O1, Ăn cháo rất ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cháo rất ngon:

Em đừng thức khuya.

Còn nữa, ăn uống đầy đủ. Tiếc ghê, anh quen với cảm giác ngày nào cũng cầm túi đồ ăn sang phòng em rồi.

Hôm qua anh thậm chí, còn tự mở cửa phòng mình gọi em ra ăn tối. Sau đó mới nhớ ra, bản thân rời Đại Xưởng rồi.




Cảnh Thiên mở lại tin nhắn cuối cùng giữa hai người, hình như là vào cuối tuần trước, tự thấy dạ dày quặn lên đôi chút. Cậu còn chưa trả lời tin nhắn ấy của anh, chỉ âm thầm tặng cho người kia một tín hiệu đã xem, sau đó im bặt cho tới giờ. La Nhất Châu không thúc giục cậu, anh luôn là người chủ động nói, cũng lại là người chủ động chờ. Nhưng trước đây so với bây giờ hoàn toàn khác biệt, bởi vì ngày trước Dư Cảnh Thiên có đôi lúc thật sự quên đi việc phải trả lời tin nhắn của anh, tuy vậy hai người họ sau đó còn gặp lại nhau trong lúc luyện tập, điện thoại dùng đến chỉ một vài phút; nhắn tin với nhau cũng là một thú vui của Nhất Châu mà thôi. Còn bây giờ, ngay cả việc trả lời tin nhắn của người kia dù nằm trong dự tính của cậu, nhưng lại không phải là dự tính được thực hiện. Dư Cảnh Thiên cũng không rõ lòng mình đang nghĩ gì, chỉ là cảm thấy, bản thân hình như có chút phiền đến cuộc sống của người nọ.

Cậu thở hắt một hơi, mạnh tay tắt điện thoại, đặt nó ra xa khỏi tầm mắt.

Bụng rỗng từ sáng đến giờ réo rắt thành tiếng động, Dư Cảnh Thiên đưa tay xoa, lười nhác bước xuống giường muốn tìm thứ gì đó lót dạ. Mấy tháng sống trong Đại Xưởng, nếp ăn uống của cậu cũng bị La Nhất Châu ảnh hưởng. Thật ra chỉ có cậu mới như thế, bởi vì anh ấy mỗi ngày đều mang đồ ăn đến chỗ cậu, ngay cả lúc bản thân Dư Cảnh Thiên ngái ngủ xấu xí muốn mang anh ném ra ngoài phòng thì Nhất Châu vẫn rất dịu dàng đem đồ ăn tới đút cho cậu. Còn vừa đút vừa nhắc nhở, 'nếu em không ăn, sớm muộn cũng đau dạ dày đấy.' Thế nên Dư Cảnh Thiên dù ngang bướng thế nào, nghe xong cũng mềm nhũn ngoan ngoãn ăn hết chỗ đồ anh mang sang, còn cẩn thận uống thêm một hộp sữa.

Tự mình nhớ lại dáng vẻ cười tủm tỉm của người kia, chẳng hiểu sao bỗng theo thói quen tìm đến gói cháo pha sẵn đặt trong kệ tủ.

Dư Cảnh Thiên giờ mới nhận ra nhà mình cũng mua loại cháo này.

Trước đây cậu không thích ăn cháo cho lắm, so với cháo thì mì gói còn nhỉnh hơn rất nhiều trong danh sách yêu thích, hình như gói cháo này cũng là do vơ vét một loạt mì gói trong siêu thị rồi lấy nhầm. Thế nhưng cháo mà La Nhất Châu nấu, cậu lại ăn rất ngon.

Người nọ từ nhỏ đã sống có nề nếp, nấu nướng bao giờ cũng đầy đủ chất dinh dưỡng. Nhưng cậu ăn cũng không có phát ngấy, chỉ là cảm thấy hình như được người khác chăm sóc thế này, cảm giác thật tuyệt. Tuyệt hơn nhiều so với chính mình tưởng tượng ra.

Nhìn vỏ bọc ni-lông bị mình nắm chặt đến nhàu nhĩ, Dư Cảnh Thiên nghĩ ngợi, sải bước lấy ấm đun nước.

Tiếng động cơ phát ra có chút nhức đầu, cậu đưa tay day trán, lại nhớ ra điện thoại bị mình ném trên góc giường. Loẹt xoẹt đôi dép tới lấy đồ, trong lúc chờ nước sôi còn thời gian để lướt mạng xã hội mấy phút. Sau khi rời Đại Xưởng, La Nhất Châu không cho cậu lên mạng, anh bảo dù sao nơi đó cũng không có lời lẽ gì tốt đẹp, hạn chế vẫn tốt hơn. Giọng nói người kia lọt qua loa phát của điện thoại hình như còn trầm hơn so với nghe trực tiếp, Dư Cảnh Thiên như một thói quen gật đầu nghe lời, sau đó không nhịn được hỏi anh muốn được lên siêu thoại. La Nhất Châu im lặng một lúc, gửi tin nhắn cho cậu, nói:

– Cũng không phải bắt em cả ngày ở nhà quanh quẩn với giường ngủ, chỉ là, đọc những gì vui vẻ một chút. Đừng tò mò tự mình xem mấy thứ không hay, anh biết được sẽ lập tức bắt cóc em về phạt.

Nhắn xong được dòng này cũng đến lúc phải trả điện thoại, vì thế tin nhắn trả lời của cậu, một tuần sau đó Nhất Châu mới xem được.

Dư không phải em bé:

Em muốn xem siêu thoại của chúng ta.

Trong một tuần người kia im hơi lặng tiếng, tin nhắn này được gỡ đi gửi lại cũng phải cỡ năm lần. Dư Cảnh Thiên không quen nói mấy lời tán tỉnh, ngại ngùng muốn xoá đi, sau đó nghĩ ngợi thế nào lại nhắn gửi lại, rồi xoá đi tiếp. Vòng lặp đó kết thúc khi tin nhắn cuối cùng vừa được gửi đi, còn chưa kịp muốn xoá đã bị La Nhất Châu đọc mất. Anh gửi lại cho cậu tin nhắn thoại, ghi âm tiếng cười của chính mình. Dư Cảnh Thiên ngại ngùng rúc đầu vào gối, thả một cái ảnh gây cười vào tin nhắn, giả điếc đi ngủ đến sáng hôm sau.

Âm thanh bật nút của ấm đun sôi vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ, Dư Cảnh Thiên buông điện thoại xuống bàn, cẩn thận rót nước vào bát, mơ hồ nhìn bột cháo nở ra như hoa cải.

Cậu với lấy chiếc muỗng đặt trong ống đựng, khuấy đều, cảm nhận được bột cháo sánh lại. Dùng miệng thổi phù phù, híp mắt nhìn làn khói mỏng bốc lên từ bát, Dư Cảnh Thiên nhấp môi ăn thử một miếng nhỏ. Cháo ăn sẵn so với hồi trước hình như cũng lên tay. Bột cháo nhuyễn mịn tan ra trong miệng, dấp dính trên đầu lưỡi, lúc nuốt xuống vẫn cảm nhận được cái nóng bao quanh hai phiến môi. Cậu ngây người một lúc, tự thấy bản thân dường như đang mất mát.

Vị cháo này, không giống với loại cháo cậu ăn đến quen.

Không phải không ngon, chỉ là không giống. Thế nhưng một chút không giống này lại khiến Dư Cảnh Thiên trăn trở mất mấy phút, quyết định vừa ăn vừa giở điện thoại ra lướt, hòng muốn quên đi cảm giác lạ lẫm trên đầu lưỡi.

Thứ đầu tiên Dư Cảnh Thiên nhấp vào là siêu thoại của chính mình, thành viên tăng lên nhiều như vậy, dù có đều đặn mỗi ngày đều ghé qua vẫn không khỏi khiến cậu mơ hồ như trên mây. Thứ hạng cũng chót vót, dạ dày càng như được bao phủ bởi hạnh phúc. Chần chừ một lúc, lại không nhịn được nhấp vào siêu thoại của hai người.

Người tìm được ra chúng không phải Dư Cảnh Thiên, mà là La Nhất Châu. Cậu còn nhớ hôm đó anh ấy gửi qua tin nhắn một tấm ảnh động của hai người, còn tự mình đóng giả fangirl hét mấy chữ bấn loạn. Dư Cảnh Thiên đáp trả anh bằng một loạt dấu hỏi chấm, đổi lại người kia chỉ 'ha-ha' một tràng, nhắn vỏn vẹn năm chữ: 'siêu thoại của chúng ta.' rồi cười đắc ý muốn được cậu khen giỏi.

Dư Cảnh Thiên lắc đầu chê anh trẻ con, sau đó bị dỗi đến mấy tiếng. Trong lúc chờ đối phương mở khoá tin nhắn, cậu lướt siêu thoại đó đến đầu óc mụ mị.

Ăn cháo rất ngon:

Không phải em tính đi điểm danh luôn rồi đấy chứ Tony?

Còn không tới dỗ anh, đồ tệ bạc!

Dư không phải em bé:

(っ≖ ω ≖ ς)

Sao ông còn có thể trẻ con đến mức này vậy La Nhất Châu?

Ăn cháo rất ngon:

Hự, trái tim tan vỡ.

Thì ra cảm giác bị người yêu bội bạc chính là như vậy.

Dư không phải em bé:

Ồ.

Trải nghiệm thú vị, anh cứ tiếp tục đi.

Ăn cháo rất ngon:

?????




Nhớ lại mấy tin nhắn ngốc nghếch đó, Dư Cảnh Thiên không tránh được cười tủm tỉm vài giây. Ánh mắt vừa đúng lúc dừng lại trên bài viết được đăng cách đây mấy ngày, chỉ ra đoạn phim cậu biểu diễn ngày trước được La Nhất Châu nhấn yêu thích. Dư Cảnh Thiên đờ đẫn cắn thìa, ngón tay di trên màn hình không chuyển đi đâu khác, cứ như thế cho tới khi giao diện đã là của tin nhắn từ bao giờ chẳng rõ. Dư Cảnh Thiên mở đầu cho cuộc trò chuyện sau một tuần im hơi lặng tiếng, gửi bức ảnh đó qua, sau đó gõ phím hỏi:

– Anh xem rồi?

Muốn trong lúc chờ tin nhắn đi rửa bát, thế nhưng cậu vừa gửi qua đã có ngay thông báo được xem, bất ngờ một hồi ngồi im ở vị trí cũ. Người nọ nhắn lại một biểu tượng mặt xấu hổ, sau đó lại là một ảnh gây cười của cậu, bên dưới là dòng chữ 'thật không thể tin được'. Mất một phút, thêm một tin nhắn được gửi qua.

– Ừ, anh xem rồi. Cũng muốn xem người yêu với bạn diễn thân thiết.

Dư Cảnh Thiên cắn môi, hai chữ 'người yêu' này bình thường nghe được đã khiến lỗ tai đỏ hồng lên, bây giờ đặt trong hoàn cảnh nồng mùi ghen tuông của La Nhất Châu lại càng muốn người ta ngại ngùng đến bốc cháy. Cậu gõ màn hình nửa ngày cũng không biết nên trả lời ra sao, bên kia dường như nhận ra điều đó, thế nên chỉ gửi một loạt 'ha-ha' sang rồi chuyển chủ đề.

Ăn cháo rất ngon:

Đang làm gì thế?

Nói em không được thức khuya, thế nên em thức tới sáng rồi nhắn tin vạch trần bạn trai mình đấy à?

Dư không phải em bé:

Em đâu có——

Bài đó trên siêu thoại, người nhấn thích quá trời nhiều. Tiện tay muốn hỏi anh.

Không trách em lơ anh một tuần sao?

Ăn cháo rất ngon:

Cũng định đó.

Nhưng nhớ em muốn ngất xỉu, em nhắn xong quên cả việc giận. Bây giờ nhớ ra rồi, sẽ giận em.




Dư Cảnh Thiên đọc tin nhắn được gửi đến, bật cười thành tiếng. Sau đó khịt mũi một cái, chống tay lên cằm nghiêng đầu nhìn người kia 'giận'.

Chính là bảy ngày trong tuần, La Nhất Châu nói giận cậu hết tám ngày.

Trong tám ngày đó, loại tức giận này hoá thành một tràng tin nhắn thoại gửi sang, mở đầu bằng câu: 'Hi, anh đang nhớ em này.' và kết thúc bằng một tin nhắn gõ cẩn thận: 'Ngủ sớm đi, anh nói đến cổ họng muốn tan ra luôn rồi.' Nói là giận, thực chất là muốn kiếm cớ nói chuyện thông đêm suốt sáng.

Người yêu thủ thỉ qua điện thoại, dỗi có thể dỗ nhưng không thể nói chuyện, vì thế anh muốn giận em, giận rồi mắng em đến đêm luôn cũng được.

Dư Cảnh Thiên nghe xong, cảm thấy bản thân hình như lại thích làm phiền người kia nhiều hơn một chút thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net