Chapter 2: We're Conmen, After All (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min Yoongi chớp mắt một, hai lần, để chắc rằng mình đang không trong thứ áo giác gì đó từ chất cồn. Vô lí, cậu đã không uống ly nào từ nửa ngày trước. Cậu đợi Kim Seokjin biến mất, đợi anh dần hoà vào mảng tường giữa Hoseok và Taehyung, như thể anh vẫn làm, nhất là lúc anh mới bỏ đi.

Lạ lùng thay, sau khi nhận ra Seokjin thực sự đang đứng trong tầng hầm nhà mình, ý nghĩ đầu tiên của Yoongi là Seokjin nhìn như chưa thêm một tuổi nào vậy.

Bằng cách nào đó, anh nhìn trẻ hơn. Có lẽ đó là chuyện sẽ xảy ra khi bạn dừng sống như một tên tội phạm và sống ở nơi yên tĩnh nào đó. Có lẽ đó là lí do bố mẹ cậu thích cuộc sống yên bình, tẻ nhạt của Daegu, Yoongi nghĩ. Không phải lo về những kế hoạch phức tạp và cải trang và hack vào các hệ thống và phá khoá và chắc chắn bạn không bị bắt.

Yoongi nhìn Seokjin: đôi mắt anh vẫn có màu nâu mà cậu vẫn luôn thích nhìn vào, đôi môi ấy vẫn là thứ quen thuộc mỗi đêm. Cậu nhìn anh, trong chiếc hoodie hồng và quần bò và nụ cười nhẹ, như thể anh vẫn có một chỗ ở tầng hầm của Yoongi vậy.

"Em đã bảo anh sẽ không thích nó mà," Namjoon nói.

Yoongi cuối cùng cũng thừa nhận cơn giận đang nở ra từ lồng ngực cậu tới toàn thân.

"Anh sẽ không thích nó à?" Yoongi rít lên, không rời mắt khỏi Seokjin.

"Anh có thể ít nhất nghe kế hoạch của em trước đã được không?" Namjoon trả lời.

"Sao mày không nói kế hoạch cho tao trước rồi hẵng lôi anh ta đến đây?" Yoongi bốc hoả và cuối cùng cũng nhìn sang Namjoon. Seokjin giữ khuôn mặt nghiêm túc, khi ba người trẻ nhất lập tức quay ra nhìn phản ứng của anh.

"Bởi vì chuyện này đấy, hyung!" Namjoon bâth lại, tay khua loạn xạ, giọng cao hơn một quãng tám. "Chỉ cần nhắc đến tên anh ta thôi là anh đã từ chối rồi! Nhưng nếu anh nghe nó khi anh ấy đã ở đây rồi — em biết ít nhất anh cũng sẽ nghĩ về nó."

Yoongi không trả lời và Namjoon tiếp tục, "Thứ em nói năm phút trước vẫn tồn tại. Nếu anh không muốn, thì anh nói."

Sáu cặp mắt nhìn Yoongi đầy mong đợi và cuối cùng Jeongguk lên tiếng. "Nhìn này, em không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trước khi ba đứa em tới," cậu nói và chỉ tay vào mình, Jimin và Taehyung, "nhưng-"

"Đúng đấy, mày đéo biết cái con mẹ gì cả." Yoongi nổi đoá.

"Hyung," Hoseok cảnh cáo.

Yoongi quay đầu. "Tao cần phải thở."

Không ai ngăn Yoongi lại, và trước khi có thể đóng sầm cửa lại cậu nghe Taehyung nói, "Hyung đúng là quan trọng với em đấy nhưng em sẽ không từ chối bảy tỉ won đâu," và vài tiếng đập bôm bốp của mọi người.

Yoongi chạy lên phòng và đi thẳng vào phòng tắm. Cậu nhìn vào hình phản chiếu của mình, má và cổ đỏ ửng lên vì thứ mà anh tin và chắc chắn là cơn giận. Cậu vốc nước lên mặt mình để hạ hoả.

"Mày là tội phạm, Min Yoongi," cậu tự nhủ. Đây có lẽ là nhiệm vụ lương cao nhất đời mày. Bảy tỉ won. Mỗi người sẽ có một tỉ nếu nhiệm vụ thành công.

Trong hàng trăm, có lẽ hàng nghìn, những kế hoạch mà bộ não của Namjoon có thể nghĩ ra để trộm bức tranh mà Kwon Jiyong cần, nó cuối cùng lại chọn một cái mà bắt buộc phải có Kim Seokjin trong đó. Yoongi lắc đầu khó tin.

Yoongi biết Namjoon sẽ không đưa Seokjin về, sẽ không tìm anh ta, nếu cậu ta có một kế hoạch khác mà không cần có người yêu cũ của Yoongi. Cậu đá vào cái tủ dưới chân, không thể tìm ra lỗ hổng trong lối suy nghĩ. Cậu biết cậu không thể mạo hiểm thuê một người ngoài chỉ vì lựa chọn đầu tiên và tốt nhất là người đã bỏ rơi cậu ba năm trước. Đội cậu có danh tiếng trong ngành và chắc chắn cậu không thể từ chối bảy tỉ won chỉ vì cậu phải làm việc với người yêu cũ.

Nhưng dù có nghĩ gì cũng không thể làm Yoongi thấy khá hơn được.

Dòng suy nghĩ bỗng bị gián đoạn khi cậu nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ từ phía sau. Yoongi quay lại và thấy một cặp mắt đen láy nhin anh đầy tò mò.

Mặt Yoongi như giãn ra khi cậu ngồi xuống để vuốt ve em cún. "Con từ đâu ra vậy, Holly?" Cậu ngồi xuống góc tủ và bế Holly lên đùi. Chú cún dường như lập tức chìm vào giấc ngủ, trong khi Yoongi vuốt nó, đôi tay lướt trên bộ lông mềm.

"Con có nhớ anh ấy không, Holly?" Yoongi thì thầm, giọng trầm đầy âu yếm. "Người mà bảo ba nhận nuôi con ấy?"

Cậu cười khi thấy Holly vẫy vẫy đuôi, mắt vẫn nhắm tịt.

"Ba không nghĩ con nhớ người ta đâu."

Yoongi lơ đãng vuốt ve chú chó nhỏ một thời gian, từ chối đối mặt với những quyết định cậu sẽ phải đưa ra khoảnh khắc cậu xuống nhà. Cậu nhìn đồng hồ và nhận ra chỉ còn hai tiếng trước khi hạn của Kwon Jiyong kết thúc.

Không lâu sau Yoongi nghe thấy có người gọi cậu.

"Hyung?" Hoseok gõ cửa. Holly choàng tỉnh bởi tiếng động và Yoongi bế nó ra cửa, nơi mà Namjoon và Hoseok đang đợi.

"Em tưởng anh bỏ trốn rồi cơ." Hoseok nói.

"Tất nhiên là tao sẽ không bỏ trốn khỏi nhà mình rồi," Yoongi cười khẩy. Trước khi ai có thể nói gì, Yoongi ra lệnh Namjoon nói cho anh về kế hoạch. Namjoon bắt đầu nói khi cậu bị ngắt lời bởi một tiếng cười bật ra từ Hoseok. Cả hai nhìn cậu, hai vai đang run lên và tay đập bồm bộp vào cánh tay Namjoon.

"Con mẹ nó, em xin lỗi hyung."

Yoongi lườm. "Mày bị cái đéo gì thế?"

"Em xin lỗi. Chỉ là," Hoseok rít lên giữa tiếng cười, "anh nhìn chẳng nguy hiểm gì cả khi đang bế một con chó con."

Namjoon nhìn đi chỗ khác để giấu đi nụ cười. Yoongi cảm thấy thân nhiệt đang nóng lên nhưng anh không định bỏ Holly xuống.

"Địt mẹ mày, Hoseok."

*****

"Anh thật sự là anh họ của Hoseok hyung sao? Như kiểu là chung một dòng máu ấy hả? Không phải kiểu 'bố-mẹ-bọn-anh-là-bạn-thân-và-bọn-anh-thực-chất-là-gia-đình' chứ hả?" Taehyung hỏi Seokjin, tay khoanh lại trong lúc theo đuôi anh như thể một phóng viên lùng soát một câu chuyện. Seokjin gật đầu và tiếp tục đi quanh căn hầm. Nơi đây gần như gấp đôi trụ sở cũ của Yoongi và Namjoon, nghĩa là gấp đôi căn hộ của Yoongi nữa.

"Nhưng bọn anh nhìn đâu có giống nhau."

Seokjin nhìn Taehyung và nghiêng đầu. "Bọn anh là anh em họ, không phải anh em sinh đôi." Anh dừng lại trước một giá sách nhỏ mà anh chắc là của Namjoon, dựa trên số những cuốn sách với tựa đề đầy triết lý. Anh cảm thấy ánh mắt của Jeongguk và Jimin ngồi trên ghế đang dõi theo.

"Anh cũng là người yêu cũ Yoongi hyung?"

Seokjin lấy một cuốn sách và lật nó qua lại. "Ừ," anh nói với Taehyung. "Nói thật anh nghĩ nó phải nói với bọn em những thứ tệ nhất về anh rồi, nhưng có vẻ như Yoongi khá là đàn ông nhỉ. Anh thấy hơi tội lỗi vì đã nghĩ đến chuyện đó." Anh cười trong nhìn một lượt qua những mẩu giấy nhớ Namjoon đính trên cuốn sách. Cậu nhấn dòng một câu và dán một mảnh giấy: "Cho Taehyungie xem."

"Ảnh chưa bao giờ nhắc tới anh hết," Taehyung nói và tiếp tục với buổi phỏng vấn.

Seokjin gật đầu. "Điều mà, giờ anh nghĩ về nó, có lẽ còn tệ hơn." Anh để cuốn sách lại trên giá và trở về với chiếc ghế bành.

"Nếu Yoongi hyung từ chối làm việc với anh, anh có định về không." Jeongguk hỏi không ngần ngại.

Seokjin nhìn cậu bé và cười. Anh nhận ra Jeongguk sống cùng Yoongi ở ngôi nhà trên căn hầm, Yoongi đón thằng bé về khi nó bỏ học trung học và bắt đầu làm việc chi cậu. Hoặc là tính ngay thẳng của Yoongi đã ảnh hưởng đến thằng bé, hoặc tính cách của nó là lí do Yoongi đưa nó về.

"Anh không cần phải bị nhắc hai lần."

Anh quay ra nhìn cầu thang khi nghe thấy tiếng chân. Namjoon gọi anh lên nhà. Seokjin bước lên bậc thang cuối cùng, bước vào phòng khách, và thấy Yoongi đứng cạnh cửa nhìn ra ngoài đường. Namjoon và Hoseok quay lại với căn hầm.

"Yoongi-" Seokjin bắt đầu, khi cả hai cuối cùng cũng được ở một mình. Em nhìn tốt đấy, anh muốn nói với cậu. Em nhìn như thể ba năm qua đã rất tốt. Em có ngôi nhà rồi này! Và em nhìn có vẻ như dạo này ăn uống điều độ đấy, không như những ngày đầu anh gặp em.

Em nhìn như thể đang sống rất tốt.

"Em không biết tại sao-" Yoongi bắt đầu nhưng cậu khựng lại và không nói nữa. Seokjin không nói gì và đợi Yoongi bắt đầu lại, để cậu hít một hơi thật sâu, để cậu vờ như cậu không suýt nữa sụp đổ.

"Anh không ở trong đội, không còn nữa."

Seokjin đã muốn Yoongi nổi giận với anh, hét vào mặt anh và trút hết cơn giận để họ cuối cùng cũng có thể sống tiếp. Và có lẽ sau mọi thứ, có lẽ hai người có thể bắt đầu lại. Nhưng Seokjin biết anh không thể yêu cầu một điều như vậy từ Yoongi, không phải sau những gì anh đã làm.

Và Seokjin hiểu.

"Anh biết, em không cần phải nói." anh trả lời, giọng mềm mại. Anh nhìn quanh nhà và bất ngờ bởi lượng màu trắng xung quanh nó, điểm nhấn bởi những màu đen và xám. Nó khác xa với nơi ở cũ của Yoongi, một căn hộ cũ nát vẫn luôn sáng rực màu vàng, bao phủ với những đốm xanh ở mọi góc, tường đầy những lỗ hổng bởi cậu và Namjoon lên kế hoạch và bị cuốn đi nên nó phủ khắp phòng khách.

"Anh sẽ đi sau khi vụ này kết thúc, ngay khoảnh khắc anh được trả tiền," Yoongi nói với Seokjin.

Seokjin để đôi mắt mình lượn lên trần nhà, lên những bậc thang sơn trắng, lên chiếc đồ chơi thú cưng nằm im trên một bậc thang. Anh cười khi nhận ra Holly đang nơi nào đó quanh đây.

"Một lần nữa, em không cần-"

"Em muốn nghe anh nói," Yoongi rít lên, và Seokjin thẳng người nhìn cậu. Đôi mắt của Yoongi như đang chứa lửa, không dịu dàng và không khoan dung.

Và Seokjin hiểu.

"Anh sẽ rời đi ngay sau khi được trả lương." Anh nhắc lại. Anh bấm một chiếc móng tay vào lòng bàn tay mình để giữ cho giọng mình không run. Yoongi bắt đầu nói gì đó khác, nhưng Seokjin bước tới, muốn kết thúc bất cứ điều khoản thoả thuận nào mà người kia đưa ra.

"Vụ này sẽ là một lần duy nhất. Anh sẽ theo kê hoạch, bất cứ thứ gì có trong đầu em và Namjoon. Anh sẽ rời đi ngay khoảnh khắc, ngay giây phút mà anh chắc chắn về khoản tiền. Em sẽ không thấy anh một lần nào nữa." Anh nói như một cái máy, gần như y hệt những lời mà có lẽ Yoongi sẽ nói.

"Thế là hết rồi, hay anh còn thiếu gì nữa?" Seokjin hỏi sau đó.

"Hết rồi." Yoongi trả lời, để anh trong sự bất ngờ. Giọng cậu dịu dàng hơn, nhưng vẫn máy móc như cũ. "Em sẽ - không muốn nói về chuyện xưa. Dẫu nó có là thứ gì đi nữa."

Có là thứ gì đi nữa, Seokjin tự nhủ, thứ gì đó đã tồn tại suốt bốn năm.

"Nói về nó cũng không ích gì. Ta chỉ cần làm việc cùng nhau đến khi chuyện này kết thúc."

Seokjin chỉ gật đầu và dõi theo Yoongi lấy điện thoại ra từ túi quần và gọi điện. "Ngài Kwon? Vâng, đây là Suga. Mất hơi nhiều thời gian để quyết định, nhưng vâng, chúng tôi sẽ nhận nhiệm vụ này. Vâng, tôi hiểu những điều anh đã nói. Vâng. RM sẽ gọi lại cho anh về những chi tiết khác."

Yoongi kết thúc cuộc gọi và đi ngang qua anh. Seokjin đi theo, giữ một khoảng cách an toàn giữa anh và Yoongi, từ chối thừa nhận một cảm giác gì đó nảy sinh trong lồng ngực.

Năm người còn lại đứng dậy khi họ đi xuống. Namjoon thở phào khi thấy Seokjin đi theo tầm năm bước sau đó. Hoseok nhìn như thể đã nín thở suốt thời gian Yoongi và Seokjin ở trên tầng và giờ mới có thể thở lại. Ba người còn lại tò mò nhìn quanh.

Yoongi để tay ra sau lưng và hắng giọng. "Được rồi, mọi người." Cậu bắt đầu, giọng lớn và quyền lực, ngược lại với vóc người nhỏ nhắn.

"Ta có việc rồi."

———
Xin lỗi mọi người chap 2 dài quá nên mình chia 2 phần :> Phần này hơi ngắn nhỉ hehe hẹn mọi người chap sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net