³

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một buổi sáng thứ sáu tại bệnh viện DOLDAM, hôm nay không nhiều bệnh nhân nhưng điều quan trọng là gì ạ? nắng hôm nay rất đẹp nên cậu-Jimin quyết định ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành.

sau khi ăn xong bữa sáng, uống thuốc mặc đầy đủ áo quần tất dép tránh bị ốm lại, liền dung dăng dung dẻ ra ngoài. Bước chân ra ngoài điều đầu tiên cậu cảm nhận được đó là lạnh nha. Đúng không khí trong bệnh viện vừa lạnh vừa mát.

đi dạo khắp hành lang bệnh viện, cậu mới cảm thán:" to thật". bệnh viện nhiều đường khiến cậu đi muốn gãy cả chân, tìm đường xuống đại sảnh cũng khó. Jimin đi càng đi càng thấy sai sai, hình như lạc rồi, muốn gọi cho Min Yoongi tìm sự giúp đỡ nhưng lại nhớ ra " cậu không có số của anh".

toang Jimin thật rồi, mù đường  nhưng thích đi đây đi đó. Chỗ này là chỗ nào? ờm nó là hành lang, ít người, à không đến bây giờ đi qua đi lại thì có mỗi mình cậu ở đây. Nuốt nước bọt, cậu tự trấn an chắc không có ma bắt cóc cậu đi đâu nhỉ?

-" Jimin?"

-" hơ" vừa nghĩ xong thì có tiếng người gọi cậu, ôi cái giọng nó cứ trầm trầm, vang vang làm cậu liên tưởng ngay đến ma quỷ, có khi nào là ma thật không? Nhưng cái giọng này hơi quen quen.

-" Jimin nhóc không nghỉ ngơi mà đi lung tung đâu vậy?"

phải làm sao đây, ma này còn biết cả tên cậu, lại còn biết hỏi nữa kìa.

-" Jimin?"

hình như con ma đó đang đi về phía cậu, ma đi mà cũng có tiếng dép lạch bạch lạch bạch quen thuộc của dép xốp xanh bệnh viện nữa sao? mặt cậu trắng bệch không còn giọt máu, top 2 thứ cậu luôn sợ:

top 1:  Mẹ
top 2: Ma

cái thứ cậu sợ đang ngay sau cậu, đã thế còn gọi tên cậu tận ba lần cơ đấy. Theo quy luật, trong 36 kế thì chạy là thượng sách, Nhưng có chạy thì cũng phải quay lại xem con ma đó hình dạng như nào chứ nhỉ? Jimin này là đang sợ nhưng cái thói tò mò không bỏ được.

-" HÙ"

-" ÔI MẸ ƠI CỨU CON MAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

-" ma? ma đâu?"

-" uhu đ- đâ...đây này"  cậu vừa nói vừa che mặt vừa chỉ tay về phía anh.

cốc

-" ĐAU, ma mà cũng biết cốc đầu sao?"

-" đồ ngốc nhà nhóc, mau mở mắt ra "

Jimin cậu hơi dè chừng, nghe giọng này quen quen lắm, cái điệu " nhóc" này quen lắm, chắc chắn chỉ có thể là

-" Min Yoongi?"
-" ừ chào nhóc" anh cười tươi nhìn về phía cậu nhóc đang ngây ngốc ra đó. Yoongi phát hiện rồi nha, Jimin nhà ta sợ ma. anh hơi nín cười một tí, thấy cậu cứ ngờ nghệch ra đó liền
-" ..."

cốc

-" Min Yoongi anh có biết đau không?"

-" không, tôi chả thấy đau"

-" anh thử bị cốc đầu đi rồi biết "

-" mong chờ quá nha".

-" xì"

-" nhóc đi lung tung như này không sợ ma bắt à?"

thôi xong biết ngay, tới giờ trêu cậu rồi đấy,cái giọng điệu đấy nghe ghét vl, thề nếu không phải cậu sợ là giờ đã cho anh vài cú Taekwondo.

-" gì? đây không sợ ma đâu nhé"

-" vậy sao?"

-" phải, ma thôi mà có gì đâu mà sợ? ma cũng từng là con người mà"

-" ồ, tôi vào đây không lâu nhưng nghe nhiều người kể lại rằng tại hành lang này có một bệnh nhân sau khi nghe bệnh tình của mình không khỏi sock nên đã nhảy xuống tự vẫn"

-"..."


-" oan hồn của cô ấy không đi siêu thoát mà ở đây, lâu lâu người ta vẫn nghe tiếng có người ca hát yêu đời, lại có người nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, cũng lại có người thấy cô ấy hay đi quanh đây, bộ đồ trắng nhuộm máu đỏ, tóc tai bù xù che đi khuôn mặt bị nát"

-"...." ực

nghe anh kể xong cậu không khỏi sợ hãi mà nuốt nước bọt, sóng lưng cậu hơi hơi lạnh rồi, mặt trắng bệch, chân tay run lẩy bẩy.

-"J-Ji-Jimin" bỗng anh gọi cậu, mặt anh cũng mắt chữ A mồm chữ O gọi cậu, tay run run chỉ về phía sau lưng

-" hơ" thấy tay anh chỉ ở đằng sau mình là cậu biết rồi, có phải cô ấy không? cậu thầm nói trong lòng:" đừng có nắm lấy tóc cậu lôi đi nhé, tóc cậu chăm lắm í"

từ từ xoay người nhìn về phía sau, cùng lúc đó Min Yoongi anh cũng hét lên

-" MA"

-" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

-" hahahahahah"

khắp hành lang tiếng hét lẫn tiếng cười pha trộn vào, một người cười đến đau bụng, ôm bụng cười nắc nẻ, một người sau khi nghe tiếng cười ấy kiện xị mặt, lườm cái con quỷ đang cười kia.

-" hhaahhaha P-park Jimin hahahha buồ... buồn cười quá...."

-" mẹ kiếp " đã bực mình rồi còn gặp phải tên khùng, hỏi cậu xem có cay không? có nhé, nhìn anh cười mà cậu ngứa mắt không chịu được, liền ra dẵm mạnh vào chân anh một cái làm cho tiếng cười kia đứt quãng thay vào đó là tiếng thét

-" AAAAAAAAA Park Jimin, nhóc dám aaa"

-" đáng đời anh"

-" cậu có biết đau không hả? aaa"

-"không, tôi chả thấy đau"

-"nhóc thử bị dẵm vào chân đi rồi biết"

-" mong chờ quá nha".

ôi cái giọng điệu này cứ quen quen thế nào ý nhỉ? người ta bảo rồi quân tử trả thù 10 năm chưa muộn nhưng quân tử trả thù sớm hơn 10 năm là hơi bị ngầu đó nhé, vừa trả được thù cậu liền cười đau cả bụng, ôm bụng cười nắc mẻ.

-" hahahaahh"

-" nhóc quỷ "

-" gì cơ nói lại nghe xem" đã bảo đừng gọi người ta là nhóc rồi, người ta 25 tuổi rồi đó, cũng trưởng thành rồi mà.

-" kh-không có gì" vì bảo vệ bàn chân nên thôi tạm thời anh không chấp cậu làm gì.

-" Nhóc đi đâu giờ này" anh là đang vừa xoa xoa chân vừa hướng mặt lên hỏi cậu

-" đi dạo ạ" ngoan chưa?

-" đi dạo gì tận lối đi vào phòng nghỉ ngơi của bác sĩ hửm?

-" kệ tôi"

-" này..." hình như Min Yoongi anh vừa phát hiện ra điều gì đó

-" gì?"

-" đừng nói l..."

-" tôi không có đi lạc" up chưa đánh mà đã khai, nói cậu ngốc cũng đâu có sai.

-" tôi có nói nhóc đi lạc sao?"

-" thì... thì..aiss" Jimin cậu đã vào thế bí, chơi như này sao cậu chơi lại, nếu hỏi điều ước bây giờ cậu cần là gì thì cậu chỉ cần một cái hố và chui xuống đó.

thấy cậu ấp úng là anh biết tỏng rồi đó nhé, nhìn cái mắt phụng phịu dỗi kia có muốn trêu không cơ chứ? Nhưng thôi, thấy cũng tội nghiệp nên liền quay lưng.

-"A-anh đi đây vậy?" thấy anh đi cậu liền hỏi, nói thật thì bây giờ cậu vẫn hơi hơi rợn người với câu chuyện ma mà anh kể.

-" đi dạo"

-" t-tôi đi với" được rồi đã nhục rồi thì nhục cho chót, cậu vẫn muốn được anh trêu chứ chưa muốn ma bắt cóc.

nhìn dáng vẻ của cậu cũng đáng yêu, cái áo bị cậu vò gần rách rồi, tại ngại đó, anh cũng mềm lòng thật rồi.

-" đi mau không ma bắt cóc bây giờ"

-" đã bảo không sợ ma rồi mà"

-" vậy thì tự đi đi"

-" chờ chờ tôi với"

-" chân nhóc ngắn quá"

-" anh cũng có cao hơn tôi bao nhiêu đâu"

-" cao hơn nhóc là được"

-" già"

-"..."

cứ thế, khắp hành lang là tiếng cãi qua cãi lại của hai người, ông một câu tôi một câu, không ai chịu thua ai, lâu lâu vẫn nghe thấy tiếng cười của bác sĩ Min mà lâu lâu còn nghe thấy tiếng thét kêu đau của bác sĩ Min. cái này thì chắc bị Jimin đạp cho rồi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net