Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được Mẫn Doãn Kì báo là Phác Trí Mẫn đã tỉnh, ba mẹ Phác tức tốc chạy đến bệnh viện. Mở cửa phòng bệnh của con ông bà sững sờ lòng dâng lên một cỗ cảm xúc vui mừng khó tả, đặc biệt là rất xúc động. Mẹ Phác đứng đó nhìn con trai đang ngồi dựa vào thành giường ăn từng muỗng cháo mà bác sĩ Mẫn đút cho. Bà không định phá vỡ khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy nhưng lại không kìm được lòng lao đến ôm lấy Phác Trí Mẫn, vừa khóc nấc lên vừa nói.

" Trí Mẫn, ba mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi con, xin lỗi vì đã bỏ rơi con. Mong con hãy tha thứ cho ba mẹ, thật xin lỗi..."

Mẹ cứ luôn miệng lặp đi lặp lại, còn ba Phác bình tĩnh hơn, đến ôm trọn cả hai mẹ con cậu. Phác Trí Mẫn dù không thể nhớ hai người này là ai nhưng cậu cảm nhận hơi ấm và tình thương từ họ, cảm giác khá quen thuộc nhưng cũng không kém phần xa lạ. Dường như đã từ rất lâu Phác Trí Mẫn đã không ôm họ. Cậu hướng mắt về phía Mẫn Doãn Kì đang ngồi kế bên, anh chỉ mỉm cười rồi vô thức bị kéo vào cái ôm ấm áp ấy.

Sau khi đắm chìm vào nỗi hạnh phúc và những lời nói dãi bày tâm trạng họ mới buông nhau ra. Phác Trí Mẫn nhìn anh mà hoang mang. Mẫn Doãn Kì lại từ tốn giải thích.

" Trí Mẫn, đây là ba mẹ ruột của em."

Cậu gật đầu đã hiểu rồi lại đưa mắt nhìn họ, anh cũng lên tiếng đáp lại sự khó hiểu của ba mẹ Phác.

" Như cháu đã báo cáo lúc trước, khi cậu ấy tỉnh dậy sẽ phải đối mặt với nguy cơ mất trí nhớ tạm thời và sẽ phải tập phục hồi chức năng do di chứng của vụ tai nạn những có một điều mà cháu cũng không ngờ tới đó là Phác Trí Mẫn vẫn nhớ cháu là ai."

Nói rồi anh liền trìu mến xoa xoa mái tóc cậu khiến ngọt ngào đều lan tỏa khắp phòng bệnh nhỏ. Ba mẹ cậu thấy một màn như vậy cũng chỉ mỉm cười hài lòng. Ba Phác im lặng từ đầu bây giờ lại nói điều mà Mẫn Doãn Kì, vợ ông và chính ông cũng phải bất ngờ.

" Có lẽ cậu chính là một người rất quan trọng đối với Trí Mẫn và ngược lại nó cũng là người rất quan trọng với cậu nên nó không thể quên. Vì vậy, hãy chăm sóc thật tốt cho Trí Mẫn nhé!"

Nhận được sự tin tưởng của ba mẹ Phác Trí Mẫn, anh đã đưa cậu về nhà của mình sau một tháng phục hồi chức năng. Phác Trí Mẫn bước vào căn nhà, cảm giác quen thuộc ập đến lần lượt từng kí ức của nơi này tràn về trong đại não khiến cậu hơi choáng váng đầu. Mẫn Doãn Kì thấy cậu sắp đứng không vững liền chạy đến đỡ, nhẹ giọng an ủi.

" Em cẩn thận một chút, cái gì nhớ được thì cứ nhớ, còn nếu không thể thì đừng cố quá. Bây giờ mình vào nhà nhé". Sau khi xác định được cảm xúc, anh đã thay đổi cách xưng hô như một cách đánh dấu sự thay đổi của mối quan hệ này.

" Vâng" Phác Trí Mẫn cũng ngoãn ngoãn nghe theo.

Đưa mắt nhìn tổng thể cả căn nhà, đây sẽ là nơi cậu sẽ sống trong những ngày tháng sau này.

---------------------------

Thời gian chẳng đợi một ai, thấm thoát đã một năm trôi qua Phác Trí Mẫn sống ở đây với Mẫn Doãn Kì, cậu đã có lại kha khá kí ức rằng trước kia cậu đã từng làm một y tá nam tại bệnh viện XX, đã từng đi du học Đức và rõ nhất đó là những khoảnh khắc khi được ở bên anh. Ba mẹ cứ mỗi tuần đều đến thăm cậu và ở lại dùng bữa. Ngoài ra còn có ba mẹ của Mẫn Doãn Kì, họ rất thân thiện và tốt bụng, họ còn nói cậu có thể gọi họ là "ba mẹ" bất cứ khi nào cậu muốn.

Hôm nay, sau bữa ăn tối Phác Trí Mẫn ngồi ngoài ban công ngắm trăng sao, mặc cho cái lạnh của mùa đông găm vào da thịt vì cậu chỉ mang trên người cái áo dài tay mỏng. Mẫn Doãn Kì từ trong phòng đi đến khoác lên người cậu một tấm chăn dày cộp và một cái khăn len rồi ngồi xuống cạnh cậu hừ hừ trách móc.

" Sao em lại lại ra ngoài này, lạnh muốn chết, mau đi vào trong đi."

Phác Trí Mẫn bĩu môi. Hừ, anh sợ lạnh thì cứ vào trước đi.

" Em đang suy nghĩ điều gì sao?"

Không khí nghiêm túc trở lại, cậu im lặng một chút rồi nói với anh.

" Phải, em đang suy nghĩ về cảm xúc của em đói với anh trong suốt thời gian qua, nó rất đặc biệt và dường như nó đã xuất hiện rất lâu rồi, em cũng không nhớ rõ. Nhưng em chắc chắc mình có cảm giác với anh, chúng ta có thể thử yêu nhau không?"

Cậu quay sang nhìn Mẫn Doãn Kì không chớp mắt. Hành động này khiến anh bật cười đưa tay cốc cốc đầu cậu, ôm cậu đi vào trong nhà tránh rét.

" Đồ ngốc, chúng ta vốn dĩ đã yêu nhau rồi."

---------------------------

Như thường lệ, vào ngày chủ nhật mỗi tuần ba mẹ Phác sẽ đến thăm cả hai nhưng có vẻ hôm nay ông bà đến hơi sớm, Phác Trí Mẫn còn đang ngủ vù vù trên tầng kìa. Sau khi được anh người yêu báo tin, cậu cao hứng chạy nhanh xuống tầng nhưng vô tình trượt chân ngã lăn xuống dưới dẫn đến bất tỉnh. Cú va đập không quá mạnh, độ cao cũng không quá lớn nhưng đủ để người ta đau đớn và mất đi ý thức. Mọi người ai nấy đều lo sốt vó đặc biệt là Mẫn Doãn Kì, anh vừa sơ cứu vừa mong cậu không sao.

Khi tỉnh dậy, trước mắt cậu là khuôn mặt phóng đại của anh và ba mẹ mình đang ngồi cạnh giường. Những mảnh kí ức vụn vặt quay trở về. Phác Trí Mẫn đã nhớ lại tất cả. Cậu vỗ vỗ đầu mình tránh khỏi cơn đau rồi ngẩng lên nhìn cha mẹ, cảm xúc dâng trào.

" Ba, mẹ con nhớ hai người rồi, con nhớ tất cả rồi. Con xin lỗi vì đã khiến ba mẹ nhọc tâm lo lắng."

"Không sao nhớ lại là tốt rồi" ba mẹ Phác cười cười.

Lại nhìn sang người đang ngồi trên giường với cậu. Phác Trí Mẫn xúc động ôm chặt cứng eo của Mẫn Doãn Kì dụi dụi rồi thút thít khóc, anh chỉ biết bât lực xoa đầu cậu. Đáng lẽ lúc này cậu nên ôm ba mẹ mới đúng nhưng biết sao được ba mẹ ngồi xa quá, thôi thì quay qua ôm anh người yêu cho đỡ tủi vậy. 

Một tuần sau Phác Trí Mẫn đã quay lại bệnh viện XX để tiếp tục công việc làm một y tá nam. Lúc cậu quay trở lại đều ôm tất cả những người mình biết trước kia ở bệnh viện. Ôm Điền Chính Quốc, ôm Kim Tại Hưởng rồi ôm luôn cả y tá Đinh. Mẫn Doãn Kì nhìn thấy thì mặt đen lại, từ khi nào mà Phác Trí Mẫn và cô ấy lại thân thiết như thế? Có lẽ bác sĩ Mẫn không biết rằng từ khi cậu phát hiện ra tình địch của mình, tức y tá Đinh đã có người yêu thì họ đã trở nên thân thiết hơn. Đương nhiên rồi, ai lại muốn có một cô gái khác bám theo người mình yêu chứ.

Kể từ hôm đó, khoa ngoại của Mẫn Doãn Kì đều đã rất quen thuộc với hình ảnh một cậu con trai dáng vóc nhỏ nhắn lùn lùn, mặc đồng phục y tá xông vào phòng nghỉ bác sĩ Mẫn của họ vào mỗi giờ nghỉ trưa. 

Phác Trí Mẫn bước vào thấy anh đang đọc bệnh án thì nhẹ nhàng đi đến ôm cổ Mẫn Doãn Kì từ phía sau dụi dụi vào gáy anh. Thấy anh không có ý định rời mắt khỏi sấp giấy trên bàn, cậu thì thầm hỏi.

" Bác sĩ, tâm bệnh của tôi làm sao chữa khỏi đây?"

Nghĩ nghĩ một chút, anh nói. 

" Muốn chữa khỏi thì em nhất định phải lấy tôi."

Phác Trí Mẫn mở to đồng tử mắt, không tin vào những gì cậu nghe được. Đối diện với ánh mắt dịu dàng và ôn nhu của người kia, cậu không ngại đặt lên môi người đó một nụ hôn, một nụ hôn chìm ngập trong sự hạnh phúc.

( Còn Tiếp )

---------------------------

Sunie: huhu ngàn năm một chap!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net