Chap 120: Phantom or Angel (4): Bóng ma thật sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yoongi nói là đã tìm ra hung thủ."

"Vâng, em nghĩ anh ấy hẳn đã suy luận ra điều gì từ khi đến phòng để đồ cá nhân rồi."

Hoseok cùng Jungkook tiếp tục tranh luận trong lúc cùng mọi người đến hiện trường vụ án. Vừa rồi Yoongi đã nói sẽ phơi bày sự thật, ai cũng nửa tin nửa ngờ. Tin vì người đang đứng ra suy luận không ai khác chính là Đại tá tổ Trinh sát trứ danh, thần thám SSI. Nhưng còn ngờ, vì thời gian vẫn chưa kết thúc.

Còn gần 30 phút nữa.

"Khoan đã, cậu muốn làm gì?"

Jin ngăn lại, làm Yoongi chưa thể bước vào bên trong hiện trường. Nhưng ngay lập tức, Yoongi rành mạch đáp lại:

"Anh là pháp y chính của trụ sở cảnh sát, chỗ này cũng đã được anh đích thân khám nghiệm. Tức là tôi cũng như các cộng sự khác có quyền vào bên trong khai thác manh mối, bắt đầu từ bây giờ."

Cùng lúc đó Jungkook cũng đến gần, đưa cho anh một đôi găng tay mới. Jin khi ấy mới buông tay ra, để Yoongi vào bên trong. Cũng tức là bắt đầu từ bây giờ, Yoongi sẽ chịu mọi trách nhiệm liên quan đến hiện trường vụ án, vai trò giám định của pháp y ở đây cũng kết thúc.

"Thật không ngờ lại có người làm vậy với cậu Lee..."

"Đúng vậy, độc ác quá..."

Vài công nhân khác gần đó vẫn không ngừng bàn tán, chưa hết bàng hoàng trước cái chết của Lee Hoonjae. Họ dù không liên quan đến cái chết của cậu công tử này nhưng vẫn buộc phải ở lại để phối hợp điều tra, đương nhiên khó chịu không ít. Jungkook đứng ngay gần đó, cũng khéo léo tham gia:

"Cậu Lee Hoonjae đó thường xuyên đến đây để bảo dưỡng xe lắm sao?"

"Đúng vậy, được cậu ấy tới đây thăm là vinh dự của chúng tôi. Nửa năm nay cậu ấy tới cũng khá nhiều, cỡ một tuần một lần."

"Tới nhiều vậy sao? Các anh không thấy lạ à?" Jungkook tò mò.

"Chúng tôi cũng thấy lạ, nhưng như vậy cũng tốt cho garage chúng tôi, nên không ai ý kiến gì cả."

"Xe cũng không hư hại gì nhiều, có lần chỉ bị xước sơn một chút, khi nào có hứng thì cậu ấy nói chúng tôi thay toàn bộ cửa kính xe mặc dù chúng còn rất mới..."

"Haha, mấy người nhiều tiền đúng là rảnh rỗi thật sự..." Jungkook giật giật khóe miệng, thầm nghĩ Lee Hoonjae này hoàn toàn rảnh rỗi không có chuyện làm nên mới tiêu tiền vô ích đến vậy.

"Phải rồi, mỗi lần cậu Lee đến, cậu Park Joodan đều rất niềm nở đón tiếp, còn luôn xung phong bảo dưỡng cho xe của cậu Lee. Nói chung là rất tận tình."

"Tôi nghĩ cậu Joodan không giết cậu Lee đâu. Cậu ta coi cậu Lee như cậu chủ của mình vậy."

"Thái độ tốt đến mức đó sao? Park Joodan đối với người khác cũng vậy chứ?" Jungkook dò hỏi.

"Cậu Joodan vốn hiền lành tốt tính nên ai cậu ấy cũng đối xử rất tốt, rất có thành ý. Nhưng tôi nghĩ là với cậu chủ Lee thì... có chút đặc biệt hơn chăng?"

"Nhưng mà tôi thấy cậu Lee đó, tính khí cũng kì cục lắm."

"Sao cậu lại nói vậy...?" Anh công nhân nọ theo phản xạ liền nhìn xung quanh, nói nhỏ.

"Gì chứ, cậu ta cũng đã đi rồi, anh không sợ bị làm khó nữa đâu." Tặc lưỡi, cho rằng người này không cần phải sợ hãi như trước nữa.

Lại nói tiếp: "Này cậu thanh tra, để tôi nói cậu nghe. Cái cậu Lee Hoonjae đó khó tính, khó chiều bậc nhất trong số khách VIP ở đây luôn. Đối với Park Joodan luôn nhiệt tình, tận tâm đến vậy, cậu ta cũng luôn tỏ ra cáu gắt, mặt nặng mày nhẹ, hết nói móc lại đến mỉa mai, tội nghiệp lắm."

"Có chuyện đó thật sao?" Jungkook bất ngờ, hỏi lại.

"Là thật đó. Nhưng chúng tôi không ai dám nói lại cả, cũng chẳng dám đồn ra ngoài. Cậu Lee đó ỷ gia đình có tập đoàn lớn nên đáng sợ vô cùng, tốt hơn là đừng nên động đến."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Park Jindae như vậy mà cũng không dám làm gì Lee Hoonjae đó. Đúng là sức mạnh của địa vị, tiền bạc."

"Park Jindae? Anh ta thì sao chứ?" Jungkook tiếp tục tra hỏi, khéo léo khai thác thông tin.

"Cậu Park Jindae thì là người khá nghiêm khắc, ngay thẳng, chính trực. Cậu ta cũng khó tính lắm, nên chúng tôi nhiều khi cũng không dám làm cậu ta phật ý."

"Vậy Lee Hoonjae cũng làm khó anh Park đó phải chứ?"

"Còn tệ hơn cả với Park Joodan nữa kìa. Tôi kể cậu nghe, cậu Lee Hoonjae này mỗi lần tới đây bảo dưỡng đều phải tìm bằng được Park Jindae. Bắt cậu ta sửa xe cho đã đành, nhiều khi chúng tôi sửa xong sớm, cậu ta cũng tự dùng búa đập vỡ kính xe, bắt cậu Jindae phải thay lại toàn bộ, dọn dẹp sạch sẽ nữa."

"Chưa hết đâu, cậu Lee Hoonjae đó còn ép cậu Jindae phải lau giày, xoa bóp cho cậu ta mỗi khi cậu ta chán. Mấy anh có nhớ không, cái lần cậu ta bắt cậu Jindae phải đi mua sushi loại đắt tiền, cái sushi gì mà chỉ bán 40 suất một ngày ở tận Cheongnam, cách đây 2 giờ đồng hồ đi xe. Tới tôi còn thấy tức chứ nói gì là cậu Jindae!"

"Tức thì tức chứ không đến nỗi giết người đâu..."

"Đúng, tôi cũng không tin là Jindae giết người."

"Nhưng còn cậu Park, tôi cũng không nghĩ là cậu ấy lại..."

"Jimin hyung? Anh ấy làm sao?"

Vừa nghe bọn họ nhắc đến Jimin, Jungkook liền hỏi. Thực ra cậu cũng rất tò mò về những gì đã xảy ra trước khi Jimin gọi cậu tới đây. Rốt cục là giữa Jimin và Lee Hoonjae đã xảy ra tranh cãi căng thẳng đến mức nào.

Tới nỗi bị tình nghi giết người.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu Park đến đây. Nhưng cũng là một vinh dự cho garage chúng tôi khi thiếu gia tập đoàn PJ đặt chân đến."

"Cậu Park tình cờ gặp được cậu Lee ở đây và bùm...! Hai người đó tranh cãi tới nỗi chúng tôi còn phải chạy tới nghe ngóng..."

"Hai người họ cãi chuyện gì? Các anh còn nhớ không?" Jungkook gấp gáp hỏi, muốn biết mấu chốt thực sự của vấn đề.

"Thực ra thì chúng tôi cũng không nghe rõ lắm. Chỉ biết là rất căng thẳng, giống như họ đang phanh phui điếm yếu của người kia ra vậy..."

"Nói Lee Hoonjae kia có điểm yếu thì tôi còn tin. Chứ cậu Park Jimin thì làm sao có điểm yếu được chứ!"

"Tôi cũng nghĩ như cậu. Cậu Park vừa tài giỏi, vừa đẹp toàn diện, lại có phong thái, đến tranh cãi cũng bình tĩnh đến quý phái như vậy. Ai mà tin một thiên thần như cậu ấy lại giết người được cơ chứ?"

"Đúng là trớ trêu... Cả Lee Hoonjae lẫn Park Jimin đều giàu có, sang trọng, có khuôn mặt thánh thiện. Nhưng rồi vẫn chỉ có một thiên thần duy nhất mà thôi."

"Chuyện này mà để lộ ra ngoài, sẽ là một scandal lớn đấy..."

Từ kể lể chuyển sang than ngắn thở dài, mấy cậu chàng công nhân chỉ còn biết lắc đầu buồn bã, không nói gì thêm nữa. Dù trong mắt họ, cả ba người kia đều tốt, nhưng lại đều có động cơ ra tay với Lee Hoonjae nên chẳng ai dám khẳng định được là ai mới là kẻ giết người thực sự. Chỉ biết cầu cho mọi chuyện đừng trở nên quá tồi tệ, quá khó chấp nhận.

Cầu cho 3 tiếng trôi qua thật nhanh. Cầu cho ngày hôm nay sớm đi vào quá khứ.

"Jin hyung, anh cũng đã nghe rồi chứ?"

Jungkook đến gần, nói nhỏ vào tai Jin. Suốt cuộc trò chuyện vừa rồi Jin cũng đứng ở gần đó nghe được, Jungkook đương nhiên cũng đã để ý đến điều này nên mới cố tình khai thác nhiều thông tin hết sức có thể.

"Ừm, anh có nghe. Nhưng cũng không còn quan trọng nữa." Jin khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại.

"Gì chứ? Vậy là anh cũng đã biết được ai là hung thủ rồi sao?" Jungkook thảng thốt, cảm thấy có chút buồn bực khi đến giờ cậu vẫn chưa thể suy luận thêm được gì.

"Ừ, anh biết rồi."

"Là ai vậy? Nói cho em biết đi." Bắt đầu nài nỉ, thực sự chịu thua.

"Không chỉ có anh biết thôi đâu."

"Ý anh là, Min Yoongi ạ?"

"Rồi em sẽ biết thôi."

Jin khoanh tay lại, nhìn về phía trước. Không nói cho Jungkook biết, vì có lẽ trận đấu này thực sự đang đến hồi kết.

Không chỉ có anh là người biết được sự thật.

Còn có Min Yoongi.

Và cả người cũng đang đăm chiêu nhìn về phía mà anh cũng đang hướng mắt đến.

Cậu sẽ nói ra, phải chứ?

Một người nữa.

Ngay từ đầu cậu đã thắng rồi, Kim Taehyung.

Đã được định đoạt.

Yoongi bước vào bên trong hiện trường, tự mình xem xét một lượt. Xung quanh không hề có dấu vết xô xát nào, giống như hung thủ đã dọn sạch sẽ trước khi rời khỏi đây. Chỉ còn nạn nhân nằm trên sàn với một vũng máu nhỏ, bên cạnh là một chiếc cờ lê được cho là hung khí. Trên đó có dấu vân tay của cả nạn nhân, Jimin và chủ sở hữu Park Jindae. Nạn nhân có hai vết thương mới rất rõ ràng, một vết ở giữa trán do đập đầu vào tường, vết còn lại là do bị hành hung. Ngoài ra không còn gì đặc biệt.

"Huh, đúng như mình nghĩ."

Yoongi cười, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đứng dậy khỏi hiện trường sau khi tìm thấy bằng chứng buộc tội, liền bắt gặp ánh mắt của Kim Taehyung.

Hắn ta nhìn về phía anh, bằng ánh mắt khó hiểu.

Kim Taehyung chưa từng vào bên trong hiện trường vụ án, chỉ đứng bên ngoài nhìn qua một lượt.

Cho dù 3 tiếng của hắn sắp qua đi.

Kim Taehyung, cậu đã biết được những gì?

Cậu

Là ai?

"Sếp, anh muốn chúng tôi tới đây là để nghe suy luận của anh. Vậy có thể nói ra được chưa?"

Park Jindae lên tiếng trước, quả nhiên luôn là người cương trực. Park Joodan cũng tiếp lời:

"Vâng, mong anh có thể nhanh chóng đưa ra kết quả. Tôi tin là chúng tôi vô can trong chuyện này."

Nhưng chỉ riêng Park Jimin là im lặng.

"Sẽ sớm thôi. Vì hung thủ vẫn còn đang ở đây, ung dung lắng nghe suy luận của tôi mà."

Yoongi khoanh tay lại, nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Đã 17h08, chỉ còn gần nửa giờ nữa.

Kết thúc ván bài này.

"Anh vẫn khẳng định hung thủ là một trong số chúng tôi?" Park Joodan không muốn tin, nhất mực phủ nhận.

"Cứ nghe tôi nói, rồi mọi người sẽ biết hung thủ thật sự là ai."

Yoongi lại bước vào bên trong hiện trường một lần nữa, chuẩn bị chứng minh cho suy luận của mình. Nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Taehyung.

Hắn ta vẫn đứng đó, như thể cũng đang mong chờ được lắng nghe suy luận của anh.

Mong chờ.

"Tôi sẽ tiến hành lập luận dựa theo thứ tự gặp gỡ của nạn nhân và ba người. Cũng đồng thời xét trên thời gian phát hiện thi thể."

"Ý cậu là sao? Rõ ràng chúng ta chưa thấy gì đặc biệt..." Hoseok vẫn chưa thể biết mấu chốt thực sự để giải quyết vụ án.

"Đầu tiên, nạn nhân Lee Hoonjae đã gặp cậu Park Jindae trước, ở phòng để đồ cá nhân tầng 2. Ở đây chúng tôi phát hiện một nút áo được xác định thuộc về nạn nhân, văng ra trong lúc hai người xảy ra mâu thuẫn. Điều này cũng đã được cậu Park Jindae xác nhận."

"Cậu Jindae, là thật sao...?"

"Hai người đã tranh cãi gay gắt khi đó, có phải là cậu đã..."

Một vài đồng nghiệp xung quanh hết sức bàng hoàng, không dám tin vào chuyện này. Thì ra giữa Park Jindae và nạn nhân Lee Hoonjae có xảy ra cãi vã, thậm chí là xô xát căng thẳng. Họ vẫn nghĩ từ trước đến giờ Park Jindae vẫn luôn cam chịu trước những yêu cầu vô lý, trò đùa oái oăm của Lee Hoonjae. Nhưng có lẽ đến giờ đã quá sức chịu đựng.

"Nhưng tôi có thể chứng minh được rằng Park Jindae vô tội."

Một lần nữa, tất cả những tiếng xì xào bỗng dừng lại. Im bặt, chỉ sau câu nói ấy.

Yoongi lên tiếng, không một chút hoài nghi. Anh chắc chắn, cũng như hoàn toàn tự tin vào phán đoán của mình.

Luôn luôn.

"Phải, Park Jindae không phải là tên sát nhân mà chúng ta cần tìm."

*

Phòng để đồ cá nhân, 11h58 AM.

"Chà, anh vẫn luôn đúng giờ như vậy, Jindae."

Lee Hoonjae thản nhiên bước vào, hai tay đút túi quần, giọng điệu vẫn mỉa mai không đổi. Park Jindae vừa thấy cậu ta, chán nản dập bỏ điếu thuốc lá hút dở trên tay, khoanh tay lại, dựa lưng vào tủ đồ phía sau.

"Cậu Lee, hiện tại chúng ta đã không còn quen biết, cùng lắm cúng chỉ là quan hệ giữa phục vụ và khách hàng. Mong cậu từ giờ về sau đừng gọi tên tôi một cách thân mật như thế." Park Jindae nhắc lại, một cách nghiêm túc.

"Không có! Chúng ta rõ ràng là người yêu, đừng ngoan cố nữa!"

Lee Hoonjae trở nên kích động, lớn tiếng. Park Jindae bằng mọi giá cũng không thể để ai khác trong xưởng biết chuyện, vội lấy tay bịt miệng cậu ta lại, ngăn không cho cậu ta tiếp tục làm loạn.

"Cậu muốn mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn sao? Người ở đây biết chuyện thì sẽ thế nào, cậu cũng biết rõ mà?!"

"Hừ, biết thì sao chứ? Anh sợ à?"

Lee Hoonjae vùng vằng, thoát khỏi Park Jindae bằng cách cắn vào ngón tay anh ta. Lee Hoonjae nhìn Park Jindae đang đau đớn, tiếp tục giở giọng khiêu khích:

"Anh sợ cũng phải thôi. Vì trong trường hợp này, anh mới là kẻ bất lợi."

"Đừng có đùa. Việc từng yêu một thằng bảo dưỡng xe quèn như tôi, chẳng phải nếu lộ ra sẽ làm ảnh hưởng hình ảnh thiên sứ cao ngạo, sang trọng của cậu hay sao?"

Park Jindae thẳng thắn đáp trả, không có gì phải sợ hãi. Mối quan hệ yêu đương giữa anh và Lee Hoonjae đã kết thúc được gần 2 tháng, sau khi anh biết được bản chất thật của cậu ta. Thực chất cậu ta chẳng phải một thiên thần trong sáng như anh đã lầm tưởng, chỉ là diễn. Con người thật của Lee Hoonjae, thì ra lại trái ngược hoàn toàn.

Cậu ta mới là một con người đáng sợ, đáng ghê tởm.

"Thì ra là anh nghĩ vậy sao? Nên mới có thể ung dung chống đối tôi như lúc này?"

Lee Hoonjae cười khinh bỉ, ánh mắt cũng trở nên khó đoán. Park Jindae cũng lường trước được việc cậu ta sẽ có cách để đối phó với anh, nhưng có sao chứ.

Có tiền, có địa vị là có thể làm tất cả sao?

"Thứ tôi muốn cho cả thế giới này biết, không phải là chuyện tôi từng yêu một tên sửa xe nghèo hèn như anh."

Tiến lại gần Park Jindae hơn, ghé sát vào tai anh ta.

"Hmph... sẽ thế nào nếu như tôi nói rằng, Park Jindae thực chất là một tên lợi dụng, đào mỏ, cố tình tiếp cận tôi vì tiền bạc, địa vị. À, còn nữa! Tôi sẽ nói là anh vì không thể kiếm thêm được gì từ tôi nên đã đá tôi, mặc dù tôi vẫn còn rất yêu anh, sẵn sàng cho anh thêm một cơ hội."

"Lee Hoonjae, cậu dám?!"

Park Jindae tức giận, không thể nghe thêm nữa. Anh nắm lấy cổ áo Lee Hoonjae, kéo mạnh và đẩy cậu ta vào cánh cửa tủ phía sau lưng, khiến cho phía sau đầu cậu ta đập vào đó, một chiếc nút áo bị văng ra. Lee Hoonjae nhăn mặt lại vì đau, làm Park Jindae cũng phải buông tay ngay sau đó.

"Tại sao không? Anh nghĩ họ sẽ tin ai. Là anh, hay là tôi đây?"

Lee Hoonjae lấy một tay đỡ sau đầu, mặt vẫn hơi nhăn lại nhưng vẫn cười đắc ý. Vì cậu ta biết nếu chuyện này lộ ra, người bất lợi hơn vẫn là Park Jindae. Lời nói của cậu ta dù vô lý đến đâu cũng có người phải tin, cộng thêm địa vị lẫn tiền bạc, trọng lượng lời nói đương nhiên sẽ tăng lên gấp bội.

"Còn nếu muốn tôi giữ im lặng, cũng có nhiều cách lắm."

Sức mạnh của đồng tiền, là thứ sức mạnh mà Park Jindae vẫn luôn ghê tởm.

"Một là, ngoan ngoãn tiếp tục làm thú cưng của tôi, phục vụ tôi bất kì những lúc tôi cần. Tuyệt đối không được cãi lại hay có ý định chạy trốn khỏi tôi, cả-đời-này."

Nhưng cũng là thứ sức mạnh, anh không thể thắng nổi.

"Hoặc, anh cũng có thể mong tôi chết đi. Chỉ đến khi đó, anh mới thực sự được giải thoát."

Một lần nữa ghé sát vào tai Park Jindae, nói nhỏ. Nhưng cũng đủ khiến cho anh rùng mình, đến nỗi sững sờ.

"Haha, chào nhé. Lát nữa, đừng quên lấy xe chở tôi đến nhà hát kịch vào lúc 6h chiều."

Lee Hoonjae cười lớn, lấy tấm vé nhạc kịch trong túi áo ra, phe phẩy trên không. Quay lưng lại, bước ra khỏi phòng để đồ, bỏ lại Park Jindae ở đó một mình.

The Phantom of the Opera.

Ngay từ đầu, cậu ta vốn dĩ đã là một bóng ma.

Chẳng xứng với vẻ ngoài của một thiên sứ đó.

*

"Jindae không phải là hung thủ...?"

"Phải vậy chứ! Tất nhiên là không phải cậu ấy rồi!"

Chỉ mới đó mà mọi người xung quanh đã bắt đầu hò reo, chưa cần biết thực hư ra sao, chỉ mới nghe Yoongi nhận định đã lập tức vui mừng. Park Jindae không phải là hung thủ, như vậy đúng là chuyện tốt.

"Tôi không phải là hung thủ? Tại sao?"

Park Jindae hỏi lại, khiến cho tất cả đều ngỡ ngàng. Chẳng mấy ai trong trường hợp bị tình nghi bỗng dưng được minh oan lại phản ứng như vậy, còn rất bình tĩnh đòi bằng chứng. Nhưng chính vì biểu hiện cứng cỏi đó của Park Jindae mà Yoongi lại càng khẳng định cậu ta không thể là hung thủ.

"Tổng hợp lại tất cả các lời khai của các cậu, ngay bước đầu tôi cũng có thể loại trừ cậu ra khỏi diện nghi vấn." Yoongi nói tiếp.

"Vậy sao? Biết đâu khi cho lời khai, tôi cố tình khai thiếu hoặc che giấu quá tốt, không để lộ sơ hở thì sao?" Park Jindae vẫn bình tĩnh hỏi, vô cùng tò mò trước suy luận của Yoongi.

"Cứ cho là thế đi. Nhưng không lẽ cậu Park Joodan đây lại có lý do làm điều tương tự, đặc biệt là khi phải đối mặt với tôi ở phòng thẩm vấn hay sao?"

Yoongi điềm nhiên đáp lại, khiến Park Jindae không thể nói gì thêm. Quả nhiên là vậy, nếu đặt trường hợp giả định rằng vì Taehyung, đồng nghiệp tốt là người tra hỏi nên Park Jindae đã không trung thực, anh ta hoàn toàn có thể cho lời khai giả, bóp méo sự thật. Nhưng vì mỗi người ở một phòng thẩm vấn khác nhau, nên nếu lời khai không có sự thống nhất, Park Jindae sẽ bị lộ tẩy ngay.

Park Joodan được đích thân Min Yoongi tra hỏi, đã nói hết tất cả.

"Cậu có nhờ cậu Park Jindae này lên tầng 2 lấy chiếc cờ lê của cậu xuống lúc gần 1h chiều đúng không?"

"Phải, có gì sao?"

"Chiếc cờ lê đó đã được tìm thấy ở hiện trường, cảnh sát chúng tôi có thể lấy được dấu vân tay của cậu trên đó. Điều này là hoàn toàn bất lợi cho cậu, cậu biết chứ?"

"Đương nhiên tôi biết."

"Chính vì cậu biết, nên cậu mới không giết người."

Yoongi chỉ nói một câu như thế, nhưng khiến cho tất cả phải cùng suy nghĩ. Mọi lời nói của anh vào những thời điểm quan trọng như thế này thực chất vô cùng dễ hiểu.

Nhưng cái khó đoán, chính là biểu cảm của anh.

"Phải rồi! Nếu anh ta là hung thủ, đời nào lại đi lấy vật dụng cá nhân có để lại dấu vân tay của mình làm hung khí chứ? Cái này, đến học sinh tiểu học cũng biết!"

Jungkook nhận ra đầu tiên, thốt lên. Yoongi gật đầu hài lòng, lại tiếp tục suy luận:

"Điểm thứ hai có thể chứng minh cậu Park Jindae không phải là hung thủ, chính là dựa vào vị trí phát hiện thi thể."

Nói rồi, anh chỉ tay vào phòng vệ sinh. Đồng thời hướng mắt về phía phòng để đồ cá nhân.

"Đúng như vậy. Nếu xảy ra xô xát dẫn đến giết người, lẽ ra hiện trường vụ án thứ nhất phải ở phòng để đồ. Từ phòng để đồ đến nhà vệ sinh, khoảng cách xa như vậy, cậu ta tại sao phải gây án ở phòng vệ sinh cơ chứ?"

Hoseok cũng đồng tình với quan điểm của Yoongi, dần hiểu ra mọi chuyện. Nhưng Jungkook đột nhiên có ý kiến phản bác:

"Nhưng cũng không loại trừ trường hợp Park Jindae đã bí mật đi theo nạn nhân đến nhà vệ sinh rồi ra tay. Cũng có thể mà?"

Jungkook vừa nói, vừa nhìn Yoongi bằng ánh mắt mong chờ. Nhưng Yoongi chỉ khẽ cười, lắc đầu. Để khiến cho cậu phải tin vào suy luận này, anh cần phải chứng minh thêm một điểm nữa:

"Nói đến đây, lại gợi mở thêm hai điểm kì lạ nữa phải không. Thứ nhất là hung khí gây án. Thứ hai là vị trí gây án. Xét trên cả hai phương diện này, khả năng cậu Park Jindae là hung thủ là cao nhất."

"Đúng thế." Jungkook gật gật.

"Nhưng thứ nhất, về hung khí gây án. Giả sử Park Jindae đã dùng cái cờ lê này để đánh vào đầu nạn nhân, tại sao lại bỏ nó lại hiện trường để mọi sự nghi ngờ đều đổ dồn về phía mình chứ?"

"Anh ta buộc phải để lại đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net