12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào, anh là Kim Danho phải không? Chúng tôi đến từ sở cảnh sát. Anh có tiện cho lời khai bây giờ không?"

Sau khi rời khỏi nhà của chủ khu chung cư, Yoongi và Jungkook đi thẳng đến Eunpyeong. Bây giờ đã gần giờ nghỉ trưa, mặt trời đã gần lên trên đỉnh đầu, thời tiết cũng nóng bức hơn. Lần thứ hai trở lại nhà của nạn nhân thứ hai, căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, Yoongi đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, người đàn ông khoảng 35 tuổi, ăn mặc gọn gàng, rất có phong thái của một doanh nhân thành đạt, điểm không phù hợp duy nhất có lẽ là đôi mắt thâm đen trên mặt. 

"Quan hệ của anh và Kim Dayeon thế nào?"

"Rất tốt, ba mẹ chúng tôi mất sớm nên chúng tôi đã phải nương tựa lẫn nhau mà sống từ đó mà quan hệ giữa chúng tôi càng thêm khắng khít".

"Trước khi vụ án xảy ra, anh có liên lạc với chị mình không?"

"Chúng tôi nói chuyện với nhau mỗi tối, chúng tôi còn hẹn đi chơi với nhau vào cuối tháng này khi tôi chuyển công việc về nước. Nhưng tối đó, tôi không liên lạc được với chị ấy, sau đó biết được chị ấy bị sát hại, tôi thật sự không tin được vào tai mình, đó là người thân duy nhất của tôi, mới hôm trước thôi tôi còn thấy chị ấy nói cười thế mà cứ thế lại biến mất, tôi liền thu xếp về nước nhanh nhất có thể".

"Vậy trước đó, anh có thấy Kim Dayeon có điều gì lạ không?"

"Trước đó 2,3 ngày, chị ấy có nói với tôi là chị ấy cảm thấy rất mệt mỏi và sợ hãi, bảo tôi hãy nhanh về nước, có cái gì đó đang bám lấy chị ấy, nhưng là cái gì thì chị ấy không nói, tôi cũng không để ý lắm, ai ngờ rằng..."

Mắt anh ta đỏ ngầu lên, nhận ra bản thân thất thố, anh ta đưa tay che mắt mình lại.

"Anh có biết Kim Jaehwan không?"

"Có biết, nhưng đã rất lâu rồi tôi không nghe cái tên đó".

"Quan hệ giữa chị anh và Kim Jaehwan thế nào?"

"Khá tốt đi, tôi từng gặp anh ta vài lần. Anh ta vào công ty sau chị tôi, là cấp dưới của chị ấy. Chị tôi rất tốt bụng, vì anh ta là người mới nên thường xuyên chiếu cố và giúp đỡ anh ta. Tôi từng cảm thấy Kim Jaehwan có ý nghĩ xấu với chị mình dù cho khi ấy chị ấy vẫn chưa ly hôn với chồng cũ nên tôi cũng không có thiện cảm tốt với anh ta lắm. Lúc anh ta bị sa thải, chị tôi có nói với tôi và đó cũng là lần cuối tôi nghe thấy tên của anh ta".

Khác với bình thường, từ nãy đến giờ đều là Jungkook hỏi, Yoongi chỉ im lặng ngồi nghe. Jungkook đã nói mình muốn thử tự lực tìm ra manh mối một lần, không thể lúc nào cũng dựa vào anh được. Yoongi cũng biết mình không thể nào mãi giúp đỡ em được, nên gật đầu thuận theo.

"Trong nhà có bị mất gì không?"

"Tài sản vẫn còn nguyên, nếu như mất thì chắc là tấm ảnh của chị tôi được đặt ở trong phòng chị ấy, đó là tấm ảnh chị ấy thích nhất".

"Anh và Kim Dayeon không đơn thuần là chị em có đúng không?"

Yoongi đột nhiên lên tiếng, Jungkook khó hiểu nhìn anh nhưng ánh mắt của Yoongi vẫn đặt ở trên người Kim Danho. Anh ta mở to mắt ngạc nhiên, định mở miệng phủ nhận nhưng nhìn ánh mắt của Yoongi thì liền biết mình có chối cũng vô dụng, đành mỉm cười bất đắc dĩ mà thừa nhận.

"Đúng vậy, tôi yêu chị của mình".

"Nhưng hai người..."

Jungkook không khỏi sửng sốt nhìn Kim Danho.

"Chúng tôi không phải chị em ruột, tôi là con một người bạn của ba mẹ chị ấy. Ba tôi là một luật sư tài giỏi, ông ấy đã nhận một vụ án mà chẳng luật sư nào dám nhận, và tất nhiên là thắng kiện nhưng cũng chính vì thế mà ông ấy bị bên phe thua kiện ra tay sát hại, lúc ấy tôi vừa tròn 10 tuổi, được bố mẹ chị ấy nhận làm con nuôi. Tôi đã yêu chị mình rất lâu, rất lâu rồi, kể từ lúc tôi 15 tuổi nhưng tôi biết chị ấy chỉ xem mình là em trai, khi chị ấy kết hôn, tôi đã rất đau khổ. Nhưng rồi, chị ấy ly hôn với chồng, tôi cảm thấy mình nên đứng dậy thử một lần và hiển nhiên chị ấy đã rất sốc khi biết người mình xem là em trai lại có suy nghĩ không đứng đắn với mình, rất lâu sau đó chị ấy mới chấp nhận tôi. Chị ấy là một người phụ nữ tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp, chúng tôi vẫn chưa ở bên nhau được bao lâu thế mà..."

Người đàn ông thành đạt đó gục đầu, giọng nói run rẩy. Cả Yoongi và Jungkook đều có thể nhận ra rằng anh ta thật lòng yêu người chị không cùng huyết thống của mình. Thầm yêu một người gần 20 năm, đó là chuyện không phải ai cũng làm được, Jungkook vừa cảm động vừa tiếc nuối.

"Nhưng làm thế nào anh biết?"

Kim Danho ngẩng đầu nhìn Yoongi. Ngay từ đầu anh ta đã chú ý đến Yoongi, dựa vào kinh nghiệm của mình, anh ta biết người trước mặt mình đây không phải người đơn giản.

"Tôi chỉ mới suy đoán thôi. Từ khi đoán ra hung thủ là ai, tôi đã nghĩ đến động cơ của hung thủ và tại sao hắn ta lại xé những tấm ảnh chụp của anh và chị mình. Và rồi khi gặp anh, ánh mắt anh đã nói lên tất cả. Chắc hẳn anh muốn giấu nó thật kỹ, nhưng tôi thấy nó không là vấn đề gì cả, cả hai người không chảy cùng dòng máu, và tình cảm của cả hai rất đẹp, nhưng lời này có lẽ đã muộn rồi. Tôi hứa với anh sẽ bắt hung thủ trả một cái giá xứng đáng. Hãy cố gắng sống tốt, tôi nghĩ Kim Dayeon không muốn anh suy sụp như thế này đâu, cô ấy đã rất hạnh phúc khi ở bên cậu, trong những tấm ảnh chụp đó, cô ấy đã mỉm cười rất tươi".

Yoongi và cả Jungkook rời khỏi nhà sau khi nói xong. Người đàn ông bật bên trong khóc, tiếng khóc mang theo sự thống khổ vang lên, dù đã đi xa nhưng Jungkook cảm thấy như tiếng khóc của anh ta vẫn còn vang vọng bên tai mình. Em xoay người nhìn lại.

"Kim Danho là một người tốt và thông minh, anh ta sẽ ổn thôi".

Nhận ra cảm xúc của Jungkook, Yoongi lên tiếng trấn an.

"Anh ta cũng thật đáng thương. Anh không đau lòng sao?"

Jungkook thở dài.

"Trên đời này có rất nhiều chuyện bi thương khác, cậu cũng không thể nào đau lòng hết những chuyện ấy".

Yoongi trước giờ là người luôn rất lý trí, đó là câu trả lời anh thấy rất bình thường, nhưng người khác sẽ nói anh máu lạnh, vô tình. Đó là những câu anh thường xuyên được nghe, có thể nói anh trưởng thành với những câu nói ấy. Từ nhỏ đến lớn, Namjoon chính là người bạn thân nhất của anh vì Namjoon hiểu được những gì anh nghĩ, nhưng anh cũng không chắc chắn được rằng Namjoon có thật sự chưa từng nghĩ giống những người ngoài kia không bởi vì trước giờ chẳng có ai là ngoại lệ cả. 

"Đúng là tôi chẳng thể đau lòng hết nhưng tôi chỉ đau lòng những chuyện tôi biết thôi là được rồi, giống như việc từ thiện, anh có thể giúp đỡ hết những người nghèo khổ cả nước này sao, làm những thứ mình có thể là được rồi. Đâu ai quy định anh phải đau lòng hết những chuyện ngoài kia, tôi cũng chỉ có chút đau lòng với những câu chuyện tôi biết thôi. Còn nữa, dù nói thế nhưng không phải anh vẫn để ý đến anh ta sao, nếu không anh đã không hứa như thế và khuyên anh ta rồi. Thật ra Yoongi hyung cũng là một người rất tốt bụng".

Yoongi ngẩng người, nhìn chăm chăm vào Jungkook. Chính bản thân anh biết bản thân mình đang thất thố thế nào, anh cũng chẳng nghĩ tới sẽ có một ngày có người nói với anh như thế. Anh bật cười.

"Đi thôi, chúng ta còn một nhiệm vụ quan trọng phải làm đấy".

"Được rồi, đi nhanh thôi".

 Jungkook chạy theo đuổi kịp bước chân của Yoongi. Đúng vậy, cả hai người bọn họ vẫn còn một nhiệm vụ phải làm, nhưng bây giờ nó không chỉ đơn giản là một nhiệm vụ, mà nó còn là một lời hứa của cả hai với người đàn ông si tình kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net