có em rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay, yoongi lại vùi mình ở phòng thu của anh. dẫu cho mọi người có cố gắng đến thế nào để anh chịu ăn uống, nghỉ ngơi, yoongi cũng nhất mực không nghe lời. thấy xót, t/b cũng không chịu rời khỏi phòng thu, quả quyết rằng chỉ khi nào anh dừng công việc của mình lại thì em mới về nhà. nhìn cô gái cứng đầu vẫn ngồi ăn mì gói ở sofa trong studio mặc cho bây giờ đã là hai giờ sáng, yoongi xẵng giọng:

"em về đi."

"không."

"đừng để anh nói lần nữa."

"có chuyện gì vậy yoongi?" 

mặc kệ anh, t/b vẫn cố gắng muốn yoongi mở lòng ra. em biết, anh đang cảm thấy buồn bực, mỗi lúc không thể sáng tác được, anh đều cắm mặt trong phòng thu cố gắng nặn cho giai điệu thành hình cho dù càng gượng ép thì càng không thể. yoongi từ lâu đã bị kẹt trong cái vòng luẩn quẩn đó rồi, và em tha thiết muốn kéo anh ra khỏi đó, "anh biết là anh có thể nói với em mà."

"đếch có gì hết cả," yoongi cộc lốc, "về đi."

"yoongi-"

bực mình, anh đột nhiên cầm chiếc gạt tàn trên bàn làm việc lên mà dằn xuống thật mạnh, tiếng động làm t/b giật hết cả mình. anh lớn tiếng, "anh hỏi em có về không?"

"được thôi. tôi về." em ấm ức đứng dậy, mắt bắt đầu rơm rớm, "cho anh thoải mái mà ở đây."

thế nhưng khi t/b vừa bước đến ngưỡng cửa, bàn tay vừa chạm lên nắm cửa thì yoongi đã bất ngờ ôm chặt lấy em từ sau lưng. anh vùi mặt vào hõm cổ của em, giọng yếu đuối và mệt mỏi:

"anh xin lỗi. chỉ là anh stress quá."

t/b nhận ra áo sơ mi của em bắt đầu ươn ướt. yoongi khóc rồi.

em không nói gì, chỉ siết chặt tay anh hơn, những ngón tay em vân vê bàn tay gầy gò của anh như để trấn an. có em rồi, sẽ không sao cả. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net