7-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Orm, em có ghét chị không?"

Orm vừa cầm điện thoại đã bỏ trở lại, nàng xoay người nằm ngang, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại ghét chị?"

Nàng suy nghĩ, lại hỏi: "Chị nɠɵạı ŧìиɧ?"

Ying bên đầu kia nghe xong, bất đắc dĩ trả lời: "Không có."

Orm cười, nhắm mắt lại: "Vậy chị có gì làm em ghét."

Nói xong nàng buồn ngủ, thấy Ying không trả lời nữa nàng mới thả lỏng người. Chỉ mất mấy giây, Orm đã ngủ.

Hôm sau, Orm dậy theo báo thức như thường lệ, là báo thức công việc của nàng, không phải báo thức theo chế độ sức khỏe.

Mở mắt tắt báo thức, nằm trên giường nhìn lại một chút cuộc đời, vẫn mơ mơ màng màng, ngay khi suýt ngủ thϊếp đi, nàng nhìn đến cuộc đời nàng hôm qua đã để Ying ngủ lại trong phòng.

Vì vậy nàng tỉnh.

Nàng sờ một cái, bên Ying trống trơn, ngay cả độ ấm cũng không có.

Cho nên nàng hoàn toàn tỉnh ngủ.

Nàng vội vã mang dép đi ra ngoài, mở cửa đi tới phòng khách, lúc này mới nhìn thấy Ying.

Ying đang ngồi trên sô pha, cầm ly sữa trong tay, quyển tạp chí đặt trên đùi.

Nghe tiếng động, quay đầu đối diện với ánh mắt của Orm: "Chào buổi sáng."

Orm chào một tiếng có lệ, thấy Ying vẫn còn mặc quần áo ở nhà, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"

Lật sang trang tiếp theo, Ying dường như do dự vài giây, trả lời: "Không có."

"Không có?" Orm có hơi kinh ngạc, nàng đi tới: "Không có là ý gì? Còn chưa hạ sốt? Hay là người khó chịu?"

Ying cười cười, trả lời: "Không sao."

Orm không tin, nàng về phòng lấy nhiệt kế, cũng không quan tâm Ying có đồng ý hay không, đứng sau sô pha đo nhiệt độ cho cô.

Nàng thấy nhiệt độ là hạ sốt, lại duỗi người đưa tay sờ trán Ying.

"Cảm giác ổn hơn chút." Nàng tì lên sô pha, liếc quyển tạp chí trên tay Ying: "Nhưng nếu chị không thoải mái quá thì hôm nay ở nhà đi."

Orm ném nhiệt kế vào túi áo: "Xin nghỉ được không?"

"Có thể chứ, công ty là của chị, có đi hay không do chị tự quyết định." Orm suy nghĩ một chút: "Hôm qua không phải có thể mang công việc về nhà sao, cùng lắm có việc gấp thì ở nhà làm, dù sao có máy tính cũng tiện."

Orm gật đầu: "Chị cũng bệnh rồi, công ty của chị sẽ không ác như thế đâu hả?"

Nàng a một tiếng: "Hôm qua em xin mẹ số điện thoại của một cô, hôm nay chị ở nhà, buổi trưa em để cô đến nấu ăn."

Orm lại gật đầu: "Vậy em cũng ở nhà."

Nàng nghĩ mình gần như đã nói đầy đủ, lấy điện thoại trong túi ra, tì lên lưng sô pha hỏi Ying: "Được không?"

Ying không ra vẻ từ chối, Orm cũng không chờ cô trả lời: "Rồi, em gọi điện thoại cho sếp, xin nghỉ."

Nói xong nàng lập tức gọi điện thoại.

Ying quay đầu nhìn nàng cắn ống tay áo chờ điện thoại, khẽ gọi: "Orm."

Orm đối diện cô: "Hả?"

"Alo, sếp." Mới đáp lời Ying, điện thoại đã được kết nối, Orm suỵt một tiếng với Ying, nói vào điện thoại: "Hôm nay tôi xin nghỉ."

Bên kia hỏi một câu: "Sao vậy, đột nhiên xin nghỉ?"

Vào ngành lâu như vậy, Orm vẫn luôn theo sếp, quan hệ tốt, nàng cũng không muốn giấu giếm, nói thẳng: "Một người bạn bị bệnh, phải chăm."

Nàng hiếm khi xin nghỉ, giọng nói của sếp lập tức trở nên đen tối: "Bạn gì vậy, còn phải chăm nữa."

"Sếp nghĩ là bạn gì, thì là bạn đó đó."

Sếp cười lớn: "Được rồi, hôm nay cũng không có việc gì."

Vì mới tán gẫu mấy câu, sau khi cúp máy, nụ cười còn treo bên môi, nàng vừa gọi điện thoại vừa đi mấy bước, lúc này mới quay trở lại, hỏi người ngồi trên sô pha: "Mới nãy chị muốn nói gì với em?"

Ying nhìn nàng một cách không rõ ý tứ: "Em đối xử với ai cũng vậy à?"

Orm sửng sốt: "Như thế nào?"

Ying lắc đầu, thầm nghĩ quên đi: "Em đi rửa mặt đi, ra ăn sáng."

Orm gật đầu, ngoan ngoãn về phòng rửa mặt.

Ăn uống xong, hai người ngồi ở sô pha phòng khách, sô pha rất lớn, Ying ngồi một góc, Orm chiếm một góc khác.

Ying chưa kịp uống hết sữa thì điện thoại đặt trên bàn đã vang lên, đúng như Orm suy nghĩ, Ying nhận điện thoại, cho dù ở nhà cũng không rảnh rang được.

Thời gian buổi sáng cứ trôi qua từng phút như vậy, Orm lướt Line, nàng còn đặc biệt lướt Line của Ying, nhưng đáng tiếc là, Ying hầu như không đăng cái gì, rất quạnh quẽ.

Nàng cũng không muốn nhàn rỗi, ngày mai có một cuộc phỏng vấn thư pháp gia, suy nghĩ nàng cầm máy tính bảng lên, bắt đầu tìm hiểu thông tin.

Bên Ying máy tính kêu cạch cạch, Orm bên này cúi đầu ghi chép, nàng ngại quá yên tĩnh, đeo tai nghe nghe nhạc, miệng còn nói lầm bầm.

Thỉnh thoảng, Ying ngẩng đầu nhìn Orm, thấy nàng nằm, một lúc nữa nhìn nàng, nàng đang nghiêng người, một lúc sau nữa nhìn nàng, nàng lại đang ngả người ra sau.

Không ngồi nghiêm túc được.

Ying vô thức nhếch môi.

Hai người không nói lời nào, đều bận việc của mình. Hơn một giờ sau, tiếng chuông cửa phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Nàng ngẩng đầu từ chiếc gối, nhìn thời gian trên điện thoại: "Chắc là cô tới."

Nàng đổi giày lạch cạch đi tới, quả nhiên là cô.

Hai người nói vài câu về mẹ của Orm, nói một lúc Orm mới lấy dép trong tủ giày ra, chỉ vào đầu kia của phòng khách nói: "Nhà bếp ở bên kia, đồ ăn còn lại trong tủ lạnh, nếu thiếu thì dưới lầu có siêu thị, làm phiền cô."

Cô gật đầu, hỏi Orm: "Có đồ không ăn được không?"

Orm gật đầu: "Hành, gừng, tỏi, cà chua, cà rốt, nấm hương, rau cần con không ăn được."

Nói xong nàng quay đầu lại hét lên: "Ying."

Hét xong mới phát hiện Ying đứng sau lưng nàng, Orm cười cười, nhỏ giọng lại: "Chị có đồ nào không muốn ăn không?"

Ying lắc đầu: "Không có."

Orm quay đầu cười với cô, kéo tay Ying: "Đây là vợ con."

Ying tiến lên: "Chào cô."

Orm cũng giới thiệu: "Đây là cô mẹ em giới thiệu đến, nấu ăn rất ngon." Nàng cong cong mắt nhìn cô: "Mẹ con nói cô nấu thịt xào măng ngon lắm, buổi trưa cô xào cho tụi con một dĩa nha."

Cô được khen đến mức đôi mắt híp lại thành một đường, cô thay dép, cười nói: "Ừ, hai đứa làm việc đi, nấu xong thì cô gọi."

Mẹ giới thiệu đến, Orm yên tâm, cô vào bếp, nàng lại nhớ đến sô pha phòng khách.

Khi đi ngang qua Ying, nghe cô nói câu: "Em kén ăn quá."

"Cũng thường thôi." Orm tiếp tục đi, sau mấy bước mới đột nhiên nhớ đến điều gì đó, a một tiếng: "Ying, hình như em còn chưa hỏi ý kiến chị đã đưa cô về nhà."

Ying mặt mày dịu dàng: "Bây giờ mới hỏi chị?"

"Không phải do sợ chị cực quá sao, em không biết nấu ăn, chị lại không ăn đồ giao bên ngoài."

Orm nghiêng người, nhẹ nhàng đυ.ng Ying một cái: "Nè, nhân vật cấp cao như kiểu chị, có phải đều có bệnh sạch sẽ, đồ đạc không được lộn xộn, không thích mùi khác ngoài không khí, không cho người ngoài vào nhà, bài xích tứ chi tiếp xúc, ăn mặc chỉ dùng một nhãn hiệu?"

Ying khó hiểu: "Cái gì? Không có."

Orm cười ha ha, lại hỏi: "Ying, chị có đọc tiểu thuyết không?"

"Đọc một ít."

Orm hiếu kì: "Tiểu thuyết gì?"

"Một số tác phẩm nổi tiếng..."

Thấy Ying muốn liệt kê, Orm quơ tay: "Được rồi được rồi."

Orm đi mấy bước, nhịn không được lại lui về, đứng bên cạnh Ying, hỏi: "Chủ tịch bá đạo và cô vợ yêu dịu dàng?"

Vẻ mặt Ying khó hiểu: "Cái gì?"

Orm cười ha ha: "Không có gì."

Ying nhìn Orm đang cười cong đôi mắt, suy nghĩ một hồi: "Em định giới thiệu tiểu thuyết cho chị à?"

Nàng vội vàng lắc đầu: "Không có không có."

Ying nghi hoặc, chờ Orm lại vùi đầu vào máy tính, Ying suy nghĩ, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Line cho trợ lý Lie Lie.

Ying: Giúp tôi tìm một cuốn tiểu thuyết.

Lie Lie trả lời rất nhanh: Vâng.

Ying: Chủ tịch bá đạo và cô vợ yêu dịu dàng.

Ying không biết khi nhận được tin nhắn, trợ lý của cô kinh ngạc đến mức không kìm được biểu cảm, thậm chí nghi ngờ người này không phải là Ying, rời khỏi giao diện trò chuyện, rồi lại ấn vào.

Ying Tổng không dính khói lửa nhân gian này bị sao vậy? Điểm mấu chốt là:

Lie Lie: Ying Tổng, theo cô nói thì đây là thể loại tiểu thuyết, không phải là tên tiểu thuyết.

Ying: Có hay không?

Lie Lie nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc lâu, nghĩ thầm, làm thế nào để giải thích vấn đề nó hay hay dở với Ying Tổng. Nhưng cuối cùng, trợ lý căn cứ vào hình tượng và nguyên tắc kiên cố của Ying Tổng, nghiêm túc trả lời: Không thích hợp với cô.

Nói xong Lie Lie tiện thể gửi tài liệu cho Ying, Ying nhìn lướt qua, không xoay quanh vấn đề này nữa, tiếp tục làm việc.

Cô nấu ăn Orm mời đến quả nhiên có thể tin cậy, nấu xong cô cùng ăn với hai người họ, ăn xong cô giúp rửa chén bát, nhân tiện quét dọn nhà cửa mới rời đi.

Cô mới đi một lúc, Ying bỗng từ sô pha đứng lên, Orm hơi ngước lên nhìn cô, lại cúi đầu xuống.

Ying gọi nàng một tiếng: "Orm, lát nữa sẽ có khách đến."

Orm lại ngẩng đầu: "Ai?"

"Namfah chị từng nói với em."

"Tìm chị chuyện công việc à?" Nàng nghĩ Ying cố ý nói cho nàng việc này, suy đoán: "Có em ở đây không tiện à? Không tiện thì em về phòng."

"Tiện." Cô chỉ chỉ: "Chị muốn em thay đồ khác."

Nàng ồ lên, nghĩ mình còn đang mặc áo ngủ, ngoan ngoãn ôm máy tính bảng về phòng. Nàng không chỉ thay quần áo mà còn trang điểm, dù sao cũng là người từ công ty của Ying, nàng là vợ phải khéo léo.

Khéo léo.

Thay đồ rồi nàng ra khỏi phòng, Ying cũng đã thay đồ, ngồi trên sô pha. Thấy Orm từ trong phòng đi ra, Ying ngược lại có hơi sững sờ.

Orm nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên nàng trang điểm trước mặt Ying, giải thích: "Giữ thể diện cho vợ."

Nàng ngồi xuống, chớp mắt với Ying: "Nhìn đẹp không?"

Nàng mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, cùng một cái áo vest màu xanh đậm, là dáng vẻ của một cô vợ dịu dàng.

Ying rời mắt khỏi khuôn mặt Orm: "Đẹp."

Tiếng chuông cửa truyền đến, Orm vội vã đứng lên, chạy chậm đi mở cửa.

Ngoài cửa đứng hai người, một nam một nữ, Orm mới nhớ ra nàng đã quên hỏi giới tính của Namfah, không biết ai là Namfah.

Hai người đều mặc đồ công sở, thấy Orm mở cửa, có hơi ngẩn ra. Người nữ đứng phía trước bật cười trước, hỏi: "Ying Tổng có ở nhà không?"

Ying lập tức xuất hiện trong tầm mắt của cô.

"Vào đi."

Đánh giá theo mức độ quen thuộc, người nữ này là Namfah. Vì Orm còn chưa mời, nữ đồng nghiệp này đã tự nhiên vào nhà, lấy hai đôi dép từ trong tủ giày rất tự nhiên đưa cho người phía sau, còn giống chủ nhà hơn là nàng.

Đồng nghiệp nữ đi vào, Orm cũng vào theo, nàng nghĩ hình như không có chuyện của mình, muốn rời khỏi lại bị Ying kéo lại.

"Namfah, đây là Orm."

Namfah ừ một tiếng, còn chưa nói gì đã nghe người đàn ông Namfah dẫn đến, hết sức ân cần nở nụ cười: "Vợ của Ying Tổng à, rất xinh đẹp."

Trường hợp này Orm vẫn có thể ứng phó, ba nàng từng đưa nàng đi gặp nhiều bạn bè và đối tác làm ăn, khách đến nhà, nàng cũng có thể làm một đứa con gái ngoan ngoãn.

Hiện giờ cũng gần giống vậy, chỉ khác là cô con gái ngoan ngoãn trở thành cô vợ dịu hiền.

Sau khi người bên cạnh Namfah khen Orm, Orm cười nhẹ, nói: "Cám ơn."

Người đàn ông còn nói: "Chào cô, tôi là Max."

Hắn đưa tay phải ra, đầu tiên là bắt tay với Ying, sau đó lịch sự bắt tay với Orm.

Orm cũng bắt tay, sau đó buông tay ra ngay.

Trông Ying có vẻ không vui lắm, ý tứ sâu xa khó hiểu liếc nhìn Namfah, Namfah bị nhìn có hơi xấu hổ. Orm nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Max cùng với dáng vẻ cúi đầu khom lưng, trong bụng đoán được phân nửa.

"Vào ngồi đi chứ." Orm mở miệng.

Lúc này mọi người mới bước vào, ngồi lên sô pha.

Ying bắt đầu nghiêm túc khi mang kính vào, Namfah đưa một chiếc usb cho Ying, cô cắm vào máy tính, Max lập tức lấy tài liệu trong túi hồ sơ ra.

Orm ở bên cạnh khéo léo pha trà, trong phòng khách lúc này ngoại trừ tiếng dụng cụ pha trà va chạm vào nhau không còn bất kì âm thanh nào khác.

Namfah hơi bối rối, nhưng cô nghĩ vẻ mặt vừa rồi của Ying cũng không phải rất tệ, cô thấy thoải mái hơn, cô và Max liếc nhau, lại nhìn về phía Ying.

Muốn nói chuyện, nhưng Namfah lại thấy đường nhìn của Ying cũng không ở máy tính hay ở trên tài liệu của Max.

Mà là ở trên người Orm. Namfah cũng nhìn theo, thấy Orm đang lọc lá trà.

Ying nhìn chăm chú, cảm giác cả người mình đều dịu mềm xuống, tay cô còn đang đặt trên máy tính, nhìn động tác vô cùng thành thạo của Orm.

Cuối cùng, Orm bưng trà đến trước mặt cô, cô mới thu hồi tầm nhìn.

Namfah ngồi một bên cũng nói: "Ying Tổng, bên Khải Nhất không có vấn đề gì."

Ying nhìn xuống máy tính, ừ một tiếng sau đó xem cặn kẽ hơn.

Namfah lẳng lặng chờ, đợi Ying xem xong, Namfah lấy một phần tài liệu từ trong túi, Ying lại quét qua một lần nữa, lấy bút Namfah đưa, ký tên ngay ngắn.

Mọi chuyện kết thúc, Max bên cạnh Namfah cuối cùng mở miệng: "Ying Tổng." Hắn lấy một tập tài liệu đưa tới: "Mời cô xem."

Ying đóng nắp bút: "Không xem."

"Ying Tổng, tôi đã sửa theo ý cô nói..."

Ying cắt đứt: "Không." Giọng nói của cô thờ ơ: "Đổi người rồi, anh bỏ thời gian sửa, họ đã làm xong rồi."

Namfah và Max không dám nói lời nào, Ying khép máy tính lại, quay lại nhìn họ: "Còn việc gì à?"

Max còn muốn nói, nhưng bị Namfah ngăn lại: "Không sao, vậy tôi đưa Max về công ty." Cô lấy ra một bình nhỏ từ trong túi: "Ying Tổng, đây là mẫu thử nước hoa lần này."

Namfah chào tạm biệt rồi dẫn người rời khỏi, cửa đóng lại vang lên một tiếng cạch, phòng khách lại trở nên yên tĩnh.

Ying vén vén tóc, tháo kính ra, đặt lên máy tính. Cô quay đầu, đem ánh mắt nuông chiều đặt lên người Orm, nàng đang mải chơi đùa với ấm trà.

Ying khẽ gọi: "Orm."

Orm ngẩng đầu: "Hả?"

Ying đưa mẫu thử tới: "Em có thường dùng nước hoa không?"

Orm cười: "Có, dùng YIAN của chị."

Ying bị chọc cười.

Cô mở lọ nước hoa Namfah để lại, xịt vào không khí, cô không nói gì, Orm hết sức ăn ý tiến tới ngửi ngửi.

"Thế nào?"

Orm lại ngửi ngửi: "Là mùi hoa à, hoa gì vậy? Chưa từng ngửi."

"Hoa sơn trà, rất nhẹ."

Orm gật đầu, nghe Ying hỏi: "Thích không?"

Orm lập tức hiểu được, nghiêng đầu hỏi: "Tặng em à?"

"Ừ."

Orm bước tới nhận lấy, không nói thích, cũng không nói không thích: "Cám ơn vợ."

Mặt mày Ying dịu dàng, nói năng cũng nhẹ đi rất nhiều, nàng tiến lại gần: "Ying, chị làm việc nghiêm túc quá."

Ying sửng sốt: "Thật sao?"

Cô vẫn luôn như thế này.

Suy nghĩ một lúc, Ying hỏi: "Em sợ à?"

Orm xua tay: "Này không có đâu." Nàng cầm lấy nước hoa, học theo Ying xịt vào không khí, ngoắc ngoắc ngửi ngửi, gật đầu: "Tạm được."

Ying thấy thế, nghĩ đến gì đó, hỏi: "Em thích sản phẩm của YIAN không?"

"Wow Ying Tổng, Ying Tổng nói gì vậy, hàng YIAN của Ying Tổng chất lượng cao và giá không hề rẻ, có thể đăng lên Line làm màu, không thích cũng phải thích chứ."

Ying gật đầu, hiểu ra điều gì đó, lấy điện thoại mở ra Line của Lie Lie, ngay trước mặt Orm, gửi tin nhắn thoại cho Lie Lie: "Lie Lie, cô đem tất cả các sản phẩm YIAN sản xuất trong hai năm qua, mỗi loại lấy một phần, gửi đến nhà tôi."

Orm nhướng mày, oa trong lòng. Tuy nàng biết Ying Tổng chỉ là...

Đúng vậy, Ying Tổng chỉ là đang mua vui cho nàng.

Nàng cũng thật sự vui! Ha ha ha ha ha ha ha.

Cái cách tán gái ngây thơ này, tại sao Orm lại thích đến thế chứ!

Orm càng muốn ngọt hơn, vì vậy nàng hỏi: "Chị gửi nhiều sản phẩm như vậy về nhà làm gì?"

"Tặng em."

Tốt, thoải mái, rất ngọt.

Không bao lâu, Orm thấy trên điện thoại của Ying trả lời vâng, nàng hỏi: "Ying, chị từng yêu ai chưa?"

Ying lắc đầu: "Không có."

Orm nhướng mày, hiếu kỳ: "Chị cứ cưới em về như vậy, không sợ em..."

Ying đợi một lúc, không nghe Orm nói tiếp, hỏi: "Sợ em gì..."

"Không có gì."

Nàng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, cảm thấy buồn cười, nhấp một hớp trà dời mông đến cạnh Ying: "Ying, ngoài cái nhà này, chị còn có cái nhà nào khác không?"

Ying lắc đầu: "Không có, sao vậy?"

"Vừa rồi chị không cho Max mặt mũi, anh ta lại từng đến đây, có thể sẽ tìm tới nhà, âm mưu trả thù không?"

Cô bật cười: "Chuyện thế này, vẫn không đến mức."

Orm lại hiếu kỳ: "Anh ta là đối tác à? Còn Namfah, có phải thường đến nhà không?"

"Max thuộc công ty chị, anh ta làm không tốt, chị không sử dụng, có chuyện gì sao?"

Nàng cười gượng: "Không có chuyện gì."

"Namfah đi theo chị từ khi công ty chưa thành lập, cũng thường đến nên quen thuộc hơn."

"Em phát hiện khi chị làm việc và sinh hoạt là hai trạng thái."

"Thật à?" Ying cúi đầu, nhấp một hớp trà: "Chưa có ai nói vậy."

Orm gật đầu.

Buổi chiều họ cũng không làm gì, vẫn như buổi sáng, mỗi người một góc sô pha, Ying làm việc không nghỉ, có lúc cô xem video, Orm cho rằng cô nghỉ ngơi một lát, nghiêng người liếc nhìn, hóa ra đó là video báo cáo của công ty.

Những người thành công luôn rất bận rộn, so với Orm, nhàm chán ngồi mấy tiếng đồng hồ, cảm thấy mình đã sắp mốc meo.

Không phải vô cớ mà một tháng lương của nàng chỉ có mấy nghìn tệ.

Buổi tối, cô nấu ăn lại đến.

Hôm nay trạng thái của Ying rất tốt, trông không có vẻ sinh bệnh, cho nên buổi tối Orm cũng không ở cạnh cô, cơm nước xong nàng trở về phòng. Bạn bè mở giọng nói cùng nhau xem chương trình tạp kĩ, chê bai một hồi nàng tìm phim xem.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Ying gõ cửa bước vào, Orm mơ mơ màng màng ngẩng đầu, mới phát hiện mình đã ngủ từ lúc nào.

Tivi trên máy tính bảng không biết đã chạy đến nơi nào, Orm đưa tay tắt đi, nhìn Ying lấy bộ đồ ngủ treo trên mắc áo.

"Chị về trên lầu."

Orm nằm trên giường ồ một tiếng. Không khí bỗng nhiên yên tĩnh.

Hai người liếc nhau, không ai nói gì, một lúc sau Ying mới nhấc chân rời khỏi.

Rõ ràng Ying ở trong phòng cũng không làm gì, nhưng cô vừa đi, Orm chợt trở nên cô đơn.

Kết hôn rồi không chung giường, thử hỏi, có ai giống nàng?

Tuy nàng thường đùa giỡn lưu manh, cũng rất huyên thuyên, nhưng nghiêm túc lại, trong lòng vẫn rất ngạo kiều*, hoàn toàn không nghĩ rằng, việc không chung phòng là do chính mình gây ra.

*Ngạo kiều: Chỉ những người vì che giấu xấu hổ ngại ngùng mà làm ra những việc trái ngược quá mức cương quyết kiêu ngạo, nghĩ một đằng làm một nẻo.

Thậm chí còn oán trách, Ying muốn đi thì cứ đi.

Một mình nàng không thể ngủ được à?

Cửa phòng cạch một tiếng bị khóa lại, Orm trở mình, hừ, lăn vào vào trong chăn.

Có thể ngủ được!

Vừa qua mười hai giờ đêm đã ngủ, lại còn ngủ rất ngon.

Vì trải qua một ngày như vậy, sinh hoạt của hai người lại trở về quỹ đạo của riêng mình.

Orm theo sếp làm việc ở tòa soạn mấy ngày, sau đó dọn dẹp đồ đạc đi công tác.

Trước khi đi công tác, nàng muốn quan hệ giữa mình và Ying xích lại gần hơn, vì vậy đặc biệt nhắn tin Line cho Ying, báo cáo ngắn gọn mình phải đi vài ngày, ở đâu, làm gì.

Không bao lâu, bên kia trả lời một chữ, ừ.

Orm bĩu môi, cất điện thoại. Còn không bằng không nhắn.

Lúc này nàng đang ở trên xe, ngồi cạnh sếp, nàng bỏ điện thoại vào túi muốn ngủ một giấc, nhưng sếp lại gọi nàng: "Orm."

Orm mở mắt, quay đầu: "Sao vậy ạ?"

Sếp cười: "Mấy hôm nay quên hỏi, hôm đó cô chăm bạn gì?" Dường như nhớ đến điều gì đó, sếp lại hỏi: "Cô còn theo đuổi bạn của Prig Khing không? Là cô ấy à?"

Prig Khing đang ngồi ở phía trước, lập tức quay đầu lại: "Đúng rồi, tình hình gần đây của cô với Ling Ling thế nào? Trước đó nghe nói nhà cô ấy có chuyện, hai tháng nay cũng không có tìm tôi, hôm qua hai người gặp nhau à?"

"Không có, hôm qua không phải cô ấy." Orm suy nghĩ một chút: "Tôi với Ling Ling, không có gì cả."

Orm nhìn người bên cạnh: "Sếp, tôi có vợ, hôm đó người bệnh là vợ tôi."

"Lại có vợ à." Sếp lắc đầu: "Vợ nào?"

Orm còn chưa kịp giải thích, Prig Khing đằng trước còn nói: "Cô lại đổi người rồi à."

Orm đánh vai cô: "Cái gì mà đổi người? Tôi làm việc lâu như vậy, chỉ theo đuổi một mình Ling Ling."

"Vâng vâng vâng." Prig Khing quay đầu nhìn Orm: "Nhưng mà cô với Ling Ling đổ bể, xấu hổ không chứ, tốt xấu gì tôi cũng là người đứng giữa, đừng để ảnh hưởng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC