17. Em yêu anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh WooSeok! Chủ nhật này anh rảnh chứ?" - Yohan nghiêng người cúi đầu xuống ghé sát mặt WooSeok.

WooSeok giật mình, cậu hậu bối này từ bao giờ đã gan dạ đến vậy rồi. "Sao vậy?", anh lùi ra.

"Em muốn mua quần áo mới... những em không tự tin chọn đồ. Anh giúp em nhé?". Lại đôi mắt cún con nài xin đó. Nếu Yohan là cún, chắc chắn cậu sẽ là một chú Golden Retriever to xác.

WooSeok suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Anh biết mấy tháng qua Yohan rất bận rộn và mệt mỏi. Má cậu hóp cả lại, nét mệt mỏi thường trực trên khuôn mặt nhưng mỗi khi chạm mắt với anh cậu vẫn tươi cười và luôn miệng "em không sao hết". WooSeok muốn giúp gì đó cho cậu. Một buổi shopping xả hơi chẳng hề là một đòi hỏi quá đáng.

"Thật ạ? Thật không ạ??"

"Anh đùa làm gì?"

Yohan vui như muốn nhảy cẫng lên. Với cái gật đầu đồng ý của WooSeok, cậu đã bước thêm được một bước lên mặt trăng. Đã gần lắm rồi. Nhưng con đường không đơn giản đến vậy. Điện thoại Yohan rung lên.

"Han Seungwoo đây, Yohan à, chúng ta gặp nhau được không?"

.

"Anh có thể nói nhanh không, em còn phải đi làm thêm", Yohan bấu tay vào quần ngăn cho bản thân mình không run rẩy.

Seungwoo quay lưng lại với Yohan, nhẹ nhàng nói: "Anh đã chờ em suy nghĩ lại, nhưng anh không chờ được nữa."

"Ai bảo anh chờ? Em không có gì để suy nghĩ cả, xin lỗi em đi trước đây" - Yohan quay người bước một bước. Seungwoo nói tiếp: "Em không thấy có lỗi sao?"

Yohan nghiếng chặt răng. Tại sao anh ta cứ phải như phải như thế này?

"Em là người khiến mối quan hệ của bọn họ trở thành như vậy. Đạp đổ hạnh phúc của người khác, của chính người mình thích, em không thấy cắn rứt chút nào sao hả Yohan?"

"ĐÓ KHÔNG PHẢI LỖI CỦA TÔI!". Yohan không kiềm được nữa mà bùng nổ. "Seungyoun là kẻ chỉ quan tâm đến công việc. Seungyoun khiến anh ấy khổ sở, tôi sẽ làm người đem lại cho anh ấy hạnh phúc. Tôi không hề thấy có lỗi, càng không hối hận. Phải, tôi hôn lén anh ấy trong thư viện thì sao? Tôi cố tình hôn anh ấy trên sân khấu để Seungyoun biết thì sao? Tôi yêu WooSeok, và tôi biết anh ấy cũng quan tâm đến tôi. Anh đừng xen vào. Đừng làm tổn thương anh ấy thêm nữa.", Yohan thở hắt ra, quay đầu bỏ chạy.

Yohan chạy đến căng cả gân bàn chân mới đừng lại đứng thở. Tại sao cậu phải chạy trối chết như vậy? Cậu không chạy vì sợ Han Seungwoo đuổi theo, cậu chạy vì sợ những ý nghĩ đó bắt kịp cậu. Những ý nghĩ cậu luôn trốn tránh mà anh ta lại gợi lên. Cậu đã hạ quyết tâm đến thế, đã làm đến nước này rồi. Giá như cậu có thể làm được như lời cậu nói, giá như, cậu có thể không cảm thấy có lỗi chút nào. Đã bao lần cậu bật dậy giữa đêm, mồ hôi đầm đìa, với tay bắt lấy hình bóng WooSeok sau khi anh rời bỏ cậu trong cơn ác mộng? Ông trời đang trêu ngươi cậu hay sao, chẳng lẽ với ông ta, Yohan không xứng đáng được hạnh phúc?

Cậu mặc kệ. Hạnh phúc phải do chính tay mình giành lấy.

.

Chủ nhật cuối cùng cũng tới. Cả đêm qua cậu nửa háo hức nửa lo lắng mãi không ngủ nổi, may mà thiếp đi được một chút. Nuốt nước bọt, Yohan vỗ nhẹ vào ngực mình mong có thể khiến trái tim của mình bình tĩnh lại một chút. Năm rưỡi chiều, mọi người đi lại tấp nập trên phố.

Cứ chốc chốc Yohan lại lấy điện thoại ra soi lại mình. Kiểu tóc này có kì không nhỉ... Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến salon. Chị gái nhân viên sau khi nghe cậu nói cậu chuẩn bị đi tỏ tình thì nhiệt tình hết chỗ nói. "Yên tâm đi chàng trai, chị sẽ khiến em cầu hôn còn thành công nữa là tỏ tình!".

Mái tóc nâu thường ngày chỉ để kiểu đầu nấm được xịt keo vuốt lên để lộ trán. Cảm nghĩ đầu tiên của Yohan là kiểu tóc này khiến cậu trông trưởng thành hẳn ra. Chị nhân viên khen nức nở nhưng không biết anh WooSeok nghĩ sao. Nghĩ đến đây tim cậu lại đập loạn lên. Trang phục hôm nay của cậu cũng là nhờ Minhee và JunHo kéo đi chọn lựa cả buổi. Chắc không kì lạ đâu, chắc trông ổn thôi, Yohan niệm chú.

Trông thấy xe của anh WooSeok từ xa, Yohan đứng phắt dậy. Chiếc xe đỗ lại, cửa xe mở ra, tình yêu đời cậu bước xuống. Mọi người lại xôn xao ngoái lại nhìn anh, cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Thấy bộ dạng của Yohan, WooSeok có vẻ hơi bất ngờ. Anh mỉm cười: "Hôm nay trông cậu bô giai đấy". Trái tim Yohan xao xuyến. Má cậu nóng bừng. Ai nhìn thấy Yohan lúc này chắc hẳn cũng đều nhận ra, đây chính là ánh mắt của kẻ si tình. "Cảm ơn anh, còn anh lúc nào cũng đẹp hết", Yohan thầm cảm tạ chị nhân viên.

"Cậu lại đợi một tiếng rồi đấy à?"

Đúng rồi đó.

"Không đâu chưa đến đâu ạ"

Ờ ha mới có 59 phút chứ mấy.

"Vậy chúng ta đi nào", WooSeok toan cất bước thì Yohan giữ cổ tay anh lại. "Thật ra thì... hôm nay chúng ta đến chỗ khác được không ạ?"

.

"Shop quần áo này lạ quá ha", nét mặt WooSeok có hơi đáng sợ.

Đúng, shop quần áo di động trên sông hay gì.

"Em xin lỗi, em muốn tạo bất ngờ", Yohan the bậc thầy gương mặt cún con cười ngượng. Hẹn đi mua quần áo mà Yohan lại dẫn WooSeok một mạch lên con thuyền ngắm cảnh trên sông. Yohan thoăn thoắt rút hai vé tàu đưa người kiểm vé trước sự ngỡ ngàng của WooSeok. Cuối cùng là hai người ngồi ở bàn ăn trên boong thuyền, trong ánh nến lung linh và âm nhạc du dương. Thật khiến người ta thốt lên hai chữ lãng mạn.

"Cậu lên kế hoạch hết hả?"

"Vâng... anh sẽ không bỏ đi chứ? Em xin lỗi đã nói dối anh, em chỉ muốn cảm ơn anh vì quãng thời gian qua thôi."

Quá muộn để bỏ đi rồi, chả lẽ giờ nhảy xuống nước bơi vào bờ?

"Phí phạm bị trời phạt, chúng ta ăn thôi", WooSeok nâng ly. Yohan cười toe: "Vâng!". Hai chiếc ly chạm vào nhau cái keng.

.

Sau bữa tối, hai người dựa vào lan can thuyền ngắm cảnh hóng gió. "Dễ chịu thật, Yohan à cảm ơn nhé", WooSeok nhắm nghiền mắt cảm nhận làn gió thổi qua mái tóc. Lần đầu tiên trong một quãng thời gian dài, WooSeok cảm thấy nhẹ nhõm thư thái như những muộn phiền đeo đuổi mình được lấy đi một lát.

"Em mừng là anh thích", Yohan chống tay ngắm nhìn gương mặt WooSeok.

Yohan nhìn vào đồng hồ rồi vòng ra sau lưng WooSeok, nhẹ nhàng nâng đầu anh ngước lên. "Cậu làm gì vậy?" - "Bất ngờ tiếp theo cho anh".

Một tia sáng từ bờ sông bay lên trên trời như ai đó phóng thích một vì sao băng. Tia sáng ấy cứ bay lên mãi rồi bất ngờ nổ tan thành hàng trăm mảnh ánh sáng lấp lánh rơi xuống. Những vì sao băng khác cũng nối đuôi nhau phóng vút lên rồi biến thành những bông hoa ánh sáng nhiều màu. Pháo hoa.

WooSeok ngắm nhìn khung cảnh Yohan đặc biệt dành cho anh, miệng woa một tiếng nhỏ. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu vào đôi mắt xinh đẹp của anh. WooSeok ngắm pháo hoa, Yohan ngắm anh.

Pháo hoa cũng đến lúc tắt, không gian lại trở nên tĩnh lặng. WooSeok vẫn chưa hết bất ngờ, chớp mắt nhẹ nuối tiếc. "Em biết anh thích pháo hoa", Yohan mỉm cười quay người WooSeok lại đối diện mình. "Còn em yêu anh WooSeok à. Hẹn hò với em nhé?", cậu nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.

Hạnh phúc phải do chính tay mình giành lấy. Hạnh phúc của Yohan đang ở trong vòng tay của cậu đây rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net