêu chị."

"Orm." Ying hơi bước tới, không thoải mái: "Chị sai rồi, chị thật sự biết lỗi rồi."

"Em nghe rồi, chị còn gì nữa không? Không có thì em xuống lầu."

"Orm..." Ying lại gọi nàng.

Lần này Orm không để ý nữa, vòng qua Ying đi xuống lầu.

Buổi tối Orm mất ngủ.

Ban đầu nàng vẫn giận Ying, nhẹ dạ cả tin nghe lời gièm pha đối xử với nàng như vậy, nàng nhớ lại dáng vẻ vừa khóc vừa ầm ĩ khi nãy, thật sự quá mất mặt. Đã bao năm rồi nàng không khóc, Ying quá tuyệt vời, chút chuyện như thế khiến nàng khóc thành như vậy.

Không thể nói chuyện đàng hoàng với nàng sao? Tại sao phải gây sự như vậy?

Thật sự tức muốn chết!

Sau đó tâm trạng nàng bình tĩnh hơn, nghĩ đến ánh mắt của Ying khi thú nhận và thừa nhận sai lầm của mình, bất chợt, hơi đau lòng.

Orm trở mình.

Rõ ràng đã sang xuân nhưng nàng lại cảm thấy rất lạnh, căn phòng dưới này đã lâu không có người ở, chăn bốc mùi ẩm mốc, rất hôi, nàng xuống không đem áo ngủ, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.

Hơn hai giờ vẫn còn tỉnh táo, thậm chí còn muốn lên lầu chen chúc với Ying.

Nàng nghĩ, tại sao nàng lại làm khổ mình như vậy, rõ ràng nàng là nạn nhân, bị lừa bị trêu đùa còn khóc nữa, kết quả phải ngủ ở căn phòng lạnh như băng này.

Vợ ơi ~

Thật ra không thể so sánh những điều không vui với nhau được, chẳng hạn như hôm nay cây bút bạn vừa mua đã bị gãy, bạn rất khó chịu, nhưng khi nhìn lại bạn thấy mình chỉ đạt năm mươi điểm trong bài kiểm tra toán, vậy nên bạn sẽ nghĩ chuyện rớt gãy cây bút không là gì.

Chẳng hạn như hôm nay bạn khó chịu vì một vài lời nói của cư dân mạng, kể khắp nơi cho bạn bè để tìm sự an ủi, nhưng khi nhìn lại, bạn phát hiện ra cuộc sống hiện thực vừa nghèo vừa hỏng bét, vậy nên những lời cư dân mạng nói có nhằm nhò gì.

Ví như bây giờ, Orm bị kí©h thí©ɧ vì vở kịch của Ying và Ratee, nhưng đêm khuya, không có Ying ngủ chung, rất lạnh, rất cô đơn, Orm bồn chồn ngủ không ngon, nàng so sánh hai thứ với nhau, có một sự thôi thúc muốn lên lầu làm hòa.

Cuộc sống của Orm kì thật rất hạnh phúc, không có chuyện đặc biệt gì khiến nàng phiền não, nàng chưa bao giờ cãi nhau với bạn bè, chưa bao giờ cãi nhau to với ba mẹ. Dù gia đình có dư dả hay không, nàng vẫn có thể sống một cuộc sống tuyệt vời của mình, làm việc cũng hiếm khi gặp áp lực.

Bạn bè của Orm từng nhận xét về nàng, nói nàng quá không vướng bụi trần, sống với thái độ có thể thích mọi thứ, có thể không thích mọi thứ, thờ ơ với mọi thứ, có thì có, không có thì thôi.

Những ngày qua, tâm trạng của Orm rất thăng trầm khi bị Ying kiếm chuyện như vậy.

Nàng đã thật sự bị kí©h thí©ɧ.

Nhưng trước giờ bản thân nàng luôn tiêu hóa rất nhanh, bây giờ nàng lại cảm thấy rằng kì thật Ying cũng không quá đáng, nếu không phải do Ying không thấy được sự chân thành từ nàng, Ying sẽ không đến mức gây ra chuyện như thế.

Hơn nữa vợ mình đã nói, ngay từ đầu vợ mình không đồng ý.

Nàng lại nghĩ sâu xa, hiện giờ giả thuyết Ying không yêu nàng đã không tồn tại, nàng phải nên phấn chấn.

Orm kêu gào, xoay người.

Suy nghĩ, càng không ngủ được.

Tất nhiên, dễ dàng tha thứ nhất định là không được, cần thiết cho một bài học, hai người họ sẽ sống với nhau cả đời, nếu sau này xảy ra mâu thuẫn gì, cái này cũng thử, cái kia cũng thử, vậy thì không xong.

Nàng lại kêu gào, cầm điện thoại trên đầu giường lên, mở ra phần mềm tìm kiếm.

"Chiến tranh lạnh bao lâu thì thích hợp?"

Cẩn thận xem một lúc, đáp án rất đa dạng, có người nói ba đến bốn ngày, có người nói từ một đến hai ngày, có người nói không nên để qua đêm, có người nói phải phân tích cụ thể tình huống.

Vì thế nàng đã phân tích cụ thể, Ying đùa bỡn nàng, khiến nàng khóc như một con ngốc, vừa tự kiểm điểm bản thân vừa tỏ tình, thật mất mặt, hơn nữa những thứ nàng chuẩn bị đều bị buông xuôi.

Ôi, nghĩ lại, quá mất mặt. Đặc biệt khóc xong còn bảo Ying hôn nước mắt, khi đó cảm thấy lãng mạn bao nhiêu, hiện giờ lại cảm thấy ngu ngốc bấy nhiêu.

Ba ngày.

Nàng quyết định, ba ngày sau, nàng sẽ nói chuyện đàng hoàng với Ying.

Phải dạy dỗ lại!

Quyết định như vậy, Orm cảm thấy an lòng hơn rất nhiều, để điện thoại xuống không bao lâu nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau Orm dậy sớm, đặt báo thức rất sớm, trước khi Ying xuống lầu nàng đã rửa mặt sạch sẽ và ngồi trên sô pha.

Hoa hôm qua được cắm ngay ngắn trong bình, đặt trên đầu tủ, socola và giấy vụn chẳng biết đi đâu.

Ying xuống lầu thấy nàng, bước vội hơn rất nhiều, cô không nắm bắt được cảm xúc của Orm, nhìn gò má nàng hồi lâu, chỉ nói: "Chào buổi sáng."

Orm bưng ly sữa tươi nhìn điện thoại, hờ hững đáp: "Ừ."

Uống ngụm sữa cuối cùng, nàng đứng lên, móc ra tấm thẻ từ trong túi áo khoác, đưa cho Ying: "Sau này đừng làm bữa sáng cho em, đây là thẻ của chị, trả cho chị, cám ơn."

Ying không nhận, Orm lại hơi đưa tới.

Ying vẫn không nhận.

Một lát, Ying mới thì thào: "Chị sai rồi, Orm em đừng giận."

Ngón trỏ cô chạm vào cổ tay của Orm, đè tay nàng xuống, nói: "Uống một ly sữa có đủ không? Chị làm bữa sáng cho em ăn."

Orm nuốt nuốt nước bọt, cố kiên trì.

"Thôi." Orm đặt thẻ lên bàn trà: "Em ăn bánh mì."

Nàng xách túi trên sô pha lên: "Đi làm."

Nói xong nàng cũng rời đi.

Không biết người khác chiến tranh lạnh là như thế nào, lúc ra ngoài Orm đã nghĩ, vẫn ôn hòa nói chuyện như vậy, không sai chứ?

Nhưng trông Ying quá tủi thân, Orm lại không đành lòng ngó lơ Ying.

Nếu đã trả thẻ, Orm không có lý do gì để ngồi xe nhà đi làm, xuống lầu nàng đi ngay đến cửa khu nhà, gửi Line cho tài xế nghỉ rồi bắt xe đi.

Có lẽ đã tìm một lối thoát cho bản thân, buổi sáng Orm không thấy quá khó chịu, Ying gửi mấy tin nhắn cho nàng, đầu tiên hỏi tại sao nàng không đi làm bằng xe nhà, hỏi nàng buổi trưa có thời gian ăn cơm chung không, sau đó gửi một câu, xin lỗi.

Ừ.

Không.

Cám ơn.

Không sao.

Orm trả lời mấy câu như thế, trên màn hình vẫn luôn biểu hiện đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng nhập cả buổi cũng không thấy gửi đến cái gì, nàng cất điện thoại vào.

Khi đang sắp xếp đồ đạc, nàng nhớ ra hình như Prig Khing sẽ đến một thị trấn nhỏ quay vài cảnh, tiện đường phỏng vấn người dân địa phương, nàng đẩy cái ghế một cái, trượt tới.

"Prig Khing à."

"Gì vậy?"

"Khi nào cô đi quay cảnh?"

"Chiều nay, ăn cơm xong sẽ xuất phát."

Orm lại nhoài người tới: "Có tiện dẫn tôi theo không?"

"Hôm trước không phải cô nói không rảnh à? Phải ở qua đêm."

"Rảnh, rảnh." Orm nhanh chóng trượt trở về, lấy một hộp socola chip từ ngăn kéo, đặt lên bàn của Prig Khing: "Dẫn tôi theo nha?"

"Rồi, lát nữa cô nói với sếp một tiếng."

Orm khoác lên vai Prig Khing: "Yêu quá."

Lại trượt ghế trở về, Orm vội vã mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Ying.

Orm: Chiều phải đi phỏng vấn, mai về.

Đối phương trả lời gần như là trong nháy mắt.

Ying: Ừ.

Ying: Đi đường cẩn thận.

Orm nhìn mấy câu chữ lạnh như băng này, chậc trong lòng, thầm nghĩ, Ying thật sự không biết dỗ dành người khác.

Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, hoàn thành công việc, Orm bắt đầu thu dọn đồ đạc, vì không chuẩn bị trước, ăn trưa xong nàng vội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net