Ngoại Truyện 3 - Kim Tại Hưởng x Điền Chính Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc là của những ngày thanh xuân là một cậu trai mang đầy sức sống tươi trẻ và năng động. Gia cảnh cũng không có lấy gì đáng tự hào nhưng nhờ công sức dùi mài sách vở cậu đã thi đỗ vào trường đại học lớn nhất của thành phố. Cậu vừa đi học vừa làm thêm tại một quán bánh ngọt để trang trải cuộc sống. Chính tại nơi này cậu lần đầu tiên gặp Kim Tại Hưởng.

Anh cũng học khoa y giống cậu nhưng Điền Chính Quốc chỉ là sinh viên năm nhất, nghe được không ít tiếng tăm của nam thần nhưng chưa có chạm mặt lần nào. Hôm nay lại vô tình gặp được anh ở quán thì trong lòng có chút khẩn trương, dù sao thì người ta cũng là tiền bối của mình mà.

Kim Tại Hưởng nhìn thấy bộ dạng lúng túng của người nọ thì cũng đoán ra được đây là một tân sinh viên liền dùng thái độ ôn hòa trấn an. Anh cũng thường xuyên lui tới quán bánh này để nói chuyện với cậu, đôi khi thì chỉ bài, đôi khi lại cùng nhau tám dóc. Mối quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn hẳn. 

Thêm vài năm sau khi Kim Tại Hưởng ra trường, anh cũng không đến quán này nữa, cậu cảm thấy cho chút trống trải.

Lại mấy năm trôi qua, Điền Chính Quốc ra trường và trở thành một y tá thực tập của bệnh viện XX, hình ảnh của vị tiền bối khối trên vẫn không lu mờ trong tâm trí cậu.

" Chào bác sĩ Kim, tôi là Điền Chính Quốc, y tá thực tập được điều đến học hỏi trực tiếp từ bác sĩ Kim. Mong bác sĩ chiếu cố."

" Chào cậu, đến được đây là một cơ hội dành cho cho cậu, vì vậy hãy học hành thật chăm chỉ."

Kim Tại Hưởng nhìn thấy nước da trắng mịn, cánh môi hồng nhuận tự nhiên cùng đôi mắt to tròn luôn mang vẻ tươi vui thì nhận ra khuôn mặt người này rất quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Nhưng Điền Chính Quốc thì vẫn nhớ như in, đây là đàn anh khi xưa vẫn hay lui tới quán bánh ngọt.

Từ khi cậu thực tập cho đến lúc trở thành một y tá chính thức, quan hệ của hai người đã có bước tiến triển. Ban đầu chỉ là đồng nghiệp bình thường, sau đó trở thành bạn bè vô cùng thân thiết rồi dần dần trở thành tình yêu. Nhưng những con người đang sa vào lưới tình thì đều là những kẻ ngốc nghếch... Tỉ như y tá Điền mỗi ngày đều thức dậy sớm để tự làm cơm trưa rồi mang đến cho bác sĩ Kim, mỗi ngày đều dính lấy bác sĩ Kim không rời. Tỉ như bác sĩ Kim thấy người kia đi làm trễ thì đều cười ôn nhu, có lần y tá Điền vô tình khiến dao mổ quệt vào tay chảy máu thì lo lắng không thôi đòi tự tay băng bó cho người ta dù người ta cũng là y tá. Tuy nhiên họ lại chẳng nhận ra thứ tình cảm đang len lói trong họ đã trên mức tình bạn.

Một ngày nọ, cậu được nghỉ phép, cậu đã gọi điện cho mẹ để tâm sự.

" Mẹ ơi, con hỏi mẹ nhé?"

" Được, con trai của mẹ muốn hỏi gì?" - giọng của mẹ Điền qua điện thoại đều thập phần ôn nhu săn sóc.

" Mẹ ơi, nếu mẹ phát hiện mỗi sáng thức dậy đều muốn nhìn thấy một người, rất muốn quan tâm chăm sóc người ấy, muốn nhìn thấy người ấy mỗi ngày. Khi được người ta quan tâm thì tim đập thật nhanh, hai má cũng nóng bừng. Không được gặp thì liền cảm thấy nhớ nhớ. Chính là...chính là... cảm giác rất khó tả..."

Mẹ Điền nghe xong không nhịn nổi mà bật cười.

" Ha ha... Điền Chính Quốc, con trai ngốc của mẹ, con đang yêu rồi đấy."

" Là yêu sao?" Điền Chính Quốc ngu ngơ hỏi lại rồi ngập ngừng nói tiếp. " Nhưng...nhưng đối tượng kia của con trai mẹ...là...đàn ông"

Bà im lặng một chút sau đó nhẹ giọng nói với Điền Chính Quốc.

" Mẹ biết, con là con trai của mẹ, con là người do mẹ sinh ra nên những thứ về con mẹ đều hiểu. Cho nên...không sao đâu con ạ, miễn là con cảm thấy hạnh phúc"

" Cảm ơn mẹ." Cậu nghe mẹ nói xong thì nhẹ lòng hẳn, tạm biệt mẹ rồi cậu tắt máy.

Điền Chính Quốc là một người dám nghĩ, dám làm và dám chịu trước hành động của mình vì vậy tối nay cậu sẽ lấy toàn bộ dũng khi mà mình có đem lòng mình nói hết cho Kim Tại Hưởng.

-------------

Chiều hôm ấy, Điền Chính Quốc hẹn Kim Tại Hưởng đến một công viên vắng người. Sự yên bình, thoáng đãng ở công viên như cách ly hoàn toàn với thế giới tấp nập và bận bịu bên ngoài, chỉ còn tiếng gió và chất giọng trầm ổn của bác sĩ Kim hỏi cậu.

" Điền Chính Quốc, cậu hẹn tôi ra đây làm gì, sắp đến giờ cơm tối rồi. Nhanh nhanh về để ăn cơm nếu không cậu sẽ bị đói đấy."

" Tôi..tôi..muốn nói.."

Hít lấy một hơi thật sâu, cậu mới nói ra thứ tình cảm vẫn luôn ấp ủ trong lòng.

" Bác sĩ Kim, em thích anh, làm người yêu của em nhé!"

Điền Chính Quốc nhìn thấy trong mắt anh chứa đầy sự ngạc nhiên, bàng hoàng và thậm chí là cả sự không tin tưởng. Phải rồi, trước đây Kim Tại Hưởng cũng có mến mộ một người, dù không biết là ai nhưng cậu đánh cược vào linh cảm của mình rằng cậu có thể hoàn toàn thay thế vị trí của người đó trong lòng anh.

" Em sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ, nếu có từ chối thì hãy nói cho em biết chứ đừng có tuyệt tình vì như thế em thật không chịu nổi."

Nói xong, Điền Chính Quốc xoay người bước đi thật nhanh chỉ để lại Kim Tại Hưởng với một mớ suy nghĩ rối loạn. Anh tìm cái ghế đá gần đó để ngồi xuống. Anh cũng thật tâm suy nghĩ kĩ về lời nói của cậu, và suy nghĩ xem mình có tình cảm với cậu hay không.

-------------------

Sáng hôm sau...
Kim Tại Hưởng cũng đã thông suốt nhưng vẫn không biết đối mặt với người ta thế nào nên tâm tình hơi khó chịu. Bước đến nơi làm việc, Điền Chính Quốc đã có mặt Nhưng hôm nay không còn thân ảnh của cậu y tá nhỏ nhào đến bên người ý ới đưa cơm hộp cho anh. Anh cảm thấy cậu đang tận lực tránh mặt mình.

Sắp đến giờ nghỉ trưa, cuối cùng Kim Tại Hưởng cũng có cơ hội nói chuyện với Điền Chính Quốc. Kéo cậu vào phòng làm việc, anh là người mở lời trước.

" Điền Chính Quốc, tôi..."

Chưa nói hết câu, y tá Đinh khoa ngoại của bác sĩ Mẫn hớt hải chạy đến, cô vội vàng vừa thở gấp vừa nói.

" Bác sĩ Kim, y tá Điền.... mau.. mau đến giúp... Phác Trí Mẫn gặp tai nạn, bác sĩ Mẫn đang phẫu thuật cho cậu ấy."

Cuối cùng Kim Tại Hưởng đành gác chuyện còn dang dở cùng nhau chạy đến phòng cấp cứu.

Năm tiếng sau cuộc phẫu thuật cũng đã hoàn thành, Điền Chính Quốc ngồi ngẩn ngơ trong phòng hồi sức tích cực của Phác Trí Mẫn, hai mắt rưng rưng. Kim Tại Hưởng biết, trước đây cậu và Phác Trí Mẫn vô cùng thân thiết nên cũng muốn để cậu ngồi thêm chút nữa nhưng nhìn thấy khuôn mặt sắp cháy đến đen sì của Mẫn Doãn Kì thì đành lôi người đi.

Ra đến ngoài phòng bệnh thấy Điền Chính Quốc giận dỗi quay mặt đi không thèm nhìn mình, Kim Tại Hưởng chỉ có thể bật cười xoa đầu cậu.

" Tôi nói chuyện còn dang dở với em. Tôi cũng có cảm tình với em, là đặc biệt thích em, đặc biệt muốn quan tâm em. Vì vậy, chúng mình làm người yêu của nhau đi."

Cậu mở to mắt nhìn người kia, ánh mắt khó tin rồi nhận được cái gật đầu khẳng định. Điền Chính Quốc đang sẵn cảm xúc thương tâm, nay lại thêm niềm hạnh phúc nên chẳng kiềm nổi nước mắt òa khóc. Cánh tay đưa lên mắt vừa dụi dụi vừa gật đầu trông đến là thương. Kim Tại Hưởng lau nước mắt cho cậu rồi cầm lấy đôi bàn tay thon dài của cậu nói.

" Chúng ta đi về khoa nhé!"

" Vâng"

Khoảnh khắc bao trọn lấy tay của người kia, Kim Tại Hưởng chợt nhận ra rằng đây sẽ là người đồng hành cùng mình trong suốt những năm tháng thăng trầm của cuộc đời phía trước.

-------------------------

Xin lỗi các bạn do wattpad của mình bị lỗi nên không thể đăng được ngoại truyện, vẫn còn 1 chiếc ngoại truyện nữa và mình sẽ cố gắng viết cho xong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net